Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 31: Chiến sự




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời vừa tảng sáng, nha đầu câm liền nhẹ gõ cửa chủ ốc.

Nhạc Kiêu lúc ngủ luôn cảnh giác, vừa nghe tiếng gõ cửa liền tỉnh dậy. Nghiêng người nhìn một chút Lăng Tuần vẫn còn say giấc, hạ xuống trán y một nụ hôn, nhẹ chân nhẹ tay rời giường đi mở cửa.

Nhạc Kiêu mở cửa ra ngoài, đóng cửa xong xuôi mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nha đầu câm sốt ruột lấy tay ra hiệu.

“Tiểu thị của ta lại tìm tới?” Nhạc Kiêu không vui hỏi, lại tới cắt ngang chuyện tốt của hắn!

Nha đầu câm lại gật đầu, liền tiếp tục ra dấu.

Sắc mặt Nhạc Kiêu dần dần nghiêm trọng, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng phân phó: “Đừng tới quấy rầy Nhị lão gia, chờ y tỉnh rồi nói. Chuẩn bị một ít món ăn thanh đạm, nói y đừng chạy lung tung, ở đây chờ ta về, bên Lăng phủ và nha môn ta sẽ đi báo.” Nha đầu câm trịnh trọng gật đầu, lấy tay ra hiệu “Chúng ta sẽ chăm sóc y thật tốt”.

Nhạc Kiêu cười nhạt, để nàng đi bảo tiểu thị Nhạc gia chờ. Nha đầu câm đi rồi, Nhạc Kiêu nặng nề thở dài, vuốt mặt, xoay người đẩy cửa vào phòng.

Dùng muối xanh súc miệng, rồi rửa mặt, quần áo chỉnh tề, tóc buộc gọn ghẽ rồi mới đi tới bên giường, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Lăng Tuần hồi lâu, mới cúi người hôn lên khóe môi y, thì thầm: “Hi vọng sẽ không như ta nghĩ…”

Khi Lăng Tuần tỉnh lại đã là cuối giờ Tỵ (khoảng gần 11h sáng). Đỡ thắt lưng đau nhức, Lăng Tuần từ từ ngồi dậy, phần đùi lại một trận khó chịu.

Lăng Tuần đau đớn, trong lòng vô cùng bất mãn, đầu sỏ gây chuyện vậy mà lại không ở bên giường hầu hạ, thật đúng là tội ác đầy trời!

“Nhạc Kiêu!” Lăng Tuần vừa hô mới phát hiện cổ họng khàn khàn bất thường, khó chịu ho khan vài tiếng, trong lòng âm thầm thề lần tới sẽ để Nhạc Kiêu trải nghiệm một lần nỗi thống khổ của y!

Ngoài cửa lập tức có động tĩnh, bất quá đi vào là nha đầu câm và Trương bà bà phụ trách nấu cơm.

Nha đầu câm ngoại hình cũng không tính là đẹp, nhưng cũng thanh tú, nhất là khuôn mặt khi cười càng tỏa sáng. Lăng Tuần gặp nàng hai lần, mỗi lần đều thấy khuôn mặt nàng mang nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, khiến người bên cạnh trong lòng cũng sáng sủa theo.

Lão bà không vào trong phòng, mà ở gian ngoài chậm chạp bày biện điểm tâm.

Nha đầu câm cười sáng lạn với Lăng Tuần, lấy dụng cụ rửa mặt ở bàn nhỏ trước cửa sổ tới, nửa quỳ bên giường hầu hạ Lăng Tuần rửa mặt.

Lăng Tuần đáp lại nàng một nụ cười thật tươi, tâm tình cũng tốt lên nhiều, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nha đầu câm rõ ràng sửng sốt, lập tức lại cười với y, lắc đầu.

“Không có tên?” Lăng Tuần thử thăm dò.

Trương bà bà ở gian ngoài nghe được tiếng Lăng Tuần, thanh âm mang theo tiếc hận nói: “Nhị lão gia, nha đầu câm từ nhỏ đã không có tên, sau khi tới đây Đại lão gia cũng chưa cho nàng một cái tên, chúng ta cũng liền cứ gọi nha đầu câm, nha đầu câm.”

Lăng Tuần nhìn về phía nha đầu câm, nha đầu câm đỏ mặt cúi đầu, trong mắt ngập tràn cô đơn, khóe miệng lại treo một nụ cười.

Lăng Tuần giật mình, liền nói: “Ngươi thích cười như vậy, sau này ta gọi ngươi là Hoàn Nhi (Hoàn: mỉm cười) được không? Lăng Hoàn Nhi.”

Nha đầu câm chợt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kích động và mừng rỡ, tựa như đang hỏi, ta thực sự có thể có tên sao? Còn được mang họ của Nhị lão gia?

“Sau này ngươi chính là Lăng Hoàn Nhi, bên Đại lão gia thì ta sẽ báo sau.” Lăng Tuần ôn nhu nói, Hoàn Nhi nhìn qua có vẻ nhỏ hơn y, chịu nhiều khổ cực như vậy nhưng trước sau vẫn giữ vẻ tươi cười thật xinh đẹp, y không tự chủ muốn thương xót nàng. Nhạc Kiêu lưu nàng lại, có lẽ cũng có cùng tâm tình với y?

Lăng Hoàn Nhi cảm kích gật đầu, trong mắt mang theo nước mắt xúc động, khóe miệng lại không thể ngưng cười.

“Được rồi, được rồi, nha đầu sau này có tên có họ rồi. Lăng Hoàn Nhi, thật là dễ nghe.” Trương bà bà bưng một ly trà tới, cao hứng nhìn Lăng Hoàn Nhi, lại cảm kích nhìn Lăng Tuần. Hoàn Nhi cảnh đời bất hạnh, lại ở chốn không sạch sẽ như thanh lâu mà chịu nhiều đau khổ, bà cùng người bạn già của mình trong lòng đều rất thương nữ hài tử này, họ đã coi nàng trở thành tôn nữ nhi (cháu gái) của mình.

Lăng Hoàn Nhi vô cùng vui vẻ hầu hạ Lăng Tuần xong, bưng dụng cụ rửa mặt lui xuống. Trương bà bà đưa chén trà cho Lăng Tuần, nói: “Đây là nước mật ong, Đại lão gia trước khi đi cố ý căn dặn lão bà tử chuẩn bị cho Nhị lão gia. Còn cho lão nhân chuẩn bị đồ ăn thanh đạm cho ngài, đã đặt sẵn ở gian ngoài. Đại lão gia sáng sớm phải về quân doanh, ngài ấy nói sẽ tới nha môn xin nghỉ cho ngài, rồi tới Lăng phủ nói muốn để Nhị lão gia người ở đây nghỉ ngơi cho khỏe.”

Lăng Tuần trong lòng mừng khấp khởi uống nước mật ong, cảm giác mình cũng giống như nước mật này, cả người đều ngọt ngào. Uống vài ngụm rồi mới nói: “Trương bà bà đi làm việc đi, ta tự mình lo được, chờ ta ăn xong rồi sẽ để Hoàn Nhi tới thu dọn.”

