Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 266: Thà rằng chịu thiệt trước mắt




Giám Thừa tuy chỉ là quan bát phẩm, nhưng là nhân vật quan trọng thứ ba ở Quốc Tử Giám. Có địa vị tương đương với Tế Tửu và Ti Nghiệp, có quyền giám sát mọi chuyện. Y có quyền giáo huấn những thầy giáo lười nhác, có quyền bắt những môn sinh nào vi phạm nội quy đưa về Thằng Khiên Thính để xử phat. Người chủ quản Thằng Khiên Thính chính là Giám Thừa. Vào năm Hồng Vũ, Giám Thừa có quyền lực rất bành trướng. Chu Nguyên Chương trao quyền đặc biệt cho Giám Thừa để trấn áp các học trò có tư tưởng chống đối, không cho phép các giám sinh có bất kỳ ý kiến bất đồng nào. Các Giám quan phải giải thích các nội quy, nếu học trò có ý xúc phạm đến thầy giáo, bị cáo buộc tội gây rối thì bị nghiêm trị bằng hình thức đòn roi và nhốt không cho ăn là hình phạt thường áp dụng nhất.

Nhưng đến thời Vĩnh Nhạc, quyền lực của Giám Thừa được chế ngự, nên không thể tùy ý xử lý học trò, nên các học trò hư hỏng nhiều. Khi Hiếu Tông Hoàng đế lên ngôi, muốn xây một cái lán cọ ở Vạn Tuế sơn để có thể ngắm toàn cảnh biển trời sông nước. Bắc Kinh Quốc Tử Giám có một giám sinh tên là Hổ Thần trình tấu chương lên ngăn cản, Tế Tửu ở Quốc Tử Giám sợ chết khiếp, sợ bị liên lụy đến gã, nên trói Hổ Thần vào gốc cây trước Di Luân đường, chờ Hoàng đế trị tội. Không ngờ Hoằng Trị Hoàng đế truyền khẩu dụ nói Hổ Thần khuyên can rất đúng, lán cọ sẽ không xây dựng nữa, làm cho Tế Tửu lúc ấy vô cùng xấu hổ.

Trương Nguyên sau khi nhập giám luôn chăm chỉ đèn sách là chuyện rõ như ban ngày, Mao Giám Thừa muốn trừng trị hắn thì cũng phải đưa ra được lý do và chứng cứ thuyết phục mới được.

Trương Nguyên bị Mao Giám Thừa và hai gã áp giải vào Thằng Khiên Thính. Mao Giám Thừa ngồi ở công đường hét lớn:
- Trương Nguyên, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?

Trương Nguyên nói:
- Xin Mao Giám Thừa hãy cho học trò biết học trò bị tội gì?

Các sinh đồ nếu có vi phạm nội quy, thì Giám Thừa sẽ ghi tên vào danh sách. Vi phạm lần đầu thì cảnh cáo, nếu tái phạm bị năm roi, vi phạm lần thứ ba mười roi... Điều này Trương Nguyên cũng hiểu rất rõ.

Mao Giám Thừa quát:
- Quỳ xuống trả lời!

Trương Nguyên mặt không thay đổi nói:
- Trong nội quy không có quy định phải quỳ trước mặt Giám Thừa.

Mao Giám Thừa giận dữ, lần trước ở Hội Soạn đường y to tiếng quát Trương Nguyên, Trương Nguyên liền khúm núm run sợ, nên y tưởng Trương Nguyên yếu đuối dễ bị bắt nạt. Vì Tống Ti Nghiệp dặn dò y phải tìm cơ hội trừng trị Trương Nguyên, cho nên lần trước có gây chuyện không thành, lần nầy lại đến gây chuyện. Không ngờ Trương Nguyên đột nhiên cứng rắn, mạnh mẽ hẳn lên, bảo hắn quỳ xuống mà hắn lại ngang nhiên không quỳ, thật khác xa so với thái độ lần trước. Vì thế Mao Giám Thừa sao có thể không giận cho được, tím mặt quát:
- Ngươi nhiều lần phạm nội quy, bản quan phải nghiêm trị ngươi, ngươi dám không quỳ chính là hạ nhục thầy, bản quan phải trị tội ngươi để làm gương cho các trò khác.

Trương Nguyên lần này không nhịn nữa, nếu muốn hắn quỳ xuống trước mặt loại người tiểu nhân này, thì hắn thà bị đòn roi còn hơn, nên nói:
- Mao đại nhân nói học trò nhiều lần vi phạm nội quy, nhưng lại không biết hoc trò phạm nội quy nào, xin Mao đại nhân chỉ rõ?

