Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 322: Người làm rối lòng ta




Ngày mùng bảy, sáu người Trương Nguyên tới cửa chính của trường thi xem bố cáo, thí sinh tám huyện của Thiệu Hưng phủ đi cửa Đông vào trường thi, điểm danh vào canh ba bắt đầu đến canh bốn sẽ đóng cửa không được vào nữa.

Nhóm sáu người Trương Nguyên trở lại thuyền, trời bắt đầu mưa tí tách, to hơn đêm trước. Mưa rồi, cuối cùng thì cũng không có ai tới thăm, Trương Nguyên có thể thoải mái một chút, bỏ dùng cơm tối, đến thuyền bạch bồng của đại huynh cùng Đại huynh đánh một ván cờ vây, chơi cờ vây giảm áp lực cho mình. Khúc song này giờ cũng chật ních thuyền của thí sinh. Ba năm đợi một lần, có không ít thí sinh áp lực quá lớn, thất thái, túy tửu, cuồng ca đều có.

Mưa thu rơi xuống mui thuyền, thanh âm hạ cờ, Trương Nguyên lấy cờ vây để làm mình định tâm lại. Hắn nắm giữ thế chủ động của ván cờ, lúc công sát bạch long của Đại huynh chưa hạ sát, khiến bạch long tử lí đào sinh, nghe được Đại huynh làm sống đại long vui vẻ thở phào một hơi, liền mở mắt nói:
- Long này sống rồi, cờ của đệ chỉ sợ sẽ thua, Đại huynh, xuống đi.

Trương Đại cũng biết Trương Nguyên dung nhượng, gật đầu nói:
- Cũng tốt, vậy tạm nghỉ sớm một chút đi, sang sớm hôm sau sẽ vào thi, chúng ta phải dưỡng tinh thần.

Hai người đang thu quân cờ, chợt nghe đầu thuyền "Bốp" một tiếng, giống như hòn đá bị ném xuống. Năng Trụ và người hầu của Hoàng Tôn Tố lập tức nhảy ra, đứng ở đầu thuyền hướng trên bờ xem. Mưa đêm sương mù, không thấy trên bờ có ai, lại nhìn đầu thuyền, có một hòn đá bọc vải trắng lăn ở góc.

Nghê Nguyên Lộ, Vương Bính Lân, Hoàng Tôn Tố, Kỳ Bưu Giai đều ở Tứ Minh bạch mui thuyền xem đánh cờ. Lúc này thấy người hầu Năng Trụ cầm một mảnh vải bẩn nhăm nhúm tiến vào, Nghê Nguyên Lộ cau mày nói:
- Đây là cái gì?

Năng Trụ đem ô vải dâng lên cho Trương Đại:
- Bẩm, không biết là ai ném lên thuyền, không thấy người.
Nói đoạn giơ tay trái lên, trong tay nắm một hòn đá cuội, nói:
- Nó quấn ngoài hòn đá này, hòn đá, vải.

- Không có kéo sao?
Trương Đại cười “hì” một tiếng, thấy tấm vải bẩn , không chịu cầm, nói:
- Mở ra cho ta xem.

Năng Trụ ngồi xổm xuống trên sàn nhà mở tấm vải ra, đây là một tấm vải bông màu trắng rộng khoảng nửa thước vuông, trên viết mấy hàng chữ bằng mực đen, hẳn là viết bằng bút bị khô mực, nhưng vẫn có mấy chữ gặp nước bị nhòa ra một chút.

Đêm trước đại hội, thần hồn nát thần tính, mọi người đều cảm thấy rùng mình, đồng loạt tụ hợp lại nhìn chăm chú vào tấm vải bẩn thỉu, nhăn nhúm này, chỉ thấy trên vải viết: "Hàn xã đồng nhân bái thượng Trương xã thủ thủ tràng thất nghệ, dĩ nhất triều bình bộ thượng thanh thiên, thất tự tác kết tức bảo tất trúng."

Chính là hai mươi chín chữ này, giống như một tiếng sấm nổ vang bên tai mọi người, trong nhất thời, những vụ án tồi tệ trong các cuộc thi lớn của bổn triều lần lượt hiện về.

Trong kỳ thi hội năm Ất Mùi, năm Hoàng Trị thứ mười hai, Từ Kinh của Giang Âm cùng Đường Dần của Tô Châu mua đề từ quan chủ giám khảo, , chuyện bại lộ Đường Dần phải từ kinh, công danh bị phế truất, cách chức khảo quan.

