Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 11: Chân tình




Sau khi một nhà Cẩm vương rời kinh, thư viện Điểm Mặc gạch tên Hoài Dương, đồng thời cũng gạch tên Lý Nam Thanh. Lý do: Thân là tú tài, Lý Nam Thanh lại lưu luyến chốn trăng hoa, vì vậy không xứng đáng là học sinh của thư viện Điểm Mặc. Quyết định là do viện trưởng và Công Tôn Mặc đích thân hạ, không có người nào dị nghị, ngay cả Lý gia cũng không lên tiếng.

Vì sự rời đi của Hoài Dương, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần trầm tĩnh đi nhiều, dù đôi lúc bất cẩn va chạm cũng không trực tiếp đi đến đánh nhau như trước, chỉ là sửng sốt nhìn đối phương, sau đó lại yên lặng cúi đầu, làm tiếp việc của mình. Hai nhà Nhạc Lăng đều vui mừng nói hai tiểu tử rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, sẽ không làm ra những chuyện ấu trĩ buồn cười như trước nữa. Chỉ có phu tử Công Tôn Mặc thấy hai đứa như vậy mới để lộ đôi mắt sầu lo, sau đó cầm hồ lô trên tay uống một hớp muộn tửu (rượu buồn), rồi lại thở dài một hơi.

Chu Hoài Lễ vốn đã trầm lặng, Hoài Dương đi rồi lại càng trầm lặng, trừ lúc đi học phu tử gọi trả lời câu hỏi ra, hắn hầu như không nói chuyện nữa, cũng không thân cận ai, ngay cả đối với Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cũng không có phản ứng.

Ôn hòa mà xa cách, đây là thái độ hiện tại của Hoài Lễ đối với tất cả mọi người.

Lăng Tuần có chút lo lắng nhìn thoáng qua Hoài Lễ ngồi bên, hắn lại đang viết thư. Từ khi Hoài Dương đi, hắn ngày nào cũng viết thư, sau đó bỏ vào trong một hộp gấm tinh xảo. Lăng Tuần biết hắn chưa từng gửi một phong thư nào đi, bởi thư trong hộp gấm càng lúc càng nhiều.

Ngày lại ngày trôi qua, mất mát trong lòng Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cũng theo thời gian chậm rãi tan đi, dần dần, cái cách hai người ở chung cũng quay lại như trước đây, hết cãi lại đánh. Lăng Tuần càng lớn càng mất đi cái nét khả ái mập mạp mũm mĩm trắng trẻo như ngày còn bé, vóc người đã cao lên nhiều, thế nhưng dáng dấp lại kế tục nét thanh nhã thoát tục thiên sinh lệ chất (mỹ lệ trời sinh) của Lăng phu nhân, mà theo như lời Lăng Giác hay nói thì là: “Tiểu Tuần càng lớn càng dụ người!”. Nhạc Kiêu thì từ nhỏ đã cường tráng, mười ba tuổi đã cao đến vai nhị ca hắn, vóc người rắn chắc có thể một lần quật ngã ba tráng hán, một thân da dẻ màu mật ong từ thái dương trở xuống, gương mặt anh tuấn góc cạnh phân minh, khi cười có thể mê chết mọi người, khiến cho nhiều cô nương chưa chồng cứ xấu hổ đỏ mặt nhìn trộm hắn mà liếc mắt đưa tình!

“Tên thân mật” mà Lăng Tuần dành cho Nhạc Kiêu cũng từ “Đại thiết chùy” biến thành “Thối mãng phu” (aka thằng vai u thịt bắp chết tiệt -_-), còn Lăng Tuần từ chỗ “Tiểu bánh bao” biến thành “Nhược kê” (aka con gà yếu -_-, hiểu đen tối hơn thì là yếu sinh lý =]]]).

Thói quen viết thư của Hoài Lễ vẫn được tiếp tục, đến khi hộp gấm đầy thì lại thay hộp gấm khác. Sau đó lại đầy thì lại thay hộp khác.

Năm năm sau.

