Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 49: Đệ tứ thập cửu thoại đấu, vấn đề tắm rửa




Người trên giường làm đến mệt mỏi, người dưới giường cũng nghe đến mệt mỏi.

Bạch Ngọc Đường nâng cằm nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy bộ mặt hắn buồn bực, hình như là có chút hối hận, nếu biết sớm cũng không tới nghe góc tường rồi, tiện đưa tay sờ sờ lỗ tai đỏ ửng của Triển Chiêu.

Cảm thấy mềm mại và nóng như lửa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm giác dường như bản thân cũng nóng hơn chút, chợt thu tay lại.

Triển Chiêu cảm giác có ngón tay lành lạnh sờ soạng lỗ tai nóng bỏng của mình một chút, cũng giật mình, quay đầu lại... Hai người nhìn nhau.

Đôi mắt Triển Chiêu là loại mắt to, con ngươi đen sáng long lanh, mắt hơi nhọn, mắt hai mí. Đôi mắt Bạch Ngọc Đường lại là mắt đào hoa, con ngươi màu hổ phách, đuôi mắt hơi vểnh, cũng là mắt hai mí, chẳng qua là đôi mắt của Triển Chiêu ở bên ngoài, của Bạch Ngọc Đường ở bên trong, hai người mắt đối mắt, nhìn chằm chằm nhau.

Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú đến lỗ mũi Triển Chiêu, trong lòng chậc chậc hai tiếng, mũi con mèo này khá xinh, vừa cao vừa thẳng, cánh mũi không lớn không nhỏ, xem ra thật thoải mái. Triển Chiêu nhìn chằm chằm mũi Bạch Ngọc Đường, trong lòng cũng chậc chậc hai tiếng, mũi con chuột này đẹp thật, thẳng một mạch, xem ra đặc biệt ngạo khí, cho nên nói, nhìn nam nhân có đẹp hay không, lỗ mũi quan trọng nhất.

Tầm mắt Bạch Ngọc Đường dời xuống, nhìn miệng Triển Chiêu, miệng con mèo này không lớn, hồng hào trơn bóng, không khô, còn hơi giống miệng mèo con, cảm giác thật nhẹ nhàng, tựa hồ là đang cười. Cẩn thận quan sát một chút, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa bật cười, lúc Triển Chiêu khép miệng, cũng tựa như đang cười.

Tầm mắt Triển Chiêu cũng dời xuống, nhìn miệng Bạch Ngọc Đường, miệng con chuột này không nhỏ nha, bất quá khá mỏng, đỏ hồng mềm mại, không phải đều nói người môi mỏng tính tình khắc nghiệt sao. Cũng phải, con chuột này thà rằng không nói lời nào, vừa nói liền tức chết người.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, từ chân tóc thẳng đến đầu ngón chân, thì buồn bực, cảm thấy đối phương tại sao cả người từ trên xuống đều thuận mắt như vậy?

Hai người không cam lòng, liền muốn tìm ra điểm nào đó không thuận mắt từ trên người đối phương, tìm một hồi lâu, tìm không được... Đồng thời có một ý niệm, chờ ngày nào đó không mặc quần áo, lại so tiếp...

“Kỳ nhi.” Trên giường Mậu Thần nói một câu, cắt đứt suy nghĩ lung tung của hai người dưới giường, hai người vểnh tai chú ý nghe.

“Chúng ta đừng đi Xà Ưng Giáo nữa, chúng ta cao bay xa chạy.” Mậu Thần bảo.

“Người của Xà Ưng Giáo sẽ không bỏ qua chúng ta!” Lam Kỳ thấp giọng nói.

“Mặc kệ nó, chúng ta đem chuyện của bọn họ viết thành thư, giao cho người của Khai Phong phủ, sau đó, trả Bàng Dục lại?” Mậu Thần bảo, “Người của Khai Phong phủ nhất định sẽ đi bắt Xà Ưng Giáo, đến lúc đó, bọn họ quá bận rộn, không có thời gian quản chúng ta đi chỗ nào nữa.”