Kỳ thi hương của phủ Thuận Thiên, khoa thi Quý Mão, năm Gia Tĩnh thứ hai mươi hai, khảo quan Tần Minh Hạ, phổ ứng đề thi đem bán cho anh em Địch Nhữ Kiệm, Địch Nhữ Hiếu, chuyện bị phát giác, cách chức khảo quan, khảo sinh thì sung quân.

Mấy người bọn Nghê Nguyên Lộ đều nhìn về phía Trương Nguyên, kinh nghi bất định, đây không phải là chuyện nhỏ đâu.

Trương Nguyên liếc qua tấm vải dưới sàn nhà, trong lòng trong sáng như gương, cực kỳ phẫn nộ, nhưng vẫn hết sức bình tâm tĩnh khí, nói:
- Đây là do bọn đạo chích gian nhân muốn làm loạn tâm ta, chư vị chớ để mắc mưu.

Vương Bính Lân căm giận nói:
- Kẻ nào ác độc như vậy, đêm trước khi thi lại dùng tiểu xảo này đến quấy rối ta, thật là đáng ghét.

Trương Nguyên đáp:
- Sư huynh chớ để tâm vì những chuyện này mà rối loạn tâm ý, như vậy chẳng phải đúng ý của kẻ gian hay sao.
Hoàng Tôn Tố suy nghĩ càng thâm sâu, nói:
- Kế này rất độc, là nhằm vào Giới Tử, nhằm vào Hàn Xã đồng nhân ta. Không chỉ là muốn nhiễu loạn tâm ta, mà tất có lời đồn sau đó, nếu Hàn Xã đồng nhân ta có nhiều người đỗ, lời đồn sẽ xôn xao, mặc dù không làm gì được chúng ta, nhưng tóm lại với ta vô cùng bất lợi.

Hoàng Tôn Tố không hổ là người nhiều mưu trí của Đông Lâm đảng, lúc nào cũng suy nghĩ nhạy bén tinh thâm.

Trương Nguyên gật đầu nói:
- Chân Trường huynh nói rất đúng, gian nhân cũng không chắc vùi lấp được chúng ta, nhưng vẫn có thể bôi xấu, đảo loạn cục diện của ta. Nếu như lại mua chuộc được tuần án Ngự Sử, đưa bài thi lên triều đình cho Hàn Lâm Viện Ma xem xét, khi đó lời đồn đại rộ lên, đêm dài lắm mộng, bất lợi với chúng ta.

Trương Đại vội hỏi:
- Nếu vậy chúng ta nên ứng đối thế nào?

Trương Nguyên trầm tư một lát, nói:
- Tham gia thi hương lần này, xã viên của Hàn Xã Chiết Giang có hơn một trăm người, ta đoán trong số bọn họ không ít người cũng nhận được tảng đá bọc vải như vậy. Lúc này cũng không có khả năng nghiệm chứng, đi thông báo cho từng người, chỉ có thể tiên phát chế nhân, đem việc này truyền ra ngoài, ta sẽ đến trường thi cầu kiến đề điều quan.

Hoàng Tôn Tố khảng khái nói:
- Giới Tử, ta với ngươi cùng đi.

Vương Bính Lân nói:
- Chúng ta cùng đi.

Sáu người mang sáu chiếc ô, còn mấy người người hầu mang nón tre, khoác áo tơi bước trong mưa đêm bờ nam Vận Hà, Mục Chân Chân trên tam minh bạch mui thuyền nghe thấy động tĩnh liền chạy ta đầu thuyền hỏi:
- Thiếu gia, người muốn đi đâu?

Trương Nguyên nói:
- Chân Chân cùng đi đi.

Mục Chân Chân nói:
- Thiếu gia chờ một chút .
Rồi nhanh chóng quay vào lấy tiểu bàn long côn giắt ở đùi phải, tay cầm chiếc ô chân nhảy lên bờ, bật ô, từ từ đi theo Trương Nguyên.

Từ bờ sông Vận Hà đến trường thi Hàng Châu cũng không đến mức hẻo lánh, tuy đêm mưa, nhưng người đi đường không ngớt, phố Thanh Vân lại càng náo nhiệt các thí sinh lúc này cũng không còn lòng dạ nào đọc sách nữa rồi, đều tập trung một chỗ đoán đề, thần thần bí bí, ảo tưởng quang cảnh sau khi trúng cứ.

Trương Nguyên tới ngoài cửa đông của trường thi, cửa Đông còn được gọi là ngu môn, lúc này cổng lớn đóng chặt, bức tường cao hơn một trượng leo đầy cây gai, ngoài đại môn là thụ phường, trước phường có quân sĩ gác, cấm vệ nghiêm ngặt. Trương Nguyên bảo với quân sĩ gác cổng thỉnh cầu gặp đề điều quan Hà Phương Bá, còn quan chủ khảo Tiền Khiêm Ích và Phó chủ khảo Vương Biên là không thể gặp được rồi. Người Trương Nguyên muốn gặp chính là chỉ huy đề điều quan Chiết Giang bố chính sứ Hà Gia Thân, Phương Bá chỉ bố chính sử.