Mao Giám Thừa nói:
- Ngày hôm trước khi ở Hội Soạn Đường ngươi lớn tiếng ồn ào, bản quan đã cảnh cáo ngươi, nhưng đó là vi phạm lần đầu chỉ khiển trách. Nhưng ngươi lại phạm phải một lỗi khác trầm trọng hơn đó là tự tiện trao đổi phòng với người khác, đây là vi phạm lần hai. Hôm nay ngươi lại để bản quan bắt được ngươi đến trường bắn trộm cung tên, tội này phải trục xuất ra khỏi trường sung quân, ngươi rõ chưa?

Mao Giám Thừa thấy Trương Nguyên tuổi nhỏ nên bắt nạt hắn, cho rằng khi mình đưa ra những tội trạng như thế, thì Trương Nguyên sẽ lo sợ quỳ xuống mà cầu xin y tha thứ, nhưng nghe Trương Nguyên nói:
- Hôm đó học trò ăn ở đại sảnh có ồn ào hay không đều có mọi người thấy cả. Còn về chuyện nói học trò tự tiện trao đổi phòng với người khác thì càng không thể chỉ trích học trò được, học trò và Ngụy Trai trưởng đổi phòng, là đã bẩm báo qua với quản lý Nhâm Tự ban Lưu Học Chính rồi, Lưu Học Chính đã đồng ý.

Mao Giám Thừa quát:
- Lưu Học Chính có quyền gì mà đồng ý đổi phòng, nội quy quy định học trò không được tự tiện chuyển phòng, mượn phòng người khác, ngươi không đọc nội quy sao?

Trương Nguyên tranh cãi tới cùng với Mao Giám Thừa, hắn nói rõ ràng:
- Mao Giám Thừa nói học trò là trộm cướp, chẳng lẽ Mao Giám Thừa không biết luật Đại Minh cũng luật về tội vu cáo hãm hại ư, chương hai mươi của luật Đại Minh có ghi rõ "Nếu vu cáo cho người khác sẽ bị luận tội xử phạt gấp đôi tội trộm cướp". Mao Giám Thừa nói học trò là trộm cướp, thì bản thân Mao Giám Thừa sẽ phải chuẩn bị tốt tâm lý để chịu hình phạt nặng gấp đôi đấy ạ.

Mao Giám Thừa giận dữ, cười lạnh nói:
- Được, ngươi nói được lắm, cứng rắn như thế quả nhiên ngươi không phải là người hiền lành gì. Hừ hừ! Ta biết ngươi tụ tập các học trò gây rối, hiện tại ngươi cũng gây rắc rối không nhỏ rồi. Hôm nay ta sẽ phạt ngươi, ngươi muốn thế nào? Người đâu, bắt hắn nằm xuống đánh hắn mười roi cho ta.

Trương Nguyên giơ tay nói:
- Khoan đã.
Rồi nhìn Mao Giám Thừa nói:
- Học trò và Mao Giám Thừa xưa nay không thù oán gì, tại sao Mao Giám Thừa lại gây chuyện với học trò như thế?

Mao Giám Thừa nghẹn lời nói:
- Làm sai nội quy thì sẽ bị nghiêm trị, ở đây không có ân oán riêng tư, bản quan thi hành pháp luật một cách công bằng vô tư!

- Thi hành luật pháp theo lẽ công bằng vô tư ư?
Trương Nguyên cười nói:
- Ai đã sai khiến Mao Giám Thừa gây chuyện với học trò, họ đã cho Mao Đại nhân những gì? Mao Giám Thừa làm tay sai cho người đó không cần suy xét lợi và hại, thì chắc có lẽ người ấy đã cho đại nhân không ít ưu đãi để gây thù địch với học trò. Trừ phi Mao Giám Thừa đưa ra chứng cứ xác thực là học trò phạm tội, nếu chỉ nói không, thì không thuyết phục được. Mao Giám Thừa lấy lòng cấp trên mà đối xử tệ hại với học trò. Đại nhân cũng nên hiểu về học trò một chút, không lẽ Mao Giám Thừa chỉ nghĩ đến hành hạ học trò giúp cấp trên hả giận mà học trò chịu để yên để như vậy? Hay là Mao Giám Thừa nghĩ đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, phải trị học trò cho đến chết? Nhưng học trò cũng muốn hỏi một chút liệu ở đây có Giám sai nào chịu trở thành đồng lõa với Giám thừa hay không? Hai người huynh trưởng của học trò cũng học ở trong này, Thầy giáo của học trò là Tiêu Thái Sử sống ở Đạm Viên ngay cạnh đây. Việc này Mao Giám Thừa nên suy xét chu toàn mới được.