Trương bà bà đáp vâng rồi lui xuống.

Lăng Tuần uống xong một chén nước mật, giọng cũng không khàn nữa, chậm rãi đi tới gian ngoài, hưởng thụ bữa ăn thanh đạm. Thời gian vừa đúng chính Ngọ, Lăng Tuần chuyển tới nhĩ thất, chọn một quyển sách rồi nằm trên tháp xem.

Trong lúc Hoàn Nhi tới thu dọn đồ ăn, liền rót chén trà và đưa bánh ngọt cho y rồi mới ra ngoài cửa.

Lăng Tuần cầm một quyển sách, thêm một chén nước trà, vài đĩa bánh ngọt, tiêu hết một buổi chiều.

Bỗng lỗ tai Lăng Tuần giật giật, vội vàng lấy quyển sách trên tay trùm lên mặt, giả bộ ngủ.

Ngoài cửa, Nhạc Kiêu thấp giọng phân phó Hoàn Nhi gì đó, sau đó rón rén đi vào.

Tiếng bước chân tiến vào nhĩ thất, chậm rãi tới gần Lăng Tuần. Nhạc Kiêu đưa tay lấy quyển sách đắp trên mặt Lăng Tuần ra, Lăng Tuần liền mở choàng mắt, hét to một tiếng đánh về phía Nhạc Kiêu.

Nhạc Kiêu giật nảy mình, bất đắc dĩ cười vươn tay đỡ người vừa nhào tới.

“Tiểu vô lại, nghỉ ngơi một ngày liền long tinh hổ mãnh rồi?” Nhạc Kiêu đưa tay như thể nghiêm phạt đánh mông Lăng Tuần.

“Ngươi còn nói sao!” Lăng Tuần vừa nghe Nhạc Kiêu nói, liền nổi giận: “Sáng sớm nay ta rời giường còn tưởng mình bị tê liệt rồi! Xem ta lần sau chơi chết ngươi đi!”

Nhạc Kiêu nín cười, tiểu vô lại này vẫn còn nhớ lời nói tối qua, để ngươi vùng lên được mới là lạ! Ngoài miệng lại nói: “Vâng vâng vâng, lần sau mặc cho Lăng đại nhân xử trí. Không đói bụng sao? Trương bà bà nói ngươi chỉ ăn có một bữa.”

Lăng Tuần một tay ôm cổ Nhạc Kiêu, một tay vuốt bụng, nói: “Nói tới thì đúng là có chút đói, ăn cơm không?”

“Trương bà bà nói còn muốn làm thêm hai món nữa, nhẫn nại thêm một chút, ăn ít điểm tâm lót dạ trước này.” Nhạc Kiêu vừa nói vừa thuận tay vui vẻ lấy bánh đậu xanh đút cho Lăng Tuần ăn.

Lăng Tuần cắn bánh đậu xanh, miệng lúng búng nói: “Ta lấy một cái tên cho nha đầu, gọi là Hoàn Nhi, Lăng Hoàn Nhi.”

Nhạc Kiêu nhíu nhíu mi, nói: “Hoàn trong ‘Hoàn nhĩ nhất tiếu’ (một nụ cười)? Người cũng như tên, tên rất hay!”

“Đó là đương nhiên, còn không chịu xem người đặt tên là ai!” Lăng Tuần vểnh mũi.

Nhạc Kiêu ôm lấy Lăng Tuần, một phen xoay người nằm lên giường, để Lăng Tuần nằm trước ngực hắn, cúi đầu hôn trán y một cái, nói: “Hôm nay ta gặp Hoài Lễ.”

“Hoài Lễ? Ngươi gặp hắn ở đâu? Hắn tới Tam Thiên Doanh? Nhưng hắn là một Giam Hữu Thừa của Thượng Lâm Uyển, tới Tam Thiên Doanh làm gì? Định dạy các ngươi trồng trọt chăn nuôi à?” Lăng Tuần tò mò hỏi, năm đó chuyện Chu Hoài Lễ gia nhập Thượng Lâm Uyển Giám đúng là chẳng ai ngờ tới, nghe nói là hắn tự mình xin Hoàng thượng chức quan đó. Đường đường một Thế tử Đại Minh, là Vương gia tương lai, vậy mà lại tới nơi nha môn chuyên trồng trọt chăn nuôi như vậy, thật đúng là khiến thế nhân một phen kinh ngạc. Cũng bởi vị trí của Thượng Lâm Uyển Giám nằm ở ngoại ô kinh thành, Lăng Tuần đã lâu lắm chưa gặp Hoài Lễ, hôm nay nghe Nhạc Kiêu gặp hắn, không kinh ngạc mới là lạ.

“Không phải ở quân doanh, là hoàng cung.” Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần, nói.

“Ngươi vào cung? Làm gì?” Lăng Tuần chống người lên nhìn Nhạc Kiêu, Tam Thiên Doanh trực tiếp lệ thuộc Hoàng đế, việc vào cung báo cáo quân vụ trong doanh cũng là việc của hai vị Đề Đốc văn – võ, một Tọa ti quan nho nhỏ như Nhạc Kiêu vào cung làm gì?

“Ừm, Hoài Lễ nói chờ ngày mộc nhật kế tiếp sẽ cùng đi du hồ, hắn mang cho ngươi bánh ngọt ngươi thích ăn nhất.” Nhạc Kiêu nhéo nhéo gò má Lăng Tuần, lại không trả lời vấn đề của y.

Lăng Tuần không có được đáp án thỏa mãn, cau mày đang định hỏi lại, Hoàn Nhi liền đi tới, nhẹ gõ lên bàn ở gian ngoài một tiếng, ý bảo có thể dùng cơm rồi.

Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần đứng dậy, nói: “Ăn cơm trước, đêm nay ta đưa ngươi về Lăng phủ.”

Lăng Tuần không cam lòng gật đầu, tối qua y đã không về, tối nay không thể lại qua đêm ở ngoài nữa.

Một bữa cơm tới, lại thêm Nhạc Kiêu cố ý dời trọng tâm câu chuyện, Lăng Tuần rất nhanh đem chuyện Nhạc Kiêu tiến cung vứt ra sau đầu.

Ngày hôm sau, Lăng Tuần lại ở nha môn Lễ bộ tiêu phí một ngày, lúc đang định đi thì nhận được lời nhắn Nhạc Kiêu sai tiểu tư đưa tới, nói Nhạc Kiêu hôm nay có việc không tới đón y được, dặn y tự đi về phải cẩn thận.

Lăng Tuần cũng không để bụng, Tam Thiên Doanh luôn gấp gáp hơn Lễ bộ, cho tiểu tư về, Lăng Tuần tự mình rời khỏi nha môn.