Lam Kỳ than thở, “Ta nghĩ thêm chút đã.”

Bạch Ngọc Đường nâng cằm nháy mắt với Triển Chiêu— Miêu nhi, bằng không dứt khoát đi ra ngoài thôi, hai người này nếu muốn đầu hàng như vậy, khó có được tình nhân mà, tất cả mọi người không dễ dàng, không bằng liền dẫn bọn hắn về Khai Phong phủ? Thuận đường cũng cứu con cua nhỏ luôn?

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, khẽ cau mày — biện pháp thì không tệ, bất quá làm sao đi ra ngoài đây? Từ dưới giường đi ra ngoài? Thật mất mặt biết bao nha.

Chính lúc này, mặt Bạch Ngọc Đường đột nhiên biến sắc, Triển Chiêu cũng nghe thấy dị động bên ngoài... Có người đến!

“Mậu Thần.” Lam Kỳ kinh hãi, Mậu Thần tung mình đứng lên, rút đao hộ tại ngoài giường, tựa hồ rất căng thẳng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đều chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài.

Đang lúc này, đột nhiên, cửa phòng bị một tiếng “rầm” đụng vỡ, một hắc y nhân phi thân nhảy vào, bất thiên bất ỷ, đứng ở trên chiếc rương chứa Bàng Dục.

“Phó giáo chủ?” Mậu Thần cả kinh kêu lên.

Hắc y nhân kia mang một mặt nạ màu đen, mỉm cười lạnh lùng với hai người, “Kẻ Phản bội Xà Ưng Giáo... Giết không tha!”

Tiếng nói vừa dứt, phía sau cửa liền có mấy hắc y nhân bịt mặt tràn vào, Mậu Thần giơ đao bảo vệ Lam Kỳ, cau mày, bảo, “Phó giáo chủ, ngươi không bằng không cớ, tại sao nói chúng ta phản bội Xà Ưng Giáo?”

Tên Phó giáo chủ kia cười cười, bảo, “Các ngươi quên cấm lệnh của Xà Ưng Giáo chúng ta rồi sao? Lại dám tư thông, đã là tử tội rồi.” Nói, phân phó thủ hạ, “Khiêng cái rương đi, giải quyết hai tên này ngay tại chỗ!”

“Vâng!” Đám thuộc hạ rút đao định xông vào tấn công, đang lúc này, đột nhiên chỉ thấy từ đáy giường một đạo hàn quang bay ra.

Mọi người sửng sốt, hai hắc y nhân đi ở phía trước còn chưa kịp hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, liền bị một mặt gương đồng đập trúng, thét lên một tiếng, bị bật ra đụng vào vách tường.

Sau đó, dưới giường thoát ra hai bóng người, đứng ở phía trước Mậu Thần, cũng không nhiều lời, nghênh chiến những hắc y nhân kia.

Thân thủ của đám hắc y không tệ, nhưng so với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thật sự là kém quá xa, cuối cùng đều bị điểm huyệt đạo, ném xuống đất.

Bạch Ngọc Đường đi về ra trước cởi mặt nạ bọn họ nhìn thử, phát hiện không có người quen, Phó giáo chủ là một nữ, chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt hung dữ. Thấy bộ dáng nàng nhe răng nhếch miệng, Bạch Ngọc Đường lại đeo mặt nạ lại cho nàng.

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo trong màu trắng, cầm thanh đao đứng ở bên giường, trên đất đều là quần áo nằm tán loạn, mà một nam tử khác tướng mạo thanh tú, thân thể trần trụi đang tựa vào giường, quấn một tấm chăn trên người.

Triển Chiêu lúng túng sờ sờ lỗ mũi, Mậu Thần đứng ở phía trước hắn biết, là hiệu úy Tô Trường Tùng bên trong cấm quân, không phải mệnh quan triều đình sao...