Trương Nguyên nói không nhanh không chậm, Mao Giám Thừa nghe hắn nói thế liền kinh hồn bạt vía. Thật sự y không suy xét nhiều đến vậy, y chỉ muốn lợi dụng quyền lực trong tay để trừng trị một giám sinh mà thôi. Đây là cái tình huống gì vậy, y không phải là lần đầu tiên trừng trị học sinh, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Trương Nguyên, cùng với giọng điệu hết sức bình thản nhưng cực kì tàn nhẫn, Mao Giám Thừa bất giác hút vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ:
"Tiểu tử này chẳng những không phải là một người hiền lành, mà còn là một người thâm sâu. Nghe ý từ trong lời nói của hắn thì có lẽ hắn đã biết khá rõ ý đồ bí mật của ta và Tống Ti Nghiệp. Hắn nói hắn là đệ tử của Tiêu Thái Sử, không biết thật hay giả. Tiêu Thái Sử và Cố Tế Tửu lại rất có giao tình.”

Mao Giám Thừa ngoài mạnh mẽ, nhưng trong lòng yếu đuối vô cùng nói:
- Ngươi đừng nói càn, vì ngươi làm trái với môn quy nên bản quan mới trừng phạt ngươi, chuyện này cũng chẳng có ai sai khiến ta cả. Ngươi đừng sỉ nhục ta, tội nặng thêm một bậc đó.
Nếu dùng hình phạt thì có chút lo lắng không yên, nhưng nếu như vậy mà thả Trương Nguyên đi thì mất mặt quá. Y do dự không biết nên làm thế nào, sắc mặt biến đổi liên tục.

Lúc này bên ngoài Thằng Khiên Thính có người nói:
- Mao Giám Thừa, học trò là Trai trưởng Ngụy Đại Trung của Nhâm Tự ban Quảng Nghiệp Đường đến đối chất.


Từ lúc Trương Nguyên bị Mao Giám Thừa bắt dẫn đi, người chấp dịch tay cầm dây cung mới từ góc phòng của giảng đường phía Tây chui ra. Khi nãy thấy Mao Giám Thừa đi tới y đã lặng lẽ né đi, người chấp dịch có chút hoảng hốt hỏi Nguyễn Đại Thành:
- Nguyễn Công tử, Trương Công tử bị phạm tội gì thế?

Hôm đó ở Hội Soạn Đường ăn cơm, chuyện nhỏ mà Mao Giám Thừa xé ra to, la mắng Trương Nguyên. Nguyễn Đại Thành cũng cảm thấy là Mao Giám Thừa cố ý làm khó dễ Trương Nguyên. Mấy ngày ở chung với Trương Nguyên, y rất kính nể Trương Nguyên vì người này rất chăm học, chế nghệ tài hoa. Lúc này thấy Mao Giám Thừa dẫn Trương Nguyên đến Thằng Khiên Thính thẩm vấn, liền nghĩ:
"Trương Nguyên ở Quốc Tử Giám chỉ đọc sách thì làm gì mà phạm quy, chỉ có chuyện đổi phòng thôi".
Sau đó y nói với người chấp dịch:
- Không phạm phải lỗi gì cả, chỉ là Mao Giám Thừa cố ý làm khó dễ thôi. Huynh cũng biết đấy, bịa ra chuyện Trương Giới Tử trộm cung tên thật sự rất buồn cười, chúng ta đi tìm Triệu Tiến Sĩ, Nhạc Trợ Giáo đi.

Vừa bước vào phòng, Nguyễn Đại Thành đã gặp ngay Ngụy Đại Trung liền vội vàng nói Trương Nguyên bị Mao Giám Thừa mang đi. Sau đó lại vội vàng đi tìm Triệu Tiến Sĩ và Nhạc Trợ Giáo.

Ngụy Đại Trung thầm nghĩ:
"Nếu vì chuyện đổi phòng, mình phải đi giải thích giúp Trương Nguyên".
Liền đến Thằng Khiên Thính tham kiến Mao Giám Thừa.

Mao Giám Thừa nhíu mày hỏi:
- Ngụy Đại Trung, ngươi đến đây làm gì?

a lệnh binh lính áp giải Trương Nguyên đến Thằng Khiên Thính.