Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 47




“Đừng…” Hữu Sơn Nhân vừa xán đến, Tả Sơn Nhân đã đứng trước mặt Phong Thiên Nhai, vê râu híp mắt cười: “Từ giờ, lão đây sẽ dạy cô vài thứ.”

Ánh mắt Phong Thiên Nhai vẫn bắn thẳng về phía căn nhà nhỏ nọ, lơ đãng hỏi: “Cụ định dạy ta cái gì?”

Tả Sơn Nhân đổi vị trí, vừa khéo chắn ngay trước mặt Phong Thiên Nhai. “Đừng nhìn đừng nhìn nữa, một căn nhà rách nát thì có gì hay mà nhìn.”

Phong Thiên Nhai bị lão chắn tầm nhìn, bĩu môi rồi đứng thẳng người dậy, đánh giá Tả Sơn Nhân khắp lượt, lại hỏi: “Cụ muốn dạy gì?”

Tả Sơn Nhân hớn ha hớn hở —– Tuy đã lớn tuổi nhưng lão chẳng có vẻ gì là già, dù tóc và râu đều bạc phơ một màu, mặt mày cũng đầy nếp nhăn, nhưng cả người lại vô cùng phấn chấn. Đôi mắt là tâm hồn con người, Phong Thiên Nhai thấy ánh mắt của Tả Hữu Sơn Nhân lấp lánh sáng trong, lộ vẻ sõi đời trầm lắng.

Phong Thiên Nhai thích Tả Sơn Nhân, ông giống sư phụ nàng.

“Cụ này, ta học cực nhanh, cụ định dạy ta cái gì?”

“Ôi chao, đừng mạnh miệng như thế.” Tả Sơn Nhân nhếch mép, “Đi nào, chúng ta về đã, hôm nay lão Hữu kia sẽ không để cô vào nhà nữa đâu.”

Phong Thiên Nhai rất không vui, nhỏ giọng: “Ta có thể lén chuồn vào, không để lão ấy biết.”

“Ồ?” Tả Sơn Nhân nghe nàng bảo có thể lén chuồn vào, mắt đảo một vòng, kề sát Phong Thiên Nhai, thì thầm, “Công phu chân của cô lợi hại tới mức lẻn vào được à?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Ừm, ta thấy bản lĩnh hai người cũng thường thôi, ta đã muốn tránh thì không khó.” Nàng nói xong, thấy mình hơi thất lễ, lại thêm một câu: “Nhưng thuật nghiệp thường chỉ chuyên một món, y thuật của ta chẳng tài nào sánh được với các ông.”

Tả Sơn Nhân nghe vậy cũng chẳng để bụng mà chỉ phấn khích, lão nhỏ giọng bảo: “Tốt quá rồi! Nếu khinh công của cô đã tài giỏi đến thế, thì càng tiện làm nhiều chuyện hơn.”

Phong Thiên Nhai: “Rốt cuộc cụ tính làm gì?”

Tả Sơn Nhân bày ra vẻ bí mật, “Ầy, ta bảo chứ, chưa tới lúc, không nói được.”

Phong Thiên Nhai xoay mặt nhìn trời.

Tả Sơn Nhân bắt đầu đi về phía nhà mình, vừa đi vừa nói: “Đi với già, để già xem cô học có nhanh thật hay không.”

Phong Thiên Nhai mờ tịt, nhưng vẫn nhướng mày đi theo.

Tìm được Yến Cô Minh, tảng đá to trong lòng Phong Thiên Nhai cũng đã được đặt xuống, chợt thấy thanh thản hơn nhiều. Tuy lãng nhân bị thương nặng, nhưng với Phong Thiên Nhai, hắn chẳng lúc nào mà không bị thương cả, hơn nữa chỉ cần mạng vẫn còn đây, dù có bị thương nặng đến đâu cũng không hề gì.

Phong Thiên Nhai không còn sốt ruột nên không vận khinh công nữa, cứ thủng thẳng đi sau Tả Sơn Nhân. Bây giờ đang làgiờ Thìn*, vạn vật tràn đầy sức sống, không khí trong lành, ánh nắng soi rọi qua tầng tầng lớp lớp lá cây phủ lên người, khoan khoái dịu dàng.

[*Từ bảy giờ đến chín giờ sáng.]

Ừm, trời quang mây tạnh, như tâm trạng của Phong Thiên Nhai.

“Ban đầu đúng là ta ngu thật, ngu mới dắt Yến khờ rời đỉnh Thiên Nhai.”

“Hả?” Tả Sơn Nhân không ngừng chân bước, nghe Phong Thiên Nhai làu bàu, “Cô bé nói gì thế?”

Phong Thiên Nhai: “Không có gì, oán thầm vài câu thôi.”

“Khà.” Tả Sơn Nhân chắp tay sau người, lưng hơi còng xuống, lão cười nói: “Khi còn trẻ thể nào cũng sẽ làm vài việc làm mình hối hận về sau.”

Phong Thiên Nhai: “Chắc thế.”

Tả Sơn Nhân: “Cô bé, cô rất hợp tính già đây.”

Phong Thiên Nhai: “Cụ và Hữu Sơn Nhân ở đây bao lâu rồi?”

Tả Sơn Nhân ngẫm một lúc, đáp: “Chắc ba mươi mấy năm rồi, không nhớ rõ nữa, ngày tháng trong núi thường lặng lẽ trôi qua mà.”

Phong Thiên Nhai: “Sao hai người lại đến đây ẩn cư?”

Tả Sơn Nhân lại ngẫm một lúc, đáp: “Chuyện này thì quên mất thật.”

