Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 214: Thuật phòng the của ẩn sĩ tà tăng




Trần Kế Nho lắc đầu nói:

- Dực Thiện, đợi lát nữa ta giúp ngươi thỉnh cầu Đổng công một việc, với tài năng của ngươi mà lại làm quản môn, ta thấy không được.

Tông Dực Thiện cười khổ:

- Đa tạ Mi công, không cần bận tâm đâu ạ.

Y thầm nghĩ: “Cha con Đổng thị hận ta tới tận xương tủy, nếu không phải là ta đã có danh tiếng ở bên ngoài...hơn nữa Đổng tổ còn muốn giữ ta ở lại bên cạnh hắn để thường xuyên làm nhục ta, nói không chừng ta đã bị người của Đổng thị giết chết rồi, chủ nhân đánh chết nô bộc tuy cũng có tội nhưng nói là bị bạo bệnh mà chết thì có khó gì”.

Trần Kế Nho đưa túi vải cho tiểu đồng cầm, vẫy vẫy tay áo, đi theo Tông Dực Thiện vào Đổng phủ. Sớm đã được người hầu thông báo, Đổng Kỳ Xương đợi ở đại sảnh một lúc rồi ra nghênh đón, cười nói:

- Trọng Thuần huynh, có phải lại có tác phẩm đắc ý muốn ta thưởng thức không?

Trần Kế Nho đáp:

- Mới có được một bức họa của Nghê Vân Lâm, muốn được thưởng thức cùng Huyền Tể huynh.

Trần Kế Nho và Đổng Kỳ Xương là đồng hương. Đổng Kỳ Xương lớn hơn Trần Kế Nho ba tuổi, hai người đỗ sinh đồ huyện học cùng năm, đã có mấy chục năm giao tình. Sau khi Trần Kế Nho cáo biệt chuyện khoa cử lúc hai mươi chín tuổi, một năm sau Đổng Kỳ Xương thi hương trung học, liền sau đó đỗ kỳ thi xuân, danh tiếng về thư họa cũng dần vượt qua Trần Kế Nho. Trên đời này, khoa cử là có thể nổi danh bậc nhất, khoa cử đỗ được trung học...lại có sở trường về thi họa thì tự nhiên sẽ nổi danh bốn bề.

Đổng Kỳ Xương đưa Trần Kế Nho đến Huyền Thưởng trai. Huyền Thưởng trai thu nạp rất nhiều các tác phẩm thư họa nổi tiếng qua nhiều thời đại như “ Hoàn kỳ biểu “ , “ Lực mệnh thiếp “ của Chung Diệu; “ Tiêu tương đồ “ , “ Vân sơn đồ “ của Đổng Nguyên; “ Khê sơn hành lữ đồ “ , “ Tuyết sơn đồ “ của Phạm Khoan. Ngoài ra còn có rất nhiều bút tích của Tô Hoàng Mễ Thái và nhiều tác phẩm thi họa của các tác giả nổi tiếng thời Nguyên Minh….quả là bộ sưu tập giàu có nhất vùng Giang Nam.

Họa tác của Nghê Vân Lâm, một trong nguyên tứ gia mà Đổng Kỳ Xương cực kỳ yêu thích. Nhìn bức “ Hồng nhạn bách chu đồ “ Trần Kế Nho mang tới, Đổng Kỳ Xương không xem tiêu đề trước, chỉ nhìn bức họa rồi nói:

- Bức tranh này thê lương phong cách cổ điển, yên tĩnh vắng lặng, là tác phẩm sau tuổi năm mươi của Nghê Toản.

Trần Kế Nho cười nói:

- Huyền Tể huynh mắt sáng như đuốc, sau bốn mươi tám tuổi Nghê Vân Lâm thờ phụng Toàn chân giáo, đây chính là họa tác sau khi ông ta theo đạo.

Đổng Kỳ Xương nói:

- Nghê Vân Lâm bút khô mực cạn, khác người, cực kỳ đơn giản nhạt nhòa, tiêu tán khoáng đạt, cảnh giới bậc này ta không theo kịp.

Ngâm rằng:

- Cô Tô thành ngoại đoản trường kiều, yên vũ không mông hựu vãn triều. Tái tửu tằng kinh thử hành nhạc, túy thừa giang nguyệt ngọa xuy tiêu.

Trần Kế Nho mỉm cười nói:

- Huynh tinh thông đủ loại sách, bài thơ Thạch triều của Nghê Vân Lâm mà cũng thuộc, đệ xin bái phục, danh tiếng của huynh hôm nay đã vượt xa Nghê Vân Lâm rồi.

Đổng Kỳ Xương liên tiếp xua tay:

- Không dám không dám, Trọng Thuần không cầu danh lợi, dốc lòng thư họa, hậu thế đánh giá là ở trên ngu huynh.

