Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 4




Yến Cô Minh nhìn con dao nọ.

Thực ra thì căn nhà bằng đá của Phong Thiên Nhai không cao mà chỉ hơn một trượng*, nếu là trước đây, Yến Cô Minh chỉ cần thi triển khinh công là được, song bây giờ hắn trọng thương chưa lành, lại chưa điều dưỡng xong nội tức, đi bộ còn khó, huống gì khinh công.

[*Khoảng hơn bốn mét.]

Hắn đi sang mé hông căn nhà, ở đây có một cái vại to, là vật thường ngày Phong Thiên Nhai dùng để chứa nước, trên miệng vại là một cái vung bằng gỗ, nom rất chắc chắn.

Tay trái Yến Cô Minh chống vào vách tường, ngồi lên vung, cẩn thận đứng dậy.

Đáy vại không bằng phẳng, người đứng phía trên lập tức lảo đảo.

Tay Yến Cô Minh tì lên vách, nhích đến gần mái hiên.

Vóc người Yến Cô Minh cao to, đứng trên vại đã cao gần bằng nóc nhà, hắn dịch chân sang mép vại nước, cánh tay trái vắt lên nóc, chân đạp vào tường.

Sau đó hắn ngầm vận sức, gồng cứng một hơi, vươn người leo lên.

Chuỗi động tác mất sức này khiến vết thương trên vai hắn lại rỉ máu lần nữa.

Phong Thiên Nhai ngồi trong phòng, nghe trên nóc nhà vọng lại một tiếng “binh”.

“Rốp.” Nàng nhai trái cây rồm rộp.

Trên ấy vang lên vài tiếng loạt xoạt, là Yến Cô Minh đang men theo mái hiên trượt xuống.

Phong Thiên Nhai gác chân, uể oải ngồi chờ.

Bỗng nhiên —–

“Ối chao, không đúng!”

Phong Thiên Nhai thốt lên một câu khó hiểu, chốc lát đã xông thẳng ra ngoài.

Cùng lúc đó, Yến Cô Minh rớt từ trên nóc nhà xuống.

Động tác của Phong Thiên Nhai mau lẹ, nhảy lên đón được hắn, trở tay hướng xuống đất vỗ một chưởng, chưởng khí ập xuống, bụi bốc lên.

Mượn lực này, Phong Thiên Nhai hạ thân hình cao to của Yến Cô Minh xuống đất một cách vững vàng.

Trong vòng tay nàng, cánh tay hắn gồng thật chặt, tựa như đã sẵn sàng cho việc ngã từ trên nóc nhà xuống đất, ai ngờ lại được Phong Thiên Nhai đỡ lấy.

“Cô…”

“Ta cái gì chứ, bảo anh khờ thì anh khờ thật nhờ, cứ vậy mà lộn cổ xuống hử.”

Yến Cô Minh đứng thẳng người, cúi đầu.

Tay Phong Thiên Nhai vẫn nắm lấy cánh tay hắn. Tay nàng rất nhỏ, nhỏ y như nàng.

“Nhìn cái gì.”

Chẳng biết Yến Cô Minh nghĩ gì mà rụt tay lại.

“Ta lấy được dao rồi, nó là của ta.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

“Vậy thôi đó hả.” Phong Thiên Nhai dõi theo bóng lưng đang khuất dần của hắn, khoác tay sau lưng. “Đúng là khó hiểu.”

Đêm hôm ấy, khuya lắm rồi mà Yến Cô Minh vẫn chưa về.

Phong Thiên Nhai cũng chẳng để ý, cứ thế ngủ trước.

Trên đỉnh Thiên Nhai chẳng có nơi nào quá lớn, chỉ có một khoảnh đất trống trước nhà.

Yến Cô Minh ngồi trên tảng đá to ngoài ấy, nhìn về phương xa.

Bầu trời đêm nay trong vắt, có thể thấy cả trăng.

Có lẽ đỉnh Thiên Nhai quá cao, Yến Cô Minh sống đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy mặt trăng to như vậy. Cứ như đang ở trước mặt mình. Ánh trăng phủ xuống người hắn, lạnh lẽo.

