Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 205-1: Hịch văn đảo Đổng (1)




Trương Nguyên nói:
- Binh đao vô tình, sinh tử khó liệu, nếu cha ngươi không muốn đi, ta sẽ không miễn cưỡng ông ấy.

Mục Chân Chân cảm thấy nằm nghiêng nói chuyện với thiếu gia như này không được cung kính liền ngồi dậy nói:
- Nô tì cũng khuyên cha không cần đi, nói đây là cơ hội mà thiếu gia ban cho ông ấy nhưng phụ thân không muốn đời đời kiếp kiếp là dân đen, ông muốn dựa vào quân đội để lập công.

Trương Nguyên cũng ngồi dậy, nói:
- Mục thúc nghĩ như vậy là đúng, đời người không quá một trăm năm, có cơ hội nhất định phải ra sức đánh cược một lần.

Mục Chân Chân hỏi:
-Vậy cha nô tì có thể có cơ hội lập quân công không?

Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Nỗ Nhĩ Cáp Xích bây giờ còn không dám công khai phản Đại Minh, đại chiến Tát Nhĩ Hử vẫn còn năm năm, Mục Kính Nham võ nghệ không tầm thường, chắc chắn có thể bộc lộ tài năng, cấp trung và hạ của quân đội không chú ý tới thân phận, lập quân công có thể sẽ được đề bạt, dựa vào Mục Kính Nham đương nhiên sẽ không thể thay đổi được chiến cuộc của Tát Nhĩ Hử. Mấu chốt là khiến Đỗ Tùng tin tưởng và nghe theo ta.
Hắn nói tiếp:
- Cha ngươi nhất định có thể lập quân công, ngươi cũng không cần quá lo lắng, mười vạn quân đội Đại Minh đâu đâu cũng là người tòng quân, Mục thúc võ nghệ cao cường, cơ hội sinh tồn chắc chắc sẽ nhiều hơn người khác, có phải không?

Mục Chân Chân gật đầu nói:
- Vâng.
Có chút thẹn thùng:
- Thiếu gia mau nghỉ ngơi, là nô tỳ hay nghĩ ngợi, đã quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi rồi.

Sau giờ Ngọ ngày hôm sau, hai chiếc thuyền bạch phong qua kênh đào Tiền Đường ở Hàng Châu. Vui mừng vì mây đã tan mưa đã tạnh, Trương Nguyên lập tức ra ngoài Dũng Kim Môn bái kiến Chung thái giám, Trương Đại, Trương Ngạc không quen Chung thái giám nên đã tới núi Nam Bình gặp Hoàng Ngụ Dung tiên sinh.

Chung thái giám nhìn thấy Trương Nguyên rất vui mừng, trước tiên chúc mừng Trương Nguyên đoạt quán quân trong kỳ đạo thí, y cười nói:
- Tiểu Tam Nguyên của phủ Thiệu Hưng tiếng tăm như sấm bên tai à, năm sau thi hương, năm sau nữa thi hội, ngươi phải liên tục chiến thắng đấy, năm nay nhà ta ai cũng khâm phục ngươi.

Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Ta và công công có thể nói là tâm đầu ý hợp, ta cũng nói hết những gì mình biết, công công chịu nghe theo lời ta, nhất định sẽ có ngày được báo đáp.

Chung thái giám tiếp lời:
- Ta hiểu, ta hiểu, ta hồi cung, xin đi hầu hạ Hoàng Trưởng Tôn, dù phải sống những ngày tháng khổ cực ta cũng chịu.

Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Khách Thị, Khách Ấn Nguyệt là nhũ mẫu của Chu Do Giáo, theo ghi chép của đời sau, Khách Thị vô cùng xinh đẹp, Chung công công giành với Ngụy Trung Hiền để được ăn cơm chung cùng Khách Thị cũng coi như diễm phúc của nhà ngươi rồi, nói công công có diễm phúc có phải là châm chọc không?”
Trương Nguyên chắp tay thi lễ nói:
- Công công nhân nghĩa, một ngày nào đó nắm được nội giám, cũng là phúc của trăm dân.

Chung thái giám vui mừng khôn xiết, cứ như về cung thì y sẽ được cầm con dấu Ti Lễ Giám vậy, y nói:
- Trương công tử lần này tới Hàng Châu ở lại thêm mấy ngày, ngày tháng chúng ta ở Hàng Châu cũng không còn nhiều.

Trương Nguyên vội hỏi:
- Công công thật sự phải về kinh sao?

Chung thái giám gật đầu:
- Thái giám Trịnh Chi Huệ thay ta quản lý Chức Tạo thự ở Hàng Châu đã khởi hành từ Kinh thành cuối tháng sẽ tới Hàng Châu, ta đã bàn giao công việc ở thự rồi, cuối tháng sáu hoặc đầu tháng bảy sẽ rời khỏi Hàng Châu.
Nói đến đây, y không khỏi có chút không vui.