Đại Minh triều, năm Hoành Đức thứ mười bảy, Lâm phi nương nương được sủng ái một thời vì có mưu đồ hạ độc hãm hại Hoàng thượng nên bị ban tử, hơn nữa, cấm vệ quân còn tìm được thư tín thông đồng với địch để bán nước tại Lý gia. Hoàng thượng tức giận, hạ chỉ chu di tam tộc Lý gia, thân quyến trong cửu tộc toàn bộ bị lưu đày biên cương làm nô lệ.

Trong phút chốc, một vọng tộc suốt trăm năm cứ như thế tiêu thất trong dòng lũ lịch sử, Lý phủ vốn đông vui tấp nập giờ chỉ còn sự đổ nát thê lương, khiến thế nhân thổn thức khôn nguôi.

“Ngươi nói, Lâm phi nương nương này sao lại muốn mưu sát Hoàng thượng? Nàng chỉ sinh được một công chúa, lại không có hoàng tử, ngôi vị Hoàng đế cũng nào có hữu dụng?” Trong một trà quán nhỏ, khách nhân nhỏ giọng luận bàn vụ án mưu nghịch lần này.

“Ai nói mưu sát Hoàng thượng thì nhất định là vì ngôi vị Hoàng đế? Nghe nói là bởi Lâm phi nương nương kia gần đây bị thất sủng, vì tình yêu dành cho Hoàng thượng nên mới sinh hận rồi hạ độc thủ!”

“Lão thiên gia à, Lâm phi này đúng là một mụ điên! Người của Lý gia ai cũng có bệnh sao? Không phải thì sao Lý Thượng thư kia đã nhận hết ân sủng còn muốn thông đồng với địch phản quốc?”

“Hừ, ta thấy ông ta chắc chắn muốn tự mình làm Hoàng đế rồi!”

Vừa đến đây nghỉ ngơi sau giờ tan học, Lăng Tuần và Nhạc Kiêu nghe lời luận bàn của những người này, lo lắng liếc mắt nhìn Hoài Lễ. Hoài Lễ dửng dưng thưởng trà, tựa như nửa điểm cũng không nghe thấy những người đó nói gì.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần thấy bộ dạng hắn như vậy, ngoại trừ yên lặng thở dài cũng không nói gì nữa, sợ lại gợi lên hồi ức không vui của hắn.

Ra khỏi trà quán, Hoài Lễ vẫn trầm lặng bỗng nói với hai người: “Gần vua như gần cọp, Hoàng quyền linh thiêng là bất khả xâm phạm, năm đó Lý gia tự cho rằng Hoàng thất dù có biết sự kiện kia cũng không dám lộ ra ngoài, không biết rằng bọn chúng đã sớm tiến vào phần mộ được chuẩn bị sẵn cho mình, chết đến nơi còn không tự biết.”

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần chấn động, đồng thời nhìn Hoài Lễ. Hoài Lễ lại không thèm nhắc lại, chỉ nhàn nhạt mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó xoay người rời đi.

Lời của Hoài Lễ đã nói rõ cho bọn họ biết, năm đó Hoàng thượng đối với chuyện kia đã nhất thanh nhị sở ( hiểu rõ tận tường), thậm chí vì thế mà dễ dàng tha thứ cho Lý gia những năm năm, sau đó vào thời cơ thích hợp diệt cỏ tận gốc.

Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự kinh hãi. Gần vua như gần cọp…sao?

Từ ngày Hoài Lễ nói câu ấy, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đều vô tình cố ý tránh mặt hắn. Hoài Lễ cảm nhận được cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đúng rồi, bằng hữu ngây thơ đơn thuần năm ấy bỗng biến thành một người khác, cho dù là ai cũng không chấp nhận được. Thế nhưng, hai người bọn họ còn không biết, mỗi người đều phải học cách lớn lên, phải sử dụng quyền mưu, hiểu được sái âm đấu ngoan[1], cùng người ta câu tâm đấu giác[2]. Hắn đã bắt đầu trưởng thành trong thời gian Hoài Dương bị biếm, còn Nhạc Kiêu và Lăng Tuần thì sao? Có thể trong tương lai không xa, bọn họ cũng trở thành như vậy sao?

Cuối hè vừa qua, đầu thu lại tới. Vì sắp đến Trùng dương, thư viện cho phép các lớp được nghỉ, qua Trùng dương lại trở về học.