Thi hương khảo quan phân thành nội liêm quan và ngoại liêm quan. Nội liêm quan chính là chính, Phó chủ khảo, phòng quan, duyệt quyển quan. Ba ngày trước khi bắt đầu kỳ thi là đã vào trường thi, nội ngoại cách nhập, không thể tự ý ra ngoài, cũng không thể gặp người nào bên ngoài trường thi. Ngoại liêm quan chính là đề điều quan, giám thí quan, vân vân..., đề điều quan còn gọi là cống cử quan, giải quyết toàn bộ mọi chuyện trong ngoài khoa trường, do trưởng quan bố chính sử lâm thời cao nhất của một tỉnh đảm nhận. Qua đây có thể thấy được phần nào sự coi trọng kì thi Hương của Đại Minh triều.

Quân sĩ từ chối bẩm báo cho Trương Nguyên, nói sắp thi rồi, đề phòng làm rối kỉ cương, ngoại liêm quan cũng sẽ không tiếp xúc với thí sinh. Trương Nguyên liền đem vải bông mảnh viết hai mươi chín chữ bảo quân sĩ đưa cho đề điều quan, nói việc rất quan trọng.

Một tên quân sĩ thấy Trương Nguyên nói một cách trịnh trọng, bèn nói:
- Gặp đề điều quan không tiện, ta đi xin chỉ thị của giám môn quan.
Liền cầm tấm vải bông kia vào trong phường gặp giám môn quan. Giám môn nhìn một cái, việc dường như không nhỏ. Có người đã mua chuộc nội liêm duyệt quyển quan rồi, sai người mở cửa ngu môn, hắn đi gặp đề điều quan Bố chính sứ Hà Phương Bá.

Trương Nguyên ở ngoài của che ô chờ, chừng một khắc, một đám người từ trong ngu môn đi ra, đề điều quan, giám thí quan đi ra, đi theo phía sau chính là tuần xước quan, giám môn quan.

Bố chính sử Hà Như Thân đã nghe nói tới đại danh của Trương Nguyên, lập tức hỏi thăm Trương Nguyên đang đứng ngoài chuyện đã xảy ra, liền nói:
- Mỗi khoa thi hương, luôn luôn có những lời đồn thế này thế kia, các ngươi không cần sầu lo. Việc này ta cùng Diệp Ngự sử đã hiểu, các ngươi trở về hết đi, nghỉ ngơi cho tốt, chớ vào lầm trường thi. Diệp Ngự Sử chính là giám thị quan, luôn quan tâm việc của khoa trường, duy trì trật tự trong khi thi, không dung túng việc vi phạm quy định.

Trương Nguyên đạt được mục đích rồi, liền khom người hành lễ cáo lui, quay về thuyền trên sông Vận Hà. Lúc này trống đã điểm sang canh ba, mục đích của gian nhân làm nhiễu loạn bọn họ cũng đã đạt được rồi, trước đêm thi xảy ra chuyện như vậy, bọn Trương Nguyên trong lòng dù sao cũng sẽ không vui vẻ.

Mưa còn rơi, đánh vào mui thuyền những tiếng nhỏ vụn vang, Mục Chân Chân dập tắt đèn, nằm xuống chiếc giường nhỏ bên kia tấm linh bích thạch bình phong. Bên này bình phong Trương Nguyên hai tay chắp sau gáy nằm ngửa, mắt nhìn lên đỉnh khoang thuyền mờ tối, suy nghĩ là ai đã quấy rầy, hãm hại hắn. Là thân hữu của Diêu Phục? hay Đổng Kỳ Hưng đứng sau? Còn một tên nữa chính là Uông Nhữ Khiêm? Đương nhiên, cũng có khả năng đều không phải ba kẻ đó , Hàn Xã cây to đón gió, khiến người ghét hận cũng không phải là không có khả năng.

Trương Nguyên cảm nhận được một cách sâu sắc sự khó khăn trong cách đối nhân xử thế, muốn làm chút chuyện, lại chạm đến lợi ích của những người khác, hắn bây giờ chỉ là một sinh đồ, còn đang ra sức hướng về con đường khoa cử phía trước, đã có đôi chút gập ghềnh, về sau vào triều làm quan, muốn thử thay đổi ảnh hưởng chính trị một chút, trở lực chỉ cần nghĩ là đủ biết.