Trần Kế Nho cười nói:

- Danh tiếng đời sau ai mà biết được, chỉ biết quan cao tức là tiên.

Đổng Kỳ Xương đáp:

- Ta cũng giống như Trọng Thuần đều là dân thường, quan cao ở đâu chứ!

Trần Kế Nho cười, đưa bức “ Hoành tà sơ mai đồ “ của mình cho Đổng Kỳ Xương xem. Đổng Kỳ Xương nhìn thật lâu rồi khen ngợi:

- Trọng Thuần vẽ mai, chau chuốt tinh xảo, tuyệt lắm rồi, bức họa này càng như vẩy mực cuồng thảo, lại có phép tắc của riêng mình, vừa phóng khoáng lại vừa nghiêm túc, khí khái thẳng thắn giống như hương thơm tinh tế bay bổng vậy.

Trần Kế Nho cảm thấy rất vui. Đánh giá của Đổng Kỳ Xương thật vô cùng tinh tường, có thể điểm ngay chỗ tâm đắc của Trần Kế Nho. Hai người bình luận thư họa ở Huyền Thưởng trai tới tận hoàng hôn. Đổng Kỳ Xương muốn giữ Trần Kế Nho lại dùng cơm tối nhưng Trần Kế Nho khéo léo từ chối:

- Không cần đâu, trời cũng sắp tối rồi, đệ cưỡi hươu về Dư Sơn vừa đúng lúc.

Ban đêm Đổng Kỳ Xương còn có việc nên cũng không cố giữ, tha thiết tiễn đến cửa phủ. Trần Kế Nho nhìn thấy quản môn Tông Dực Thiện bèn nói với Đổng Kỳ Xương:

- Huyền Tể huynh, tên Tông Dực Thiện này còn nhỏ nhưng có tài, trước đây phạm sai lầm bị trách phạt là được rồi, để gã quay về thư phòng hầu hạ đi, nếu không khi đệ đến quý phủ mà nhìn thấy gã làm quản môn nữa thì sẽ thấy bất an, như vậy thì quá không trọng dụng nhân tài rồi.

Đổng Kỳ Xương cười đáp:

- Không dám không dám, Trọng Thuần nói giúp gã ta nào dám không theo.

Sau khi nhìn Trần Kế Nho cưỡi hươu rời khỏi cùng với một thư đồng và một người hầu, Đổng Kỳ Xương quay người về phủ, lúc đi qua Tông Dực Thiện thì cười lạnh một tiếng, nói:

- Kể từ ngày mai ngươi hãy đến dọn dẹp chuồng ngựa chứ ở đây thật là mất mặt.

Tông Dực Thiện biết Trần Mi Công nói giúp hắn ắt sẽ phản tác dụng, quả nhiên là như thế, nhưng vì cha mẹ nên hắn phải nhịn, cúi đầu đáp:

- Vâng.

Hí Hồng đường có hai tầng và ba gian, hai bên còn có mật thất uốn khúc, là nơi để Đổng Kỳ Xương tu tâm dưỡng tính. Trước đường hoa lá cây cối um tùm, một cái đầm nhỏ rộng nửa mẫu sóng nước lăn tăn, lá sen rập rờn, hoa sen nở rộ, ánh đèn thấp thoáng từ trên lầu chiếu xuống cùng với ánh trăng mênh mông giống như tranh vẽ.

Cảnh trí đẹp đẽ như thế nhưng Đổng Kỳ Xương không có nhã hứng đề thư vẽ tranh, mà lại là dâm hứng... Đổng Kỳ Xương vẽ tranh thì ở Họa Thiền thất, bình phẩm và sưu tập tranh là ở Huyền Thưởng trai. Còn Hí Hồng đường thì để lão tu luyện thuật phòng the...Hai bên mật thất uốn khúc có đến hơn hai mươi nữ tỳ xinh đẹp cung cấp để lão diễn các trò dâm dục. Vốn dĩ Hí Hồng đường này tuyệt đối không cho người ngoài bước chân vào nhưng đêm nay ở đây lại có một người khách ở bên ngoài, là tăng nhân đầu trọc, dưới ánh nến, cái đầu trọc của lão càng bóng loáng rõ nét hơn. Tăng nhân này họ Trần, tên Tân Trúc, pháp hiệu Hư Phàm, là do một viên quan họ Khang ở Thượng Hải đặc biệt cử đến để nịnh hót Đổng Kỳ Xương. Hòa thượng Trần Tân Trúc không độ điệp, không tăng tịch, tự xưng mình đã trăm tuổi nhưng nhìn dáng vẻ thì cũng chỉ mới ba, bốn mươi tuổi. Viên quan họ Khang trước mặt Đổng Kỳ Xương đã khen ngợi dị tăng này có thuật làm tình rất kỳ lạ, không cần phải dùng lực vận động mà dương v*t vẫn tự có thể hô hấp co duỗi...Lúc làm tình có thể khiến cho người đàn bà đờ đẫn buông tay nhắm mắt, đạt khoái cảm cực đỉnh. Điều này khiến cho Đổng Kỳ Xương tuổi đã lục tuần thể lực suy thoái vô cùng ham hố, liền mời dị tăng Trần Tân Trúc này đến Hí Hồng đường, tiếp đãi như thượng khách, thỉnh giáo thuật dưỡng sinh.