Bước đi trên đường lớn Vĩnh Định, Lăng Tuần mua một xâu mứt quả vừa đi vừa ăn, y cũng lâu chưa tới chợ, đối với quà vặt trên đường thật nhớ quá. Thấy phía trước có một bầy trẻ nhỏ chen chúc trước một sạp bán bánh đường trắng[1], Lăng Tuần lấy mấy đồng ra rồi cũng chen tới. Vất vả lắm mới mua được một khối bánh ngọt cuối cùng, Lăng Tuần còn chưa kịp nhét vào miệng nếm thử mùi vị ngọt thanh của nó thì đã nghe “cạch” một tiếng, bánh đường trắng đã rơi xuống đất.

Lăng Tuần một tay còn giơ mứt quả, một tay trống không đặt trước mồm, mắt đăm đăm nhìn cửa tửu lâu đèn đuốc rực rỡ phía trước, một thân ảnh vô cùng quen thuộc vừa đi vào. Bên người hắn, còn có một nam tử, kéo tay hắn cười vô cùng thân thiết.

Lăng Tuần chỉ cảm thấy miệng mình đắng ngắt, trong ngực dần đau.

Cúi đầu nhìn khối bánh đường dính đầy bụi bẩn, Lăng Tuần run run khóe miệng, xoay người đi về phía Lăng phủ. Y cũng muốn vào tửu lâu kia, xách cổ áo Nhạc Kiêu lên mà chất vấn hắn rốt cuộc là có ý gì. Thế nhưng y không thể, y lấy thân phận gì mà chất vấn hắn? Huynh đệ? Bằng hữu? Hay là tình nhân? Bây giờ vào trong làm loạn, hai nhà Lăng Nhạc sau này còn đặt chân ở chốn kinh thành này thế nào được nữa?

Hừ, y ngay cả tư cách tức giận cũng không có.

Lăng Tuần một đêm không chợp mắt, ngày hôm sau tới nha môn thì tinh thần uể oải, vài vị đại nhân đều quan tâm hỏi y làm sao vậy. Lăng Tuần đều chỉ lắc đầu nói không có việc gì, chỉ là tối qua ăn no quá nên ngủ không ngon mà thôi. Vừa vào phòng làm việc, ngồi còn chưa nóng chỗ, Thị lang đại nhân liền vội vã kéo Lăng Tuần chạy.

Lăng Tuần một bên bị ép chạy theo, một bên tức giận hỏi: “Đại nhân, ngài lại muốn tới Tam Thiên Doanh?”

“Đều không phải!” Thị lang đại nhân vừa chạy hụt hơi vừa nói: “Lần này, là, Binh bộ!”

“Binh bộ?” Lăng Tuần sửng sốt, tới Binh bộ làm gì? Lăng Tuần lần này không hỏi, bởi y nhìn bộ dạng thở hổn hển của Thị lang đại nhân, không chừng hơi sức đáp lời y cũng không có.

Nha môn Binh bộ cách nha môn Lễ bộ không xa, Lăng Tuần xuống kiệu, liền thấy vài kiệu quan đang hầu ngoài cửa. Ngoại trừ kiệu quan của lục bộ, còn có của nha môn Thủy sư (thủy quân) và của Tam Thiên Doanh, Thần ky doanh (nhóm quân then chốt, quan trọng nhất)!

Trong lòng Lăng Tuần căng thẳng, y có dự cảm bất hảo.

Theo Thị lang đại nhân vào nha môn Binh bộ, Lăng Tuần biết dự cảm của mình đã thành sự thật. Phòng nghị sự vốn không nhỏ, giờ chứa đông đảo quan lớn thì lại hiện ra vô cùng nhỏ hẹp.

Binh bộ Thị lang là đại ca của Nhạc Kiêu – Nhạc Trung, khi hắn thấy Lăng Tuần xuất hiện thì không khỏi khẽ nhíu mày, đợi hắn vấn an các vị đại nhân xong, liền làm bộ vô ý tới bên Lăng Tuần, thấp giọng hỏi: “Mộ Khanh, sao ngươi lại theo tới?”

“Trung ca ca, đây là có chuyện gì vậy? Đệ là bị Thị lang đại nhân kéo tới, cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Lăng Tuần có chút căng thẳng nhìn chiến trận lớn này, trong lục bộ ngoại trừ Lễ bộ và Lại bộ, đều là Thượng thư đại nhân mang theo Thị lang đại nhân đến dự, y làm sao biết một Lễ bộ Chủ sự thất phẩm như mình sao lại phải dự cuộc họp lớn thế này?

“Tóm lại thì dù ngươi vì lí do gì, lát nữa có nghe được chuyện gì cũng đừng lên tiếng, biết chưa?” Nhạc Trung lần đầu tiên nói chuyện nghiêm khắc với Lăng Tuần. Lăng Tuần bị hắn làm giật mình, vội vã gật đầu, sau đó chuyển sang nhìn Thị lang đại nhân đang căng thẳng không ngừng lau mồ hôi, rụt cổ lại, ngay cả Nhạc Kiêu ngồi đối diện lén nháy mắt với y, y cũng làm bộ như không phát hiện.

“Huệ Vương tới ——” Ngoài cửa có người cao giọng hô. Phòng nghị sự vốn đang nhỏ giọng đàm luận thoáng chốc không còn thanh âm, các vị đại nhân nhất tề đứng dậy cung nghênh Huệ Vương. Lăng Tuần học theo bộ dạng của Lễ bộ Thị lang, tiến lên cung nghênh.

“Hạ quan kiến quá Vương gia.”

“Các vị đại nhân không cần đa lễ.” Huệ Vương sải bước tới, cởi áo choàng đưa cho hạ nhân.

Theo Huệ Vương tới còn có hai người của Nội các, một trong số đó chính là người Lăng Tuần mới thấy tối qua, Tống Tương Tống Thiệu Hiên!

Huệ Vương cười, lên tiếng chào hỏi Thủy sư Đề đốc đại nhân, dư quang nhìn thấy thân ảnh ngày nhớ đêm mong, cảm thấy mừng rỡ nhưng cũng khẽ nhíu mày.

Lăng Tuần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng sau lưng Lễ bộ Thị lang đại nhân làm tượng đá.

Huệ Vương thân phận tôn quý, cùng Thủy sư Đề đốc đại nhân ngồi ghế trên, thủ hạ được sắp xếp hai bên theo chức quan, dưới tam phẩm thì đều đứng.

“Khởi bẩm Vương gia, Đề đốc đại nhân,” Công bộ Thượng thư đứng dậy, cầm trong tay một cuộn giấy, giao cho Binh bộ Thị lang ở phía sau để hắn thượng trình, nói: “Bản vẽ ba mươi chiến thuyền đã hoàn thành, hạ quan đã lệnh cho các thuyền dịch (thợ đóng thuyền) khẩn trương chế tạo, bất quá nhân thủ vẫn có chút thiếu hụt.”

Huệ Vương tiếp nhận bản vẽ, bày ra cùng xem xét với Đề đốc đại nhân.

Lúc này, Hình bộ Thượng thư cũng đứng lên, nói với Huệ Vương: “Điểm này thỉnh Vương gia và các vị đại nhân yên tâm, bản quan đã cho điều mấy nghìn phạm nhân tới hiệp trợ Binh bộ, nhất định có thể hoàn thành trong vòng nửa tháng.”