Trương Nguyên nói:
- Công công ở Hàng Châu năm năm, dân chúng đều ghi nhận công đức của công công, công công rời khỏi Hàng Châu cũng không tiếc nuối, sinh từ có rồi, Viện Dưỡng Tế dưới núi Bảo Thạch do công công đề xướng cũng đã xây dựng xong. Từ khi có Tây Hồ tới nay trong vòng nghìn năm, người làm quan ở Tây Hồ không biết bao nhiêu, lưu tiếng thơm cũng chỉ có vài người, dân chúng Hàng Châu chỉ biết có Bạch Lạc Thiên, Tô Đông Pha, từ nay về sau, công công cùng Bạch, Tô sẽ là kiềng ba chân.

Chung thái giám vui tới mức không khép miệng lại được, khiêm tốn nói:
- Ta sao dám xếp ngang hàng cùng hai vị tiên hiền này, chỉ mong dân chúng Hàng Châu còn nhớ tới ta, sau khi ta đi đừng dỡ bỏ sinh từ của ta.
Y nói tiếp:
- Dưỡng Tế viện hiện tại đã thu nhận hơn hai mươi trẻ mồ côi, qua mùa đông tới mùa xuân bắt đầu mở kho cứu trợ thiên tai tám nghìn thạch lương thực, không dám nói nhiều, mấy trăm sinh mạng đã được cứu rồi, Tây Hồ Công đức chủ, ta đã nghe có người gọi ta như thế, ha ha.
Trương Nguyên không ở lại Chức Tạo thự ăn cơm chiều mà đem theo Mục Chân Chân và Vũ Lăng vội vàng tới Thảo Đường dưới núi Bân Bình. Tám tháng trôi qua, quang cảnh Thảo Đường đã thay đổi hẳn, bởi học tử ngưỡng mộ tiếng tăm đến xin học, Thảo Đường không có cách nào tiếp nhận hết, đành phải xây dựng thêm, nhờ gia cảnh giàu có La Huyền Phụ bỏ ra hai trăm lạng bạc xây một học đường bên trái Bôn Vân Thạch, có thể đủ cho hơn trăm học sinh nghe giảng. Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, tiếng chuông chùa Tịnh Từ từ từ vang lên, một tiếng chuông ong ong sắp hết, một tiếng chuông khác lại chậm rãi tiếp sau, nhanh chóng, linh hoạt, rất tuyệt.

Hoàng Ngụ Dung tiên sinh không ở Thảo Đường, thông thường buổi chiều Hoàng Ngụ Dung tiên sinh không lên lớp, chỉ ra đề văn để học sinh làm. Phòng học rộng rãi có hơn trăm học sinh đã hoàn thành bài của mình, ba đến năm người tụ tập thành một nhóm cùng bàn luận chuyện trên trời dưới biển, chim hoa tôm cá, cái gì cũng nói. Trương Đại, Tiêu Nhuận Sinh và La Huyền Phụ luận văn bát cổ, Trương Ngạc cũng tìm được bạn tri kỉ, cùng mấy học sinh trẻ tuổi ở một góc của phòng học chuyện trò vui vẻ, thấy Trương Ngạc cười thỏa mái như vậy chắc chắn là đang tìm hiểu bí mật về những cô gái xinh đẹp ở Tây Hồ, trước đây Trương Ngạc đã từng đến Hàng Châu nên có rất nhiều đề tài có thể nói.

Mùa thu năm ngoái Trương Nguyên từng xin học ở Thảo Đường, tình bạn với hơn hai mươi học sinh trong học đường đều rất tốt, văn bát cổ của Trương Nguyên được Phạm Văn Nhược xuất bản truyền bá rất rộng rãi, lúc này càng phá hoại thanh danh của Đổng Tổ Thường, càng làm cho người khác chú ý. Vừa tới đại sảnh của Thảo Đường, những chư sinh lần đầu gặp mặt nghe nói thư sinh này chính là Trương Nguyên của Sơn Âm đều rất ngạc nhiên, không ngờ một người hào hoa nho nhã như Trương Nguyên lại có thể ra tay đánh người, mà người đó lại là con trai của Đổng Kỳ Hưng, nhưng lại coi như không có chuyện gì xảy ra thì thật có bản lĩnh. Trương Nguyên xã giao khéo léo khiến mọi người đều cảm thấy hắn tuy nhỏ tuổi nhưng có chí khí lại khiêm tốn lễ phép, không chút kiêu ngạo, đáng kết giao, lũ lượt kéo lên phía trước báo danh tính.

La Huyền Phụ lớn tiếng nói:
- Các Chư sinh, nghe danh Trương Giới Tử có khả năng nhớ rất tốt đã lâu mà chưa được lĩnh giáo. Hôm nay sẽ kiểm tra anh ta, ở đây có khoảng hơn bảy mươi người lần đầu tiên gặp Trương Nguyên, xin lần lượt báo tên, sau đó xem khả năng ghi nhớ của Trương Nguyên liệu có thật. Nếu có sai sót gì, xin phạt ba huynh đệ Trương Thị mời các chư sinh đang ngồi ở đây tới quán rượu ngoài Dũng Kim Môn ăn uống thỏa thích.