Hắn nom như một cánh hùng ưng đang ngơi nghỉ. Dù trong lúc nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn sắc bén Không gì sánh nổi.

Yến Cô Minh cúi đầu, săm soi cánh tay trái của mình.

Bàn tay thiếu nữ mềm mại và ấm áp một cách kỳ lạ, trước nay hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, một bàn tay như thế lại chịu chạm vào người hắn.

Tay hắn đặt lên con dao nhỏ giắt bên hông, Phong Thiên Nhai nói đúng, hắn không cầm nổi con dao này.

Trước đây, thanh Huyết Yến nặng đến ba mươi hai cân* mà hắn vẫn nhấc lên thuận tay vừa sức, nay lại không cầm nổi một con dao be bé.

[*Khoảng mười sáu ký.]

“Lưu Ly Dạ, quỷ mị ảnh, quyên khấp huyết, Yến Cô Minh.”

Ngày hôm sau, lúc Phong Thiên Nhai thức giấc vẫn không thấy Yến Cô Minh đâu.

Nàng ra ngoài, phát hiện ra hắn đang ở trong vườn.

Yến Cô Minh đưa lưng lại với Phong Thiên Nhai, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Phong Thiên Nhai không thấy được hắn đang làm gì, song lại thấy dưới đất đầy củi khô.

Phong Thiên Nhai vòng ra trước mặt Yến Cô Minh.

Hắn đang chẻ củi, bằng con dao nhỏ kia.

Chẳng biết Yến Cô Minh tìm được một mảnh vải ở đâu đó, buộc thật chặt cán dao vào cổ tay, theo lẽ thường thì thế này rất khó dụng lực, song lưỡi dao lại bén chẳng gì bằng, cộng thêm bản lĩnh tài giỏi của mình, hắn xuống tay cực nhanh, lợi dụng sự sắc bén của lưỡi dao và tốc độ của bản thân bổ sung cho khiếm khuyết về sức lực.

“Ối chà.”

Phong Thiên Nhai nhìn đống củi chất đầy dưới đất. Nàng ngồi xổm xuống trước mặt Yến Cô Minh.

“Đưa tay qua đây.”

Lãng nhân thường ngày rất nghe lời, nay lại không chìa tay ra.

“Gì chứ, định tạo phản à.”

“…”

Phong Thiên Nhai mặc kệ hắn, đưa tay kéo cổ tay của Yến Cô Minh đến.

Vì bị buộc quá chặt mà cổ tay đã hiện lên vết hằn rõ ràng.

“Muốn chết hử, anh không thèm tay mình nữa chứ gì.”

Yến Cô Minh không lên tiếng.

Phong Thiên Nhai ngẩng đầu lên, vừa khéo lại mặt đối mặt với lãng nhân.

“Ta chả phải đang dọa anh đâu, anh mà cứ như vậy, có nối gân lại cũng chẳng xài được.”

Yến Cô Minh: “Cầm không nổi vũ khí, cần tay để làm gì nữa.”

“Ha.” Phong Thiên Nhai cười, “Với anh thì tay chỉ dùng để cầm vũ khí à?”

Yến Cô Minh không đáp.

Phong Thiên Nhai nói: “Tay có thể dùng để ăn cơm mặc đồ, có thể dùng để hái hoa lặt thuốc, không phải chỉ dùng để cầm vũ khí thôi đâu.”

Yến Cô Minh: “Muốn ăn mặc chơi đùa, trước tiên phải toàn mạng cái đã.”

“…”

Phong Thiên Nhai đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Yến Cô Minh, nụ cười bông đùa trên mặt đã mất tích.

“Yến khờ, kể về kẻ thù của anh cho ta nghe xem.”

Yến Cô Minh ngước mắt lên.

Phong Thiên Nhai: “Nói thử xem, kẻ chặt tay anh là ai?”

Yến Cô Minh không đáp.

Phong Thiên Nhai tiếp: “Không muốn cho ta biết?”

Yến Cô Minh: “Đây là việc riêng của lãng nhân, người khác chẳng cần phải biết.”

Phong Thiên Nhai chớp mắt nhìn hắn.

“Ta vẫn cứ muốn biết đấy.”

Yến Cô Minh đứng dậy, xoay người định rời đi.