“Về vấn đề kinh phí, Lăng đại nhân cũng đã có dự toán, số tiền cũng đã được ghi ra, thỉnh Vương gia và Đề đốc đại nhân xem qua.” Lại bộ Thị lang lấy ra một quyển sổ, cho người trình lên.

Nghe đến đó, Lăng Tuần rốt cuộc cũng hiểu, tình cảnh này là sắp đánh giặc! Chiến thuyền? Đánh giặc Oa! Chiến thuyền để đánh giặc Oa! Thế nhưng, đây không phải lần đầu tiên đánh giặc Oa, vì sao lần này chiến trận lại lớn như vậy? Còn phải điều động cả lục bộ.

“Lần này vùng duyên hải rối loạn, không những phải đuổi tận giết tuyệt giặc Oa, mà tối trọng yếu chính là diệt cỏ tận gốc dư nghiệt của Thành Vương! Bọn chúng hiện đã liên kết với giặc Oa, nếu để bọn chúng phát triển lớn mạnh, giang sơn Đại Minh ta sẽ lâm nguy!” Huệ Vương xem xong sổ sách, vẻ mặt trịnh trọng nói.

Các vị đại nhân ngồi dưới ồn ào phụ họa, vẻ mặt Lăng Tuần bừng tỉnh, thì ra là bè đảng phản bội của Thành Vương! Thành Vương nguyên là Vương gia, khi tiên đế tước phiên (thu lại đất phong)đã khởi binh tạo phản, năm đó bị buộc tới Phúc Kiến, sau đó tiên đế lâm bệnh nặng, đương kim Hoàng thượng kế vị căn cơ chưa ổn định, thấy dư nghiệt của Thành Vương không còn động tác gì nữa, liền buông lỏng để mặc hắn. Ai ngờ đến giờ lại cấu kết với giặc Oa, sát hại bách tính đương triều!

Huệ Vương bỗng nhìn về phía Nhạc Kiêu, nói: “Hôm trước Hoàng thượng hạ chỉ, Tam Thiên Doanh phải chọn ra phân nửa tinh binh gia nhập Thủy sư, không biết Nhạc đại nhân đã sắp xếp xong chưa?”

Lăng Tuần chấn động, rốt cuộc ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Nhạc Kiêu.

“Hồi bẩm Vương gia, danh sách đã được lập xong, toàn bộ một nửa này đều là tinh binh nắm chắc kỹ năng bơi lội, nhất định có thể hiệp trợ Thủy sư quét sạch giặc Oa, chém chết phản tặc!” Nhạc Kiêu đi tới, trình bản danh sách tinh binh lên.

Huệ Vương tiếp nhận, mở trang đầu tiên ra, cái tên đầu tiên chính là Nhạc Kiêu, thỏa mãn cười, nói: “Không hổ là nhi tử của Nhạc Tướng quân, phụ hoàng đã hạ chỉ, thăng cho ngươi làm Thiên Tổng của Tam Thiên Doanh, lần này Tam Thiên Doanh hiệp trợ Thủy sư sẽ do ngươi dẫn dắt. Nhạc đại nhân, hãy giành lấy khẩu khí cho phụ thân ngươi, giành lấy khẩu khí cho Đại Minh ta!”

“Hạ quan đã rõ.” Nhạc Kiêu ôm quyền với Huệ Vương, nhàn nhạt nói.

Lăng Tuần chỉ cảm thấy toàn thân rét run, thì ra ngày đó hắn nói gặp Hoài Lễ ở trong cung là bởi vì chuyện này, hắn lại không nói gì với y.

Kế tiếp là báo cáo của các bộ khác và Thần Ky Doanh, Lăng Tuần đã không còn tâm trạng để nghe.

Hai canh giờ sau, nghị sự tuyên bố dừng lại. Lăng Tuần vô tri vô giác theo Lễ bộ Thị lang ra ngoài, lại bị Huệ Vương gọi lại.

“Mộ Khanh!” Chu Hoài Đức kéo Lăng Tuần lại, bởi Lăng Tuần gần như đi sau toàn bộ đội ngũ, vậy nên căn bản không ai chú ý tới hành động của Chu Hoài Đức.

Lăng Tuần xoay người, rút tay về, cúi đầu cung kính nói: “Chẳng biết Vương gia gọi hạ quan có việc gì?”

“Chúng ta, đã lâu rồi chưa gặp nhau.” Chu Hoài Đức lưu luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Tuần, “Ta định qua nha môn Lễ bộ tìm ngươi, lại không tìm được cớ để gặp mặt ngươi…”

“Vương gia quá lo rồi.” Lăng Tuần nhàn nhạt nói, “Vương gia muốn gặp hạ quan, cho hạ nhân tới phân phó một tiếng là được rồi, cần gì phải mượn cớ.”

Chu Hoài Đức sắc mặt buồn bã, miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, cần gì phải mượn cớ.” Nói rồi, lại do do dự dự mở miệng: “Ngươi và Nhạc Kiêu, vẫn tốt chứ?”

“Vâng.” Lăng Tuần lãnh đạm đáp lời.

“Đừng tin hắn quá.” Chu Hoài Đức trầm giọng, “Ngươi đêm ngày ở nha môn Lễ bộ có thể chưa nghe nói gì, nhưng chuyện hắn và Nội các Tống Thiệu Hiên thân mật thì rất nhiều người biết. Tống Thiệu Hiên hành sự không che giấu, thường xuyên tới Tam Thiên Doanh tặng đồ này đồ nọ, chuyện này rất nhiều người đều đã nghe. Tối qua bọn họ còn…”

“Vương gia nói xong chưa?” Lăng Tuần bỗng lạnh giọng cắt ngang Chu Hoài Đức, rũ mắt nói: “Thị lang đại nhân vẫn chờ hạ quan quay về nha môn, Vương gia nếu không có chính sự, xin cho hạ quan được cáo lui trước.” Nói xong cũng không quản thái độ của Chu Hoài Đức, chắp tay liền đi.

Chu Hoài Đức theo bản năng nhấc chân muốn đuổi theo, lại thu chân lại, nhìn bóng lưng Lăng Tuần rời đi, lẩm bẩm: “Sao lại không tin ta? Sớm muộn sẽ có một ngày hắn làm tổn thương ngươi…”

Lăng Tuần tâm tình buồn bực đi qua hành lang uốn khúc, liền thấy Nhạc Kiêu và Tống Tương kia lôi lôi kéo kéo ở đằng trước.

“Tử Mân, hôm qua rõ ràng đã nói phải cùng ta tới tửu lâu Phúc Lâm, ta bất quá chỉ đi tìm chỗ ngồi, xoay lại đã không thấy ngươi đâu, hại ta tìm suốt một buổi.” Tống Tương muốn kéo cánh tay Nhạc Kiêu, Nhạc Kiêu lại tránh thoát, vẫn duy trì cự ly một thước, Tống Tương lại không chút tức giận dán lên phía trước.