Trương Nguyên cười nói:
- La huynh muốn kiểm tra tại hạ, vậy tại hạ xin thử. Nếu có gì sai xin cứ phạt tại hạ uống rượu.

Mọi người đều cho rằng một lúc phải nhớ tên và mặt của hơn bảy mươi người rất khó, còn khó hơn việc đọc thuộc lòng văn bát cổ, nhưng Trương Nguyên lại đồng ý. Mọi ngườì náo nhiệt một hồi rồi lần lượt bước lên báo danh tính với Trương Nguyên, Trương Nguyên đáp lễ từng người từng người một, hơn bảy mươi người nhanh chóng báo xong danh tính.

La Huyền Phụ bước lên phía trước cười nói:
- Cuộc thi bắt đầu.
Y bước tới trước mặt một sinh đồ sắc mặt hơi vàng, kéo sinh đồ đó hướng về phía Trương Nguyên hỏi:
- Giới Tử huynh, vị này là ai?

Trương Nguyên vái chào nói:
- Thiên thai Trần Mộc thúc Trần huynh.

Trần Mộc thúc cười đáp lễ.

La Huyền Phụ lại hỏi tiếp bảy người, Trương Nguyên nhìn mặt gọi tên, nghe thấy những lời ca ngợi biết rằng mình đều đã trả lời đúng rồi. Trí nhớ siêu phàm của Trương Nguyên để lại ấn tượng sâu sắc cho những chư sinh có mặt ở đây.

Không thể lần lượt hỏi hết hơn bảy mươi người, như thế quá ngốc nghếch lại không thú vị, Trương Nguyên và Trương Đại sắp xếp như thế này là để kết giao với đám chư sinh, mời khách uống rượu mới là vương đạo, đợi La Huyền Phụ hỏi đến người thứ chín, người này Trương Nguyên đã quên biết trước đây, là Kim Lang Chi của phòng xã núi Phật Thủy Tô Châu, nhà ở Hoa Đình, tháng sáu năm ngoái cùng với Phạm Văn Nhược tới Sơn Âm thăm Trương Nguyên. Trương Nguyên mỉm cười bước lên, nắm tay Kim Lang Chi nói:
- Mặc Trai Khách huynh, để ta nhận nhầm huynh nhé, bằng không thi mãi không dứt khiến mọi người đều thấy chán.

Mặc Trai Khách là biệt hiệu của Kim Lang Chi, y cười ha ha, nói với La Huyền Phụ:
- Trương Giới Tử nhớ sai tên của ta rồi, phạt cậu ta mời mọi người uống rượu.

Các chư sinh có mặt ở đó đồng loạt hô “được”, khi ra khỏi đại sảnh của giảng đường, đến bên ngoài Dũng Kim Môn, phần lớn các chư sinh tới núi Nam Bình đều ở trọ tại nhà của dân bên ngoài Dũng Kim Môn, còn một số khác thuê nhà trọ ở thành Tây. Gần trăm sinh đồ đi bộ tám dặm tới bên ngoài Dũng Kim Môn, Trương Đại sớm đã dặn người hầu bao quán rượu to nhất ở ngoài Dũng Kim Môn. Quán rượu có ba tầng đặt hơn hai mươi chiếu chỉ còn đợi chư sinh đến nhập tiệc. Trương Nguyên nói chuyện với Kim Lang Chi cả quãng đường, Kim Lang Chi tháng trước mới tới Hoa Đình xin học, biết chuyện Đổng Thị gài bẫy mưu hại Lục Dưỡng Phương, Kim Lang Chi nói:
- Tông Dực Thiện vốn là người làm việc giấy bút của Đổng Kỳ Hưng, trong các nô bộc cũng đứng hàng thượng đẳng, bây giờ bị phạt làm Ứng môn tiện dịch, áo ngắn mũ nhỏ. Đây là cố ý làm nhục Tông Dực Thiện.

Trương Nguyên im lặng không nói, hắn không nói gì với Kim Lang Chi những lời vô nghĩa đại loại như hắn liên lụy đến Tông Dực Thiện. Hắn không cảm thấy bản thân làm sai điều gì, hắn vì thương tiếc tài năng mới kết giao với Tông Dực Thiện. Ban đầu hắn không nghĩ tới việc lợi dụng Tông Dực Thiện để đả kích Đổng Thị, bởi lúc đó hắn hoàn toàn không biết Tông Dực Thiện là gia nô của Đổng Thị, về sau biết được thân phận thật của Tông Dực Thiện hắn mới quyết tâm giúp Tông Dực Thiện thoát khỏi nô tịch. Hiện tại Tông Dực Thiện bị ép quay trở lại Đổng phủ ở Hoa Đình, chịu đựng uất ức, nhưng hắn tin Tông Dực Thiện không hối hận vì đã kết giao với hắn. Hắn là người chân thành quý trọng và đối đãi bình đẳng với Tông Dực Thiện, với tài năng của Tông Dực Thiện sao lại can tâm làm một nô bộc thượng đẳng, tuy hiện tại ngay đến nô bộc thượng đẳng cũng không cần làm nữa.