Hắn đi được vài bước, Phong Thiên Nhai buông lời.

“Nếu ta bảo rằng, ta có cách để anh lại có thể sử dụng kiếm, anh có bằng lòng kể không?”

Yến Cô Minh dừng bước.

Hắn nghiêng đầu.

“Cô bảo sao?”

Phong Thiên Nhai: “Ta đã nói, anh cũng đã nghe.”

Yến Cô Minh xoay người lại, nhìn thẳng vào Phong Thiên Nhai.

“Cô có cách gì?”

Phong Thiên Nhai nói: “Ta sẽ không lừa anh, bảo có cách thì là có cách. Nhưng nếu muốn biết thì anh phải kể chuyện ơn nghĩa tình thù của mình cho ta nghe trước.”

Yến Cô Minh đi vài bước về phía Phong Thiên Nhai.

Hắn đứng trước mặt Phong Thiên Nhai, vóc người nàng nhỏ nhắn, chỉ đứng đến ngực hắn thôi. Yến Cô Minh như một ngọn núi dán sát vào mặt Phong Thiên Nhai.

“Làm gì thế, tính dọa người ta à.”

Yến Cô Minh cúi đầu xuống, nhìn thiếu nữ trước mặt mình.

Hắn nặng nề buông lời: “Sao cô lại muốn biết.”

“Gì?”

“Sao cô lại muốn biết chuyện của ta.”

“Muốn biết thì thế nào.”

Phong Thiên Nhai ngửa đầu nhìn, thân hình Yến Cô Minh che mất ánh sáng khiến nàng nhìn không rõ vẻ mặt hắn, chỉ có mỗi đôi mắt vẫn dán chặt vào Phong Thiên Nhai.

Đôi mắt thiếu nữ to tròn lấp lánh, thản nhiên nhìn trả.

Yến Cô Minh chẳng thể bói ra bất kỳ điều gì trong đôi mắt ấy.

Đối mặt trong nửa khắc, Yến Cô Minh xoay người.

Phong Thiên Nhai: “Sao vậy, kể mau lên, kẻ thù là ai.”

Yến Cô Minh thấp giọng nhả ra hai chữ.

“Diễm lâu.”

Phong Thiên Nhai sờ cằm, “Diễm Lâu? Là ai chứ?”

Có lẽ là vì trước giờ chưa từng kể chuyện ân oán cho bất cứ ai nghe, Yến Cô Minh nói rất chậm, cũng rất ngắn gọn.

“Không phải người, Diễm lâu là một tổ chức.”

“Tổ chức?” Phong Thiên Nhai ngẫm nghĩ, “Nếu là tổ chức, vậy có nghĩa kẻ thù của anh không phải chỉ là một người.”

Yến Cô Minh: “Là một người của Diễm lâu.”

Phong Thiên Nhai hỏi: “Ai.”

“Phong Đô.”

Yến Cô Minh trầm giọng nhả ra hai chữ này, ngữ khí vương mùi cay độc và bất an.

Phong Thiên Nhai chẳng để ý đến chuyện ấy.

“Diễm lâu này nằm ở đâu?”

Yến Cô Minh: “Chẳng nằm ở đâu cả.”

“Ồ?” Phong Thiên Nhai tiếp: “Thần bí vậy cơ à.”

“…”

Phong Thiên Nhai: “Vậy Diễm lâu là một tổ chức như thế nào, người của bọn chúng làm những nghề gì.”

Yến Cô Minh: “Diễm lâu là một tổ chức sát thủ nhưng lại làm việc cho triều đình, bởi thế mà có quyền lợi rất lớn. Thường ngày, lúc không có nhiệm vụ, chúng cũng sẽ làm việc cho giang hồ.”

Phong Thiên Nhai nói: “Sao anh lại chọc phải bọn chúng thế.”

Yến Cô Minh: “Ta nhận một vụ giao dịch, kim chủ yêu cầu ta cứu một người.”

“Hà.” Phong Thiên Nhai vỗ tay một cái, “Ta biết rồi, người anh muốn cứu nằm trong tay bọn Diễm lâu. Anh đi cứu nhưng đánh không lại người ta, suýt nữa đã mất mạng.”