“Tối qua quân doanh có chuyện quan trọng. Tống đại nhân, sau này nếu ngươi lại mượn cớ thương nghị việc công mời ta ra ngoài nhưng lại không phải chuyện thật sự trọng yếu, xin đừng trách Nhạc mỗ báo với Hoàng thượng, khép ngươi tội không làm tròn nhiệm vụ!” Nhạc Kiêu bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tương.

Tống Tương bị bộ dạng lãnh khốc của hắn dọa sợ, ủy khuất bĩu môi nói: “Biết rồi, sau này không làm vậy nữa, được chưa? Ai bảo ngươi lần nào cũng nói không rảnh không rảnh, ta chỉ có thể gạt ngươi…”

“Còn nữa, phiền Tống đại nhân đừng mang đồ tới Tam Thiên Doanh nữa, sẽ gây rắc rối cho Nhạc mỗ.” Sắc mặt Nhạc Kiêu càng băng lạnh, “Nếu tin đồn truyền ra, phu nhân của ta sẽ không vui.”

Tống Tương sắc mặt cứng đờ, ngập trong mắt là vẻ không dám tin và tổn tương, thất thanh nói: “Phu nhân?! Tử Mân, ngươi, ngươi thành thân lúc nào? Sao ta lại không biết!”

Ánh mắt Nhạc Kiêu híp lại, vừa định cho Tống Tương một đòn cuối cùng, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Khụ khụ, hạ quan kiến quá Thiên Tổng đại nhân, Tống đại nhân!” Lăng Tuần vái chào hai người, khóe miệng khẽ nhếch. Sau khi đứng dậy, trên mặt lại là ba lan bất kinh (không sợ sóng gió).

Nhạc Kiêu cứng đờ, miễn cưỡng cười gật đầu với Lăng Tuần. Tống Tương bởi tin dữ Nhạc Kiêu thành thân, còn đang trong trạng thái hóa đá.

“Ách, hạ quan xin cáo lui.”  Lăng Tuần thấy tình thế không ổn, vội vã chạy đi.

Nhạc Kiêu muốn đuổi theo, lại ngại Tống Tương còn ở đây, liền vội vã nói với hắn lời cáo từ, làm bộ không nhanh không chậm rời đi. Chờ hắn đuổi theo ra khỏi nha môn Binh bộ, cỗ kiệu của Lăng Tuần đã sớm không còn hình bóng.

Nhạc Kiêu trở lại Tam Thiên Doanh làm một báo cáo đơn giản, sau đó liền ngựa không ngừng vó chạy tới Mộ Khanh Uyển. Quả nhiên, vừa vào cửa đã thấy Hoàn Nhi dùng tay ra hiệu với hắn, nói Lăng Tuần đã về, hơn nữa có vẻ tâm tình không tốt lắm.

Nhạc Kiêu gật đầu, phân phó không được quấy rầy, liền đi thẳng đến hậu viện.

Lăng Tuần ngồi dưới giàn cây trong hậu viện, nhìn cây đằng xanh xanh ngát ngát mà đờ ra, trong tay giống như vô ý vung vẩy một cành dây leo…

Cước bộ của Nhạc Kiêu chợt dừng, cố nén nỗi thôi thúc muốn chạy thật nhanh, từng bước một tới trước mặt Lăng Tuần, cúi người xuống trước mặt y, thận trọng nói: “Tuần Nhi, ở đây hóng mát à?”

Lăng Tuần cầm dây leo trong tay khua đến hổ hổ sinh phong (mạnh mẽ uy phong), miễn cưỡng nói: “Không có, đang vận động cho nóng người.”

Mồ hôi lạnh của Nhạc Kiêu một giọt chảy xuống, không dám hỏi y vận động cho nóng người làm gì, rất sợ kẻ kia sau một khắc sẽ trút hết lên người hắn.

“Kỳ thực, ta và Tống Tương kia thực sự không có quan hệ gì cả!” Nhạc Kiêu giơ hai ngón tay thề, hai mắt chân thành: “Đây tất cả đều là hắn lấn tới! Nhưng ta đã dùng thái độ kiên quyết cự tuyệt!”

“Hừ.” Lăng Tuần lắc lắc dây leo, nhắm cái mông rắn chắc của Nhạc Kiêu quất cho một phát!

“Ngao!” Nhạc Kiêu hô đau, bưng cái mông ủy ủy khuất khuất nhìn Lăng Tuần.

“Ngay thẳng sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.” Lăng Tuần cầm dây leo, rất hăng hái quất thêm một roi.

Nhạc Kiêu thấy giấu giếm không xong, dứt khoát bắt đầu đùa giỡn vô lại, xoay người bổ nhào lên người Lăng Tuần, dễ như bỡn lấy hết dây leo trong tay y vứt ra xa, la ầm lên: “Ngươi đúng là ra tay dứt khoát, trái tim thật tàn nhẫn.”

Lăng Tuần bị tư thế Thái Sơn áp đỉnh (núi Thái Sơn đè đầu) của hắn đè cho không thở nổi, đẩy lại đẩy không ra, không thể làm gì khác hơn là ôm cổ hắn cắn một nhát!

“A——” Nhạc Kiêu cũng không tránh, dù sao mỗi lần Lăng Tuần cắn xong, cơn tức cũng gần như tiêu hết.

Cảm giác được lực đạo yếu dần, Nhạc Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, ôm y nói: “Hết giận rồi?”

“Lần nào cũng vậy…” Lăng Tuần vùi vào vai Nhạc Kiêu, rầu rĩ nói.

Nhạc Kiêu sợ đè hỏng Lăng Tuần, ôm y xoay người lại, để y nằm trong lồng ngực mình.

“Nhạc gia chung quy vẫn phải có một người đi, cha đã già, hài tử thứ hai của đại ca vừa mới đầy tháng, hài tử của nhị ca sắp chào đời. Ngoại trừ ta, Nhạc gia còn ai có thể đi?” Nhạc gia nhè nhẹ vỗ lưng Lăng Tuần, như thể an ủi y.

“Đó cũng là chuyện của Thủy sư, có quan hệ gì với Nhạc gia đâu? Cứ coi như các ngươi không đi, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể nói gì hơn.” Lăng Tuần không hiểu, nói.

“Thân ở Tam Thiên Doanh, Hoàng thượng hạ chỉ muốn một nửa quân tinh nhuệ hiệp trợ Thủy sử, ta cũng trốn không thoát. Nhạc gia quyền cao chức trọng, gia gia (ông nội) lúc còn sống đã từng có một đoạn giao tình tốt với Thành Vương. Cũng bởi một đoạn giao tình này, Nhạc gia ta thiếu chút nữa đã bị tiên đế thủ tiêu, nếu không phải năm đó cha ta vì biểu đạt lòng trung thành, ban đêm xông vào trận địa địch chém đầu con trai độc nhất của Thành Vương, ngươi nói hôm nay có còn cảnh tượng Nhạc gia ta như bây giờ không? Nếu ta không đi, chỉ sợ người có tâm địa lại muốn lôi giao tình năm đó của gia gia và Thành Vương ra, chỉ sợ đến lúc đó Nhạc gia lại phải gặp nạn.” Nhạc Kiêu trầm giọng, cũng có nỗi bất đắc dĩ nồng đậm.