Không có chỗ nào để đi, Nhạc Kiêu sáng sớm thức giấc đã náo loạn phủ Tướng quân một lượt từ trong ra ngoài, vậy mà vẫn chán. Ngọ thiện vừa qua đã lại ngồi không yên mà chạy ra ngoài tìm các bạn đồng môn để chơi! Bỏ lại mấy tên thị vệ vẫn theo bên người, Nhạc Kiêu chạy thẳng đến nhà người đồng môn hay chơi chung nhất, thế nhưng vừa đến cửa hỏi đã thấy bảo đi hồi hương tế tổ rồi! Nhạc Kiêu buồn bực trở về, dọc đường hết nhìn đông lại nhìn tây tìm việc gì để giết thời gian.

Bỗng nhiên, trong đám người chen chúc, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!

“Này!” Nhạc Kiêu vụt một phát chạy tới sau Lăng Tuần, vỗ vai y một cái thật mạnh.

“A!” Lăng Tuần sợ hết hồn, kinh hô một tiếng xoay người nhéo má Nhạc Kiêu, mắng: “Đồ mãng phu! Suốt ngày chơi bời rảnh rỗi nên bày trò đối phó ta đúng không!”

“Nhược kê chết tiệt, ngươi buông tay cho ta!” Nhạc Kiêu vừa chửi bới bắt Lăng Tuần buông tay, vừa cấu nhéo khắp gương mặt trắng nõn của Lăng Tuần, “Tự mình nhát gan cũng đừng chửi người ta xấu chứ, nói ngươi nhát gan ngươi còn không chịu nhận!”

“Ngươi mới nhát gan! Thối mãng phu chỉ biết quăng thiết chùy!”

“Hắc! Có muốn so một lần không, đồ tiểu nhược kê chỉ cầm được bút lông?”

Người qua đường đều che miệng cười trộm, tiểu thiếu gia nhà Nhạc Tướng quân và tiểu thiếu gia nhà Lăng Thượng thư đúng là xung khắc như lửa với nước, cứ như hai ông thần giữ cửa vừa nhìn mặt đã đánh nhau, thật là một đôi hoan hỉ oan gia mà!

“Nói! So cái gì! Tiểu gia ta không sợ ngươi đâu!” Lăng Tuần hai tay chống nạnh ngẩng cao đầu, hào khí vạn trượng.

Nhạc Kiêu hai mắt láo liên, ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt còn nóng hơn cả mùa hè, cười gian nói: “Nắng gắt cuối thu thế này uy lực không nhỏ, không bằng chúng ta tới chỗ nào mát mẻ mà chơi, tới hồ sâu trên ngọn núi phía sau thư viện thi nín thở, ai nín thở lâu hơn thì thắng, thế nào?”

Lăng Tuần khinh miệt cười, nói: “Hứ, so thì so, tiểu gia ta thế nhưng được người ta xưng là Lãng Lý Bạch Điều[3] đó, ngươi cứ chờ đến lúc thua cuộc rồi quỳ xuống đất xin tha đi!”

“Được! Nếu thua thì cứ chiếu theo luật cũ, làm người hầu năm ngày, mặc cho đối phương sai phái!” Nhạc Kiêu nhếch nhếch khóe miệng, cười hư hỏng, chẳng kém lưu manh đầu đường xó chợ là bao!

Hai người nhanh chóng đi tới ngọn núi phía sau thư viện, giữa núi có một thác nước đổ xuống tạo thành một hồ nước xanh thăm thẳm, dưới ánh dương quang lại tỏa ra chút ánh sáng nhàn nhạt, vừa đến bờ hồ đã cảm thấy mát lạnh.

Bởi suốt dọc đường nôn nóng đuổi theo, Lăng Tuần đã sớm mồ hôi ướt đẫm cả người, hai ba động tác đã tự mình cởi sạch, chỉ còn lại một tiết khố màu trắng, sau đó thả người nhảy xuống. Lăng Tuần ở giữa hồ nước không lớn lắm thỏa thích bơi, còn không quên khiêu khích Nhạc Kiêu: “Tiểu quỷ không biết sợ nhà ngươi không dám xuống à?”