Thần sắc Yến Cô Minh nặng nề, không đáp một lời.

Phong Thiên Nhai uyển chuyển bước đến trước mặt Yến Cô Minh, Yến Cô Minh hơi cúi đầu xuống, không nhìn nàng.

“Câu cuối, tại sao tên Phong Đô này lại không giết anh.”

Chỉ một câu hỏi dễ dàng này thôi mà đã khiến Yến Cô Minh gồng cứng cả người, răng nghiến chặt, mắt đầy tơ máu, mặt trông như La Sát.

Từ ánh mắt của hắn, dường như Phong Thiên Nhai cũng cảm nhận được rằng hôm đó, Yến Cô Minh đã phải chịu đựng cú sốc như thế nào.

“Làm nhục.”

Phong Thiên Nhai nhướng mày, “Cái gì?”

“Làm nhục… Lãng nhân không sợ chết, bởi thế hắn mới không giết ta. Hắn chừa mạng tàn cho ta, chừa cuộc sống của một phế nhân cho ta, để ta hiểu rõ bản thân không biết tự lượng sức đến mức nào!”

Phong Thiên Nhai: “Hận đến thế à?”

Yến Cô Minh khàn giọng.

“Hắn chặt tay ta.”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Ta thấy mà.”

“Hắn vứt tay ta cho chó ăn.”

Phong Thiên Nhai sững người.

Vì quá kích động mà hơi thở và cả thân người của Yến Cô Minh phập phồng run rẩy.

“Hắn vứt tay ta cho chó ăn… Yến Cô Minh thề phải giết hắn, phải giết hắn!”

Cuộc sống của lãng nhân rất khốn khó, không quê không nhà, ít có bằng hữu. Người đời đều xem thường lãng nhân, đều cho rằng mạng họ ti tiện, những công việc cực nhọc mà chẳng ai muốn làm thì đều tìm đến lãng nhân. Nếu chúng lãng nhân muốn kiếm tiền thì ngày ngày phải nếm đao liếm máu, dùng mạng để đổi.

Nhưng mà, tuy người đời thường khinh khi lãng nhân, song rất ít người dám sỉ nhục thẳng mặt lãng nhân.

Làm lãng nhân có một cái lợi, có thể bừa bãi tùy tiện, chẳng vướng bận gì. Bọn họ không tuân thủ luật pháp hay điều lệ, cũng không quan tâm đến mạng sống của chính mình, bởi thế nếu bị chọc giận, lãng nhân sẽ dám vung đao lên ngay, dù đối phương có là ai đi chăng nữa.

Phong Thiên Nhai nhìn nam nhân cao to trước mặt.

Mắt thấy tay của mình, cánh tay cầm kiếm của mình, bị một con súc sinh ăn sạch, cảm giác ấy như thế nào.

“Nếu anh đánh không lại hắn thì sao.”

Yến Cô Minh: “Bất chấp!”

“…”

Phong Thiên Nhai thầm nghĩ, chẳng trách gã yến khờ này chả đếm xỉa đến vết thương mà đòi xuống núi, hóa ra có mối thù như vậy.

Ôi chao, may mà mình cản hắn lại, không thì yến khờ chết chắc rồi.

Phong Thiên Nhai chìa tay ra kéo tay Yến Cô Minh. Cánh tay hắn vẫn gồng chặt như trước.

“Đi nào, ăn cơm.”

Yến Cô Minh không nhúc nhích.

“Ta kể rồi đấy, đến lượt cô rồi.”

Phong Thiên Nhai ngoái đầu lại.

Yến Cô Minh: “Ta kể xong rồi, cô phải bày cách cầm kiếm lại cho ta.”

Bàn tay còn lại của Phong Thiên Nhai cũng chìa ra, hai tay cùng khoác lên tay Yến Cô Minh.

“Kệ nó, ta đói rồi, đói rồi thì nói hết nổi, muốn biết phải ăn cơm trước đã.”

“Cô…”

Phong Thiên Nhai đanh mặt vận sức kéo Yến Cô Minh.

Nàng không dùng nội lực, bằng sức của một thiếu nữ mười sáu tuổi, làm sao có thể kéo nổi một nam nhân sừng sững như núi chứ.