Trần Tân Trúc tự xưng là thần tăng trăm tuổi nói:

- Lão nạp xem khí sắc của Đổng thí chủ, có phải bình thường vẫn phải dùng thuốc trợ hứng không?

Cái này không cần phải nhìn khí sắc, chỉ cần thấy Đổng Kỳ Xương đã lớn tuổi thế mà có đến một đám đông thị tỳ thì sẽ biết ngay không dùng thuốc không được.

Đổng Kỳ Xương ra vẻ đạo mạo nói:

- Không giấu gì đại sư, Đổng mỗ từ sau năm mươi tuổi đã thường uống cố nguyên đơn và bách chiến cao.

Trần Tân Trúc nói:

- Uống thuốc thì rơi vào hạng thấp kém, hơn nữa uống lâu cũng không có hiệu quả.

Đổng Kỳ Xương rất đồng tình.

Trần Tân Trúc lại nói tiếp:

- Lão nạp có một bí thuật truyền từ Tây Vực, sau khi tu tập không những một đêm có thể chơi vài nữ nhân không mệt mỏi mà còn có thể tăng thêm tuổi thọ.

Đổng Kỳ Xương cung kính nói:

- Đang muốn thỉnh giáo đại sư đây.

Trần Tân Trúc nhìn những tỳ nữ xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ ở Hí Hồng đường sớm đã động lòng tà dâm, bèn nói:

- Ta có diệu pháp nhưng không thể truyền ra ngoài.

Đổng Kỳ Xương suy nghĩ một lúc, những mỹ tỳ xinh đẹp này đều không phải thê thiếp của hắn, trong thuật phòng the mà nói chỉ là đồ chơi mà thôi, đã là đồ chơi thì ngại gì mà không để tăng nhân này dùng thử...Lão cũng có thể học theo được bí thuật của dị tăng kia. Ả nào bị tăng nhân làm ô uế qua sẽ đuổi ngay ra khỏi Hí Hồng đường, bèn nói:

- Ở đây có bảy người, mời đại sư cứ chọn một người bất kỳ.

Bảy người hầu đang hầu hạ một bên ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng co rút về phía sau, sợ bị vị hòa thượng này chọn trúng nhưng lại nghe vị cao tăng trăm tuổi này nói:

- Nếu chỉ một người thì sao có thể thể hiện hết sự thần kỳ của bí thuật Tây Vực chứ, ba người đi.

Đổng Kỳ Xương nhíu mày nhưng lập tức giãn ra và nói:

- Vậy cũng được, Họa Mi, Ly Châu, Ngọc Mặc, ba ngươi hãy hầu hạ Hư Phàm đại sư.

Ba người trong bảy người hầu xinh đẹp lập tức quỳ xuống cầu khẩn:

- Lão gia, nô tỳ chỉ hầu hạ lão gia thôi.

Đổng Kỳ Xương vẻ mặt ôn hòa nói:

- Hãy hầu hạ đại sư cho tốt, mỗi người sẽ được thưởng một lạng bạc.

Giọng lão bỗng trầm xuống:

- Nếu dám ngỗ nghịch không nghe lời sẽ bị phạt đánh vào mông, phạt làm người hầu dưới nhà bếp.

Ba tỳ nữ không dám lên tiếng. Bọn họ đã vào Đổng phủ từ khi mới mười hai mười ba tuổi, chỉ luôn hầu hạ mỗi Đổng lão gia, nhưng bây giờ lại bắt họ phải hầu hạ tên hòa thượng này đương nhiên là không đồng ý rồi. Bọn họ tuy là tỳ nữ thấp hèn, cũng thấy nhục nhã nhưng lão gia đã mở miệng thì họ nào dám không nghe.

Dị tăng Trần Tân Trúc cười nói với ba tỳ nữ:

- Chớ có từ chối, đợi các nàng nếm qua thủ pháp của lão, bảo đảm các nàng sẽ sung sướng như lên tiên cảnh, vui vẻ không thôi.