Lần đầu tiên Nhạc Kiêu nhìn thấy Lăng Tuần gần như lõa thể, thân thể trắng nõn thon dài ở giữa hồ nước xanh trong lại càng thêm chói mắt. Nhạc Kiêu đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, ngẩng đầu nhìn trời – mặt trời chói chang, thời tiết này cũng nóng quá đi? Nghe được lời Lăng Tuần khiêu khích, Nhạc Kiêu vỗ vỗ gò má ửng đỏ, xua đi cảm giác kỳ dị bỗng xuất hiện trong lòng, cũng hai ba động tác cởi bỏ y phục, hơn nữa lại còn cởi sạch, vóc người gầy gầy rắn chắc dưới ánh nắng hiện ra không sót chỗ nào.

Lăng Tuần ở trong nước thấy cảnh ấy, đỏ mặt xoay lưng về phía Nhạc Kiêu, nhỏ giọng mắng: “Lưu manh!”. Chợt nhớ ra cái hắn có thì mình cũng có, còn làm bộ chột dạ xấu hổ làm gì? Phi! Ai chột dạ ai xấu hổ! Lăng Tuần cắn răng nghiến lợi xoay người lại, vừa lúc Nhạc Kiêu nhảy vào trong nước, nước bắn tung tóe lên mặt y.

“Ngươi cố ý!” Lăng Tuần vuốt mặt, chỉ thẳng vào Nhạc Kiêu mà mắng.

“Đúng thế thì sao?” Nhạc Kiêu trộm cười. “Ào” một tiếng, Lăng Tuần hắt nước vào mặt hắn.

“Nhược kê chết tiệt!” Nhạc Kiêu cắn răng, bắt đầu phản kích.

Hồ nước xanh mát giữa núi vốn dĩ yên tĩnh, cứ thế bị tiếng động ầm ĩ từ trận thủy chiến của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần làm cho sục sôi.

Qua một khắc đồng hồ (khoảng 15’), hai người hổn hển đình chiến, ánh mắt còn nảy lửa vẫn tìm cách tiếp tục giao chiến.

Nhạc Kiêu nghỉ ngơi một lúc, nhớ tới mục đích chính, liền thu hồi biểu cảm hung ác, cười đùa nói: “Chúng ta không phải còn muốn thi nín thở sao? Cứ chơi thế này thì đến tối cũng không bắt đầu nổi đâu.”

Đúng rồi! Lăng Tuần ngộ ra, “Được, chúng ta tạm thời đình chiến, so cái kia trước!”

Hai người cách nhau một trượng, sau đó đối mặt đếm “Một, hai, ba”, lập tức đồng thời lặn xuống hồ nước.

Nhạc Kiêu trong lòng thầm đếm đến mười, sau đó len lén mở mắt, thấy Lăng Tuần quả nhiên từ từ nhắm hai mắt lặn vào trong nước. Hắn và Lăng Tuần đấu nhau từ nhỏ đến lớn, tất cả thói quen của y hắn đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn hiểu rõ hơn chính bản thân mình, Lăng Tuần khi nín thở, để có thể tĩnh tâm nín thở được lâu thì luôn luôn nhắm chặt hai mắt. Nhạc Kiêu ở trong nước nhếch miệng cười, tận lực nhẹ nhàng khua tay khua chân, len lén lên bờ.

Nhạc Kiêu sau khi lên bờ liền rùng mình một cái, tự khen mình thông minh, hắn cởi sạch y phục chính là vì lúc này, khố tử mặc lên người cũng không sợ lạnh. Đầu thu, khí trời tuy vẫn chưa cảm giác được nhiệt độ chênh lệch, thế nhưng dòng nước có thể thể hiện rõ ràng biến hóa của các mùa nhất. Ở đây ngâm nước lâu như vậy, không lạnh mới là lạ!

Nhạc Kiêu đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên bờ thoải mái ngâm chân, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý, đợi xem khuôn mặt buồn bực của Lăng Tuần sau khi biết mình bị lừa.