Lăng Tuần im lặng lắng nghe, đương kim Hoàng thượng thường ngờ vực vô văn cứ, hắn đối với cháu ruột của mình là Hoài Dương còn có thể bất chấp, huống chi là Nhạc gia?

“Huống hồ,” Nhạc Kiêu ôm hai cánh tay Lăng Tuần thật chặt, “Ta cũng hi vọng có thể ra chiến trường bảo vệ quốc gia, đem nhiệt huyết chống lại giặc Oa.”

Lăng Tuần cười lên một tiếng, nói: “Ngươi từ nhỏ đã ôm mộng làm anh hùng, lần này rốt cuộc cũng như ngươi mong muốn.”

Nhạc Kiêu cũng cười, cúi đầu hôn một bên tai y, nói: “Đợi ta trở về.”

Lăng Tuần ngẩng đầu khẽ hôn môi Nhạc Kiêu, nói: “Ngày ngươi đi, ta sẽ không tiễn.”

“Ta cũng không muốn ngươi tiễn ta ra chiến trường.” Nhạc Kiêu thuận thế cùng Lăng Tuần hôn môi, hàm hồ nói: “Ta sẽ viết thư cho ngươi, ngươi cũng phải viết thư cho ta.”

“Về sớm một chút…” Lời nói của Lăng Tuần tiêu thất trong nụ hôn nồng nhiệt của Nhạc Kiêu.

Ly biệt cận kề, Lăng Tuần và Nhạc Kiêu lại càng một khắc cũng không chia lìa. Hai người thường kiếm cớ qua đêm bên ngoài, Nhạc gia, Lăng gia chỉ cho rằng bọn hắn quan hệ tốt, phải đi xa nên trong lòng lưu luyến, vậy nên cứ để bọn họ đi. Bất quá Nhạc gia cho rằng Nhạc Kiêu đến Lăng phủ qua đêm, mà Lăng gia thì lại cho rằng Lăng Tuần tới phủ Tướng quân qua đêm.

Bên trong thư phòng, Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần vào ngực, nhìn y viết công văn.

Tuy ngồi trên đùi Nhạc Kiêu mà viết công văn thì không thoải mái lắm, nhưng Lăng Tuần lại không nỡ để Nhạc Kiêu đi, y lưu luyến sự ôn nhu và hơi ấm của hắn.

“Ngươi có còn nhớ, ngươi từng tặng cho ta một cái trấn chỉ (đồ chặn giấy) không?” Nhạc Kiêu đột nhiên hỏi.

“Có, bị ta quăng rồi.” Lăng Tuần múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời.

“Kỳ thực, khi đó ta biết ngươi căn bản không phải muốn gây sự chú ý của Huệ Vương, là ta cố ý hiểu lầm ngươi.” Nhạc Kiêu thẳng thắn nói, “Trấn chỉ cũng được ta nhặt về, dùng keo dính lại.”

Bàn tay cầm bút của Lăng Tuần khựng lại, xoay người nhìn Nhạc Kiêu, hỏi trong im lặng.

Nhạc Kiêu cười, rướn lên trước cắn chóp mũi y, nói: “Khi đó ta phát hiện bản thân không có tư tưởng an phận đối với ngươi, trong lòng sợ hãi, liền cố ý đối xử với ngươi như vậy, khiến cho ngươi ghét ta, cách xa ta một chút.”

Lăng Tuần mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói: “Chúng ta khi đó mới có mười ba tuổi!” Nhỏ như vậy mà đã…

“Nếu không thì ngươi nghĩ ta thích ngươi từ lúc nào?” Nhạc Kiêu chăm chú nhìn đôi mắt Lăng Tuần, hỏi.

“Ta cứ nghĩ, là hai năm nay.” Lăng Tuần lẩm bẩm, tốt xấu cũng mười lăm mười sáu, là tuổi của mối tình đầu. Mười ba tuổi đã này nọ, cũng quá sớm rồi!

Nhạc Kiêu khẽ cười một tiếng, nói: “Ta lúc mười ba tuổi, trong giấc mộng, mộng thấy ngươi cả người trần trụi khóc trong lòng ta, ta cũng trần trụi, một mực ôm lấy ngươi. Sau khi tỉnh lại, phát hiện bản thân vậy mà lại… Khụ, ngươi biết đấy. Ta liền phát hiện mình có dục vọng với ngươi, liền không dám tới gần ngươi nữa. Chỉ sợ có một ngày không khắc chế được thú tính của bản thân mà ăn luôn ngươi, ngươi còn không hận ta cả đời?”

Lăng Tuần càng nghe, mặt càng đỏ, cuối cùng thực sự nghe không nổi nữa, cầm bút lông liền nhắm thẳng lỗ mũi Nhạc Kiêu mà đâm, hung hăng mắng: “Cầm thú!”

Nhạc Kiêu cười nắm cái tay tác quái của Lăng Tuần, sau đó cắn lỗ tai y, nhỏ giọng: “Kỳ thực, rất nhiều lần ngươi bị ta chọc giận bỏ chạy, ta đều theo sau ngươi, lén nhìn ngươi khóc. Ta sẽ tự gạt mình, rằng thực ra ngươi cũng có chút thích ta.”

Lăng Tuần đỏ mặt cắn răng, chuyện mất mặt như vậy lại bị hắn nhìn thấy?!

“Sau đó nữa, ta lại biết được, ngươi không chỉ thích ta một chút.” Môi Nhạc Kiêu đã dời đến môi Lăng Tuần.

“Công văn của ta…” Lăng Tuần còn giãy dụa.

“Sáng mai ta viết thay ngươi.” Nhạc Kiêu rút đai lưng trên hông Lăng Tuần xuống, ném xuống đất.

“Ngươi nói, lần này ta ở trên…” Lăng Tuần đỏ mặt vô lực.

“Không thành vấn đề!” Nhạc Kiêu sảng khoái đáp ứng, chẳng hạn như tư thế cưỡi kia, cũng là ở phía trên!

Lăng Tuần vẫn còn lời muốn nói, đã bị Nhạc Kiêu dùng môi chặn lại, hai tay nhấc lên, liền ôm y ngồi lên đùi mình, chuẩn bị tư thế cưỡi.

Đêm lạnh như nước, một đêm xuân-tình.

Một ngày trước khi Nhạc Kiêu chuẩn bị xuất phát, Lăng Tuần thừa dịp hắn về quân doanh chuẩn bị, tới nha môn xin nghỉ, cầm theo một bình rượu, tự mình đánh mã xa ra ngoại thành.

Chu Hoài Lễ nghe hạ nhân báo rằng có người tìm hắn thì còn thấy mơ mơ hồ hồ, từ khi hắn đến Thượng Lâm Uyển Giám, ngoại trừ người của Vương phủ thì hầu như chẳng ai tới tìm hắn.

“Hoài Lễ.” Lăng Tuần mỉm cười nhìn Chu Hoài Lễ đang kinh ngạc đến ngây người.