Tô Trường Tùng thấy hai người từ dưới giường ra, hoàn toàn ngây người, nhìn nhìn binh khí trên tay hai người, hắn hít một hơi khí lạnh, nhưng tướng mạo hai người, lại dường như không giống.

Bạch Ngọc Đường thấy cũng không có gì để giả trang nữa, liền cởi bộ trang phục và đạo cụ trên người xuống, bảo, “Khó chịu chết, vẫn là như vậy tự tại chút.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, lấy bộ đạo cụ trên người mình xuống.

“Triển... Triển đại nhân.” Sắc mặt Tô Trường Tùng có thể nói ngoạn mục, há miệng, hành lễ với Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng rất lúng túng, bảo, “Tô đại nhân.”

“Ách... Các ngươi.” Tô Trường Tùng còn chưa nói dứt lời, liền nghe Lam Kỳ phía sau kêu thảm một tiếng, một thanh liền kéo màn giường xuống, chui vào trong chăn, hắn coi như là không còn mặt mũi nào để gặp người nữa, hóa ra suốt hai canh giờ lúc hai người bọn họ thân thiết khi nãy, người dưới giường đều nghe thấy được, bọn họ còn nói nhiều lời thẹn thùng như vậy.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời nhìn côn trùng trong góc tường, Triển Chiêu cúi đầu dõi theo đàn kiến, Tô Trường Tùng lại là đỏ mặt tía tai.

Hồi lâu, vẫn là Triển Chiêu tương đối có quyết đoán, phá vỡ trầm mặc, bảo, “Tô đại nhân, nghe một lời của ta, theo chúng ta về Khai Phong phủ đi.”

Tô Trường Tùng khoát tay chặn lại, bảo, “Triển đại nhân, không cần ngài nói, ta cũng định đi, Tô Trường Tùng hôm nay thà đến Khai Phong phủ ăn kiện cáo, cũng không muốn tiếp tục sống lén lén lút lút như vậy nữa.” Nói xong, vén màn giường.

“A!” Lam Kỳ vẫn kêu một tiếng, chỉ thấy hắn thân thể trần truồng, y phục mặc được một nửa, Tô Trường Tùng vội vàng thả màn giường xuống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng xoay người trói lại mấy tên Xà Ưng Giáo, sau đó, mọi người lặng lẽ chạy ra khỏi khoang thuyền, ngồi thuyền nhỏ đến bờ Khai Phong, trở về phủ nha.

Chờ trở lại Khai Phong phủ, đám người Bao Chửng vẫn chưa đi ngủ, phát hiện bọn Triển Chiêu thế nhưng mang theo nhiều người như vậy trở lại, có chút giật mình.

“Bàng Dục ở trong này.” Triển Chiêu nói, bỏ chiếc rương trên đất.

Lam Kỳ lấy chìa khóa ra, Triệu Hổ nhận lấy chìa khóa mở rương ra... Thoáng chốc liền cảm giác mùi hôi thối bay tán loạn.

Bạch Ngọc Đường thích sạch sẽ, bay ra ngoài thật xa, nhìn rương chằm chằm, “Không phải nhanh như vậy đã chết thúi đi?”

Triệu Hổ nắm lỗ mũi nhìn vào bên trong, bảo, “Còn sống, đại khái là người có ba việc gấp đi.”

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Công Tôn nhìn nhìn Bàng Dục bất tỉnh, bảo, “Đại khái bị bản thân huân ngất đi thôi.”

Bàng Thống có chút bất đắc dĩ, bảo, “Rửa sạch đánh thức hắn đi.”

“Ai, đợi đợi.” Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đồng thời mở miệng, tất cả mọi người sửng sốt, Bao Chửng đối Vương Triều Mã Hán bảo, “Đem cái rương đóng lại, sau đó lặng lẽ đưa đến Bàng phủ đi, đừng làm cho người biết!”