Một lát sau, Lăng Tuần vẫn chìm dưới nước bỗng giãy dụa ngoi đầu lên rồi lại chìm xuống.

Nhạc Kiêu sửng sốt, biết mình bị phát hiện, liền nhảy dựng lên chỉ vào mặt nước, lớn tiếng cười nói: “Ha ha! Tiểu nhược kê, bị lừa rồi! Bổn đại gia mới là thông minh nhất!”

“Cứu mạng!” Lăng Tuần giãy dụa ngoi lên mặt nước, hô to, tay chân khua càng thêm mạnh, chìm chìm nổi nổi ở dưới nước cầu cứu Nhạc Kiêu: “Cứu ta! Ưm! Nhạc Kiêu!”

Ôi! Làm bộ chết đuối? Biện pháp hay! Nhạc Kiêu giơ ngón cái với Lăng Tuần vẫn đang kịch liệt giãy dụa trong làn nước, nói: “Giả bộ y như thật, lợi hại! Thế nhưng bổn đại gia tuyệt đối không mắc lừa đâu!”

“Nhạc Kiêu!” Lăng Tuần dốc hết sức lực hướng về phía trước hô to một tiếng, rồi lại chìm sâu vào đáy nước, lần này, không còn giãy dụa nữa.

Nhạc Kiêu khóe miệng cười nhạt nhìn mặt nước, một lát sau, đáy nước vẫn lặng yên như cũ, chỉ còn dập dờn những gợn sóng trên mặt hồ, trong làn nước không còn thân ảnh trôi nổi của Lăng Tuần nữa.

Nhạc Kiêu ngực nhói một cái, nụ cười trên mặt cũng biến mất, tên này giả bộ có phần giống quá đi? Chìm xuống lâu lắm rồi!

“Nhược kê?” Nhạc Kiêu chần chờ hướng vào hồ nước hô một tiếng, không có ai đáp lại.

“Nhược kê?! Lăng Tuần?” Nhạc Kiêu bắt đầu hoảng sợ, nếu tên này không phải đang đùa…

“Tiểu Tuần!” Nhạc Kiêu “ùm” một tiếng nhảy xuống hồ.

Nhạc Kiêu lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Lăng Tuần trong làn nước sâu, càng tìm tâm lại càng nặng trĩu, Tiểu Tuần thật sự chết đuối! Thế nhưng hắn lại cho là y gạt hắn! Nhạc Kiêu thầm hung hăng chửi mắng chính mình.

Rốt cuộc, trong nỗi hối hận và nóng nảy, Nhạc Kiêu nhìn thấy Lăng Tuần ở dưới đáy hồ bị thủy tảo quấn lấy chân, y đã bất tỉnh. Nhạc Kiêu vội vã bơi qua cởi bỏ thủy tảo ở mắt cá chân Lăng Tuần, ôm y bơi lên.

Vất vả lắm mới kéo được Lăng Tuần lên bờ, Nhạc Kiêu sợ hãi vuốt khuôn mặt xanh trắng của Lăng Tuần. Lăng Tuần hai mắt nhắm nghiền không chút phản ứng, thân thể lạnh lẽo khí tức tiêu tán, Nhạc Kiêu lần tìm mạch đập của y – đã không còn!

“Tiểu Tuần! Tiểu Tuần!” Nhạc Kiêu quỳ thẳng dậy, hai tay dùng lực ấn bụng Lăng Tuần, thanh âm run rẩy, vành mắt nóng lên, ngực đau như bị dao sắc đâm vào.

Nhạc Kiêu rất sợ, ngoại trừ lần đó bị Công Tôn Mặc lừa rằng cha hắn bị chém đầu ra, thì đây là lần mà hắn sợ hãi và tuyệt vọng nhất.

“Tiểu Tuần! Ngươi phản ứng với ta một chút đi! Mở mắt ra!” Nước mắt rốt cuộc không kìm được mà chảy xuống, nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay lạnh lẽo, Nhạc Kiêu đối mặt với Lăng Tuần, khóc lớn: “Ngươi! Không phải ngươi rất muốn xem ta khóc sao? Ngươi không phải rất muốn chê cười ta sao? Nhìn đi, ta khóc đây! Ta khóc đây! Dậy đi! Tiểu Tuần!” Hai tay Nhạc Kiêu không ngừng ấn bụng Lăng Tuần, hai mắt mờ đi vì lệ dần không thấy rõ hình bóng Lăng Tuần nữa.