“Tiểu Tuần!” Chu Hoài Lễ hô to một tiếng, chạy tới ôm lấy Lăng Tuần, “Lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp.” Lăng Tuần ôm lại Hoài Lễ, từ sau khi mỗi người nhậm quan, bọn họ đã hơn nửa năm không gặp.

Hoài Lễ không đưa Lăng Tuần vào nha môn, mà đưa y tới một nơi ở trong rừng, đi tới một dòng suối nhỏ trong vắt mới ngừng lại.

Lăng Tuần và Hoài Lễ cởi giày, ngâm chân mình trong nước mát, cùng ngồi cạnh nhau.

“Ngươi còn mang cả rượu tới.” Chu Hoài Lễ nhìn rượu trong tay Lăng Tuần.

“Quế hoa nhưỡng năm ngoái ta tự ủ đấy.” Lăng Tuần đưa rượu cho Hoài Lễ.

Chu Hoài Lễ nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, khen: “Không ngờ Lăng đại nhân học phú ngũ xa, ngay cả chưng cất rượu cũng có một chân. Rượu này, hương thuần!”

“Trong viện tử của ta còn chôn hai vò, đợi sang năm tặng ngươi một vò.” Lăng Tuần thấy hắn thích, cũng rất cao hứng.

“Tốt, giờ này năm sau, ta sẽ tới phủ Thượng thư tìm ngươi uống rượu!” Chu Hoài Lễ lại uống một ngụm rượu, nói.

Lăng Tuần nhìn hắn, cắn cắn môi, thấp giọng: “Không phải phủ Thượng thư, mà là nhà của chính ta…”

“Cái gì?” Chu Hoài Lễ ngừng lại, nghi hoặc nhìn Lăng Tuần: “Cái gì là nhà của chính ngươi?”

“Hoài Lễ.” Lăng Tuần hít sâu một hơi, nói: “Ta và Nhạc Kiêu ở cùng nhau, chúng ta, có một ngôi nhà của riêng mình. Nếu ngươi khinh thường chúng ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Ta, sẽ vẫn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất của mình.” Nói xong liền đứng dậy, muốn đi.

Hoài Lễ theo bản năng kéo y lại, ngây ngẩn nói: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Ách, ta, ta sợ ngươi…” Lăng Tuần lắp ba lắp bắp, mắt không dám nhìn Hoài Lễ.

“Sao ta lại muốn khinh thường ngươi?” Hoài Lễ kéo Lăng Tuần lần nữa ngồi xuống, tủm tỉm nhìn y, hỏi.

“Chúng ta là hai nam nhân, hơn nữa cũng không có ý định lấy vợ sinh con. Chúng ta, muốn giống như những đôi phu thê bình thường, bên nhau trọn đời.” Lăng Tuần cúi đầu nói.

“Thì sao chứ?” Hoài Lễ chống cằm nhìn suối nước trong veo, “Các ngươi vừa không phạm luật lệ Đại Minh, vừa không gây cản trở người khác, muốn bên nhau thì cứ bên nhau, cho dù người khắp thiên hạ nói các ngươi sai, ta cũng sẽ đứng về phía các ngươi.”

“Hoài Lễ…” Lăng Tuần nhìn Hoài Lễ, trong mắt là cảm kích và xúc động, “Ta cứ nghĩ, ngươi sẽ cảm thấy chúng ta rất quái gở.”

“Sao lại quái gở?” Hoài Lễ nói, “Kỳ thực, ta cũng từng đoán ngươi sẽ ở bên Nhạc Kiêu. Dù sao, ánh mắt Nhạc Kiêu nhìn ngươi không giống những người khác. Mà ngươi đối với Nhạc Kiêu cũng không giống người thường.”

Lăng Tuần kinh ngạc nhìn Hoài Lễ, bọn họ rõ ràng như vậy sao?

“Không rõ ràng,” Hoài Lễ tựa như biết y đang nghĩ gì, nói: “Chỉ là ta tương đối nhạy bén thôi, thấy được rất nhiều điều mà người khác không để ý.” Dứt lời, lắc lắc bầu rượu trong tay, nhãn thần xa xăm tựa như đang nhớ người nào đó.

Thở dài một hơi, Lăng Tuần không để ý tới sự khác lạ của Hoài Lễ, mừng rỡ nắm vai Chu Hoài Lễ, nói: “Trước đây khi Nhạc Kiêu chọn viện tử, còn cố ý để lại khách phòng, nói ngày nào đó mời ngươi tới làm khách, còn có thể ngủ lại! Xem ra Nhạc Kiêu đã có dự kiến trước, biết ngươi sẽ không từ bỏ chúng ta!”

Chu Hoài Lễ thuận thế tựa lên vai Lăng Tuần, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đơn thuần, trong lòng nảy sinh một tia ước ao, lúc nào hắn cũng có thể cười hạnh phúc như Tiểu Tuần đây? Lúc nào, hắn mới có thể cùng người kia, gặp lại đây…

“Tiểu Tuần, Nhạc Kiêu sẽ sớm trở lại thôi.” Chu Hoài Lễ nhẹ giọng nói, “Chờ hắn trở về, ngươi lại cho ta quế hoa nhưỡng, ta coi như các ngươi cùng nhau mời ta uống rượu mừng. Được không?”

Lăng Tuần cúi đầu nhìn Hoài Lễ đang ngắm xa xăm, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Có chút trầm mặc, Lăng Tuần cười cười, dời trọng tâm câu chuyện: “Ngươi ở đây có tốt không? Có phải trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo không? Ta vừa mới thấy rừng cây trái, là ngươi trồng?”

“Là ta quản lý.” Chu Hoài Lễ bật cười, “Ta là Lâm hành thự, phụ trách quả thụ hoa mộc (cây ăn trái và cây cảnh), chuyện trồng trọt này là do người ở dưới quản. Ta chỉ cần tọa trấn (quản lý) ở đây, đảm bảo mỗi ngày đều có hoa quả tươi mới đưa vào trong cung.”

“Ít ngày trước, Nhạc Kiêu nói gặp ngươi ở trong cung, có phải tới đưa hoa quả cho Hoàng thượng không?” Lăng Tuần hỏi.

“Ừ, tiện đường đi thăm Hoàng nãi nãi một chút.” Chu Hoài Lễ cười khổ, “Hoàng nãi nãi vừa thấy ta liền giáo huấn cho một trận, nói con cháu Chu gia tới giờ chưa từng có người nào như ta, Thế tử tốt đẹp thì không làm, cứ khăng khăng tới nơi này chịu tội, nói ta làm mất mặt hoàng gia.”

Lăng Tuần im lặng thở dài, mới nói: “Ngươi còn muốn đi tìm Hoài Dương sao?”

Hoài Lễ ngẩn ra, khẽ gật đầu. Hắn tự xin tới Thượng Lâm Uyển Giám, vào Lâm hành thự, chính là vì ngày nào đó có thể tới Lĩnh Nam. Lĩnh Nam trăm hoa nghìn quả, trồng ra được mọi loại hoa quả đều là thượng phẩm. Hoàng gia để có thể có nhiều kỳ hoa dị thảo và trái cây mới lạ hơn nữa, đều phải phái quan viên Lâm hành thự tới Lĩnh Nam học tập kinh nghiệm trồng trọt. Đây là cách duy nhất để Hoài Lễ có thể tới Lĩnh Nam gặp Hoài Dương.