Tất cả mọi người gật đầu, Vương Triều Mã Hán dẫn người mang rương ra ngoài, Công Tôn đối Bàng Thống bảo, “Hắn vốn là hận ngươi, nếu là còn để cho ngươi thấy tình cảnh xấu hổ như vậy, hắn càng nên nổi điên quyết tâm muốn giết ngươi rồi.”

Bàng Thống nghe xong khẽ mỉm cười, nhìn Công Tôn, “Đa tạ tiên sinh hữu tâm.”

Công Tôn trên mặt nóng lên, xoay mặt, thầm nói, ai hữu tâm.

Bao Chửng để cho Tống Trường Tùng và Lam Kỳ đều đến thư phòng nói chuyện, Triển Chiêu định đi nghe, Bạch Ngọc Đường lôi hắn một thanh, “Miêu nhi, trước tắm rửa lại đi đi, khó chịu chết, hai ta lăn trên đất suốt nửa ngày.”

Công Tôn khó hiểu, hỏi, “Tại sao phải lăn trên đất?”

Lam Kỳ và Tô Trường Tùng thoáng chốc mặt đỏ bừng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúng túng cười cười, vội vàng đi vào nhà.

“Hô...” Sau khi vào nhà, Bạch Ngọc Đường thở ra một hơi, Triển Chiêu ngồi xuống bên giường, thấy Mao Cầu đang nằm ngủ bên cạnh gối của hắn, liền đưa tay ôm lên, vuốt vuốt bụng, Mao Cầu meo meo kêu hai tiếng.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt, thấy Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm Mao Cầu mỉm cười, không biết tại sao, hai tiếng meo meo mới vừa rồi, làm cho hắn tâm nhột nhột.

Vội vàng lắc lắc đầu, phân phó người làm đi chuẩn bị nước nóng, bọn họ muốn tắm.

Rất nhanh, nước nóng đưa tới, Bạch Ngọc Đường đóng cửa cài then, Triển Chiêu nhìn nhìn hai dục thùng lớn sau tấm bình phong, hỏi, “Chuột, ngươi tắm làm gì còn muốn cùng ta ở chung một chỗ?”

Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, “Chỗ của ngươi tương đối ấm áp, phòng ta bị lọt gió.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, có sao? Phòng ốc trong Khai Phong phủ đâu có bị lọt gió.

Bạch Ngọc Đường không để ý tới hắn, sờ sờ nước nóng, đối Triển Chiêu nói, “Miêu nhi, có tắm không?”

Con ngươi Triển Chiêu chuyển chuyển, nhìn Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ngươi tắm trước.”

Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Nước sắp lạnh, dù sao hai thùng, có cái gì trước sau?”

“Ân.” Triển Chiêu đặt Mao Cầu sang một bên, đi tới bên thùng, nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu nhi, không cởi quần áo ra tắm sao?”

Triển Chiêu nhìn lại hắn, “Vậy ngươi cởi trước.”

Bạch Ngọc Đường cởi đai lưng ra, bảo, “Mỗi người một món.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường thả đai lưng treo lên trên bình phong bên cạnh, liền nói, “Hảo, mỗi người một món.” Nói, cũng tháo đai lưng xuống.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường cởi ủng, Triển Chiêu cũng cởi ủng, Bạch Ngọc Đường cởi dây cột tóc, Triển Chiêu cũng cởi dây cột tóc, cuối cùng hai người cởi đến chỉ còn lại bộ đồ lót, liền đứng ở bên thùng nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bộ đồ lót bằng bông vải màu trắng của Triển Chiêu, nuốt nước bọt, “Miêu nhi, ngươi trước.”

Triển Chiêu nhìn nhìn bộ đồ lót bằng tơ tằm màu trắng của Bạch Ngọc Đường, cũng nuốt nước bọt, “Chuột, ngươi trước.”