“Phốc! Khụ khụ khụ!” Lăng Tuần đau đớn rên, nhổ ra một bãi nước, sau đó bắt đầu kịch liệt ho khan, nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy.

“Tiểu Tuần! Tiểu Tuần!” Nhạc Kiêu vừa khóc vừa cười ôm Lăng Tuần vào lòng thật chặt, y không chết! Y không chết!

“Khụ khụ khụ…” Lăng Tuần tựa trên vai Nhạc Kiêu mà sặc nước, sau một khắc liền khóc lớn!

“Đều tại ngươi! Hu hu hu, ta hận ngươi chết đi được! Hận ngươi chết đi được!” Lăng Tuần mềm nhũn co quắp trong lòng Nhạc Kiêu, vừa khóc vừa chửi, lúc y bị thủy tảo quấn chân một lúc liền bắt đầu giãy dụa, khó khăn lắm mới trồi được lên mặt nước gạt bỏ sĩ diện mà cầu cứu Nhạc Kiêu, Nhạc Kiêu cư nhiên không để ý tới y! Y tuyệt vọng nhìn Nhạc Kiêu cười lạnh nhìn y chìm dần xuống hồ mà không ra tay cứu, nỗi sợ hãi khi đối diện tử thần và sự tối tăm băng giá dần nhấn chìm chút ý chí cuối cùng của y. Tuy rằng cuối cùng Nhạc Kiêu vẫn cứu y, nhưng mà… Y rất ủy khuất, y rất sợ, y rất muốn chửi Nhạc Kiêu!

“Xin lỗi, xin lỗi, là ta không tốt, Tiểu Tuần, xin lỗi…” Thân thể Nhạc Kiêu vẫn còn run rẩy sợ hãi, một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là đánh mất Tiểu Tuần rồi. Ôm Lăng Tuần thật chặt, hai tay không ngừng xoa nắn cơ thể lạnh như băng của y, Nhạc Kiêu không chút ý thức rằng chính mình đang vừa tự trách vừa dịu dàng hôn thái dương của Lăng Tuần, mà Lăng Tuần vừa bơi một vòng qua quỷ môn quan càng không thể nhận ra được.

Nhạc Kiêu giúp Lăng Tuần mặc y phục, sau đó khẩn trương cõng Lăng Tuần đang suy yếu xuống núi.

Bọn hạ nhân của Nhạc gia và Lăng gia thấy trời sắp tối mà tiểu thiếu gia nhà mình vẫn chưa về, liền vội vội vàng vàng đi tìm. Vừa mới tìm được nửa phố, liền thấy Nhạc Kiêu người ướt đầm đìa cõng Lăng Tuần thất tha thất thểu chạy tới.

Hai vị tiểu thiếu gia thân mật như vậy từ bao giờ vậy?! Không đợi bọn hạ nhân hai nhà hiểu rõ tình huống, Nhạc Kiêu đã suy yếu mở miệng: “Mau cứu người, Tiểu Tuần ngất rồi…” Nói rồi chân liền mềm nhũn, nặng nề quỳ trên mặt đất, hai tay vẫn đỡ Lăng Tuần, một chút cũng không để y bị thương.

“Lão thiên gia a!”

Hạ nhân hai nhà thấy tình cảnh như vậy, cuống cuồng ôm lấy tiểu thiếu gia, chạy như gió về phủ đệ của mình.

_____Hết chương 11_____

[1] Sái âm đấu ngoan:  Giở trò trong tối [↑]

[2] Câu tâm đấu giác: Dồn tâm trí vào việc tranh đấu [↑]

[3] Lãng Lý Bạch Điều: nghĩa là “lụa trắng trên sóng”, là ngoại hiệu của Trương Thuận, một nhân vật trong Thủy Hử, xếp thứ 30 trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc, có biệt tài về bơi lội. Ngoại hiệu trên cũng do tài bơi lội của ông mà có. [↑]