“Chờ ngày nào đó ngươi đi, nhớ phải tới gặp ta cáo biệt, ta tặng ngươi hai vò quế hoa nhưỡng, một vò cho ngươi, một vò ngươi gửi cho Hoài Dương. Hắn là huynh đệ tốt nhất của Nhạc Kiêu, rượu mừng không thể thiếu mất phần của hắn.” Lăng Tuần nói nghiêm túc.

Hoài Lễ cười: “Bát tự còn chưa có nét nào[2]. Nếu quả thật có ngày đó, ta sẽ giúp ngươi mang đi.”

Lăng Tuần ha hả cười, cầm vò quế hoa nhưỡng qua, đổ một ngụm lớn vào miệng.

Hoàng hôn tới gần, Lăng Tuần đã uống say. Hoài Lễ đưa Lăng Tuần đã say bí tỉ trả lại cho Nhạc Kiêu đã tới đón người, trịnh trọng nói: “Ta giao bằng hữu tốt nhất cho ngươi, ngươi nhất định phải đối đãi y thật tốt.”

Nhạc Kiêu ôm lấy Lăng Tuần, cười với Hoài Lễ, nói: “Đương nhiên!”

Hoài Lễ đứng dưới tà dương, nhìn thân ảnh hai người càng chạy càng xa, cô đơn cười. Lúc nào, hắn mới tìm được người cùng nắm tay đến hết cuộc đời đây?

Phúc Kiến tự thân có mười vạn quân Thủy sư, cũng tự có trên trăm chiến thuyền chiến hạm, phòng thủ không thể nói là không nghiêm. Giặc Oa kia trước Thủy sư khổng lồ nơi đây căn bản không kham nổi một kích, nhưng bọn chúng liên thủ cùng bộ hạ cũ của Thành Vương. Dư nghiệt của Thành Vương năm đó thối lui đến Phúc Kiến liền trở thành hải tặc lợi hại nhất trên biển, nhân số đông đảo lại có chiến thuyền riêng, hôm nay liên minh với giặc Oa, càng như hổ thêm cánh. Thành Vương trong tay có bản vẽ chế tạo chiến thuyền, từ lúc hắn đạt được thỏa thuận với giặc Oa thì liền đem bản vẽ giao cho bọn chúng, để bọn chúng chế tạo ba mươi chiến thuyền, chuẩn bị nghênh chiến quân Minh!

Một tháng sau, hai mươi vạn viện quân kinh thành chờ xuất phát, do quân tinh nhuệ của Tam Thiên Doanh dẫn đầu. Phần lớn quân còn lại cùng với Thần ky doanh đã vận chuyển trên trăm tấn vũ khí tới Phúc Kiến trước.

Hôm nay tống chiến (tiễn quân ra trận), triều đình không phải làm việc, ngay cả Hoàng thượng cũng tự mình tiễn đưa, lần này Tổng đốc chính là Đề đốc Thủy sư và Huệ Vương. Tư cách của Huệ Vương là người tốt nhất cho vị trí Thái tử, dĩ nhiên được Hoàng thượng coi trọng, không chỉ giao đội quân tinh nhuệ nhất cho hắn, còn chọn ra một trăm cấm vệ quân của mình đưa đến cạnh hắn để bảo hộ an toàn.

Hai bên đường lớn kinh thành bị dân chúng chen lấn chật như nêm cối, chính giữa là chiến sĩ Đại Minh. Tam Thiên Doanh uống rượu tống chiến, dưới sự chỉ huy của Nhạc Kiêu, dẫn đầu thúc ngựa rời kinh thành. Nhạc Tung Hoành mang theo hai nhi tử tự mình tới tiễn hắn, đến tận khi ra khỏi ngoại thành mới dừng bước, dõi theo hắn càng chạy càng xa.

Quá trưa, phần lớn đội ngũ mới bắt đầu chậm rãi tiến bước. Đế vương Đại Minh cùng bách tính đứng sau lưng tiễn đưa bọn họ.

Lăng Tuần leo lên ngọn ngô đồng già cao nhất trong Lăng phủ, dựa vào thân cây, bất động nhìn hướng cửa thành.

Đã quá trưa, Nhạc Kiêu làm quân tiên phong, hẳn đã sớm ra khỏi thành rồi? Hắn mặc chiến bào oai hùng, dáng người đĩnh đạc cưỡi trên chiến mã, khuôn mặt anh tuấn trang nghiêm, dẫn theo binh sĩ của mình ra chiến trường giết địch, Nhạc Kiêu như vậy nhất định rất anh dũng. Lăng Tuần thầm nghĩ, khóe miệng hơi cong lên, Nhạc Kiêu luôn là mỹ nam tử nổi danh kinh thành, những khuê nữ thích hắn có thể xếp hàng từ thành đông đến tận thành tây. Nhìn tư thế hắn mặc chiến bào oai hùng như vậy, người thích hắn nhất định càng nhiều.

Bất quá, khóe miệng Lăng Tuần càng giương cao, nam nhân này là của y, vĩnh viễn chỉ thuộc về y. Cười cười, nước mắt Lăng Tuần lại rơi xuống. Lăng Tuần không thèm quản việc lau khô, cứ tiếp tục cười, y và Nhạc Kiêu tới giờ vẫn chưa từng xa nhau, cho dù khi bé quan hệ thật tệ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới việc xa nhau.

Lăng Tuần không biết vì sao lại nhớ tới Hoài Lễ và Hoài Dương, y nghĩ, năm đó khi Hoài Lễ và Hoài Dương xa nhau, cũng là loại tâm tình này đi?

Nước mắt càng lau càng nhiều, làm ướt ống tay áo. Lăng Tuần bỗng đứng lên, ló đầu ra khỏi tán cây, hướng về phía cửa thành, hô to: “Đại hỗn đản! Ngươi phải về mau đi! Ta ở đây chờ ngươi!” Nước mắt dính ướt lá cây xanh thẫm, Lăng Tuần ở trên cây đứng suốt một ngày.

Lăng Giác ôm nương tử nhà mình, tâm tình phức tạp nhìn Lăng Tuần ở trên cây. Cố Thanh Dao dựa trên vai Lăng Giác, viền mắt ửng đỏ, nói: “Tiểu thúc và tiểu nhi tử Nhạc gia, cảm tình thật tốt.”

Lăng Giác cười cười, gật đầu. Tiếp đó lại nhìn Lăng Tuần, hắn mong bản thân chỉ là đa nghi thôi.

_____Hết chương 31_____

[1] Bánh đường trắng: [↑]

3487807122_dd614c3771

[2] Bát tự còn chưa có nét nào (Bát tự hoàn một hữu nhất phiết): Ý chỉ chưa có chuyện gì xảy ra, chưa có dấu hiệu gì chắc chắn là sẽ xảy ra.[↑]