Phong Thiên Nhai: “…”

Đi nửa canh giờ, họ về đến sườn trái. Tả Sơn Nhân đến cái ang trong vườn múc một gáo nước, đưa cho Phong Thiên Nhai: “Uống một hớp đi.”

Phong Thiên Nhai cầm lấy, “Cảm ơn.”

Tả Sơn Nhân: “Già đi làm vài món cho cô ăn, cô bé vào nhà chờ nhé.”

Vừa nghe đến ăn, Phong Thiên Nhai lại phấn chấn hơn. Nàng nhìn Tả Sơn Nhân chằm chằm, “Vẫn còn thịt gà chứ?”

Tả Sơn Nhân nhớ lại cảnh ăn thịt gà tối qua của Phong Thiên Nhai, than thở: “Một cô gái nhỏ như cô, vậy mà có thể nuốt trọn một con gà rừng, đúng là lợi hại.”

Phong Thiên Nhai: “Ta khi ấy đã ba ngày chưa ăn gì, đói mà.”

Tả Sơn Nhân nhìn nàng một lúc, bật cười nói: “Ừ, thẳng thắn, già thích. Cô đã muốn ăn thịt gà thì ta đi bắt cho một con, mùa này trong núi có nhiều thú hoang cỡ nhở, cô đợi nhé.”

Phong Thiên Nhai gật đầu thật mạnh.

“Dạ!”

Sau khi Tả Sơn Nhân rời đi, Phong Thiên Nhai vào nhà. Nền của căn nhà này dốc hơn nhà của Hữu Sơn Nhân, cũng tối hơn bên nhà Hữu Sơn Nhân, cả căn nhà thoảng mùi ẩm mốc.

Phong Thiên Nhai mở cả cửa và cửa sổ ra, ánh nắng ngoài kia chiếu vào được một chút.

Nàng rỗi rãi đến nhàm, ngắm nghía lung tung quanh phòng. Trong nhà Tả Sơn Nhân có một kệ sách nát bươm, có vẻ cũ kỹ lắm rồi. Trên kệ ngang dọc nào là sách, có cả sách quyển trục và sách thẻ tre.

Lúc còn ở đỉnh Thiên Nhai, Phong Thiên Nhai đã xem việc đọc sách là thú tiêu khiển, giờ nhìn thấy sách, nàng rất tự nhiên rút một quyển lật xem.

“Ừm, sách y…” Phong Thiên Nhai cầm sách, đọc lướt. Sau đó lại lấy một quyển khác trên kệ.

Sau khi lật xem vài quyển, Phong Thiên Nhai phát hiện ra trên kệ này đa số là sách dạy chữa bệnh. Nói đến y thuật thì, Phong Thiên Nhai hiểu biết chút ít về thảo dược, những mặt khác phần do sư phụ chỉ dạy, phần do chiêm nghiệm bản thân qua nhiều năm tập võ.

Còn sách y của Tả Sơn Nhân, nếu so với kiến thức mà nàng nắm được, thì cao thâm hơn nhiều.

Lối hành văn của loại sách này tối nghĩa khó hiểu, thêm cả lời chú giải của Tả Sơn Nhân, rối mù khó nhận, Phong Thiên Nhai chẳng hứng thú lắm, bèn đặt sách về chỗ cũ.

“Hờ…” Nàng thở dài một hơi, phủi áo định ra ngoài thăm thú. Nhưng vừa xoay người, ánh mắt lại vô tình lia đến một cái rương đặt trong góc tường.

Một cái rương đỏ thẫm cực to, lặng lẽ nằm trong góc.

“Ấy chà, rương…” Phong Thiên Nhai đưa tay vê cằm, nhớ lại nơi mình sống, cũng có một cái rương như thế. Sau đó nàng gật gù, nhủ: “Ừm, theo mình thấy, mấy cái rương toàn chứa đồ tốt thôi.”

Nàng bước đến, nhìn thật kỹ. Rương to nhưng chẳng có khóa, chỉ được khép hờ lại. Hơn nữa, khác với kệ sách phủ đầy bụi, cái rương này chẳng vương một hạt bụi, như có người thường xuyên động vào.

“Hự…” Phong Thiên Nhai chẳng khách khí tý nào, mở rương ra.

Bên trong lại vẫn chất đầy sách.

Phong Thiên Nhai: “…”

“Cái cụ này mê sách đến vậy cơ à.”

Nàng nhủ thầm, tay vớ bừa một quyển. Sách trong rương này rõ được cất kỹ hơn trên kệ ngoài kia. Nàng giở trang đầu —–

“Ế —–?”



Hơn một canh giờ sau, Tả Sơn Nhân về. Lúc lão vào nhà, Phong Thiên Nhai đang chống cằm, ngẩn ngơ ngồi bên bàn. Tả Sơn Nhân bước đến, xách cao thứ trong tay.

“Cô bé, nhìn này.”

Phong Thiên Nhai chẳng động chẳng đậy, chỉ có ánh mắt khẽ lướt thoáng qua, “Ừm, con gà rừng này béo ghê.”

Tả Sơn Nhân: “Sao cô lại ỉu xìu thế?”

Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Nhầm rồi, giờ ta đang rất tỉnh táo ấy chứ.”

Tả Sơn Nhân vê râu, quan sát Phong Thiên Nhai một vòng, Phong Thiên Nhai chẳng phản ứng lại, ngẩn ngơ nhìn kẽ hở trên bàn.

“Thôi kệ, già đi thịt gà trước đây, cô chờ nhé.”

“… Vầng.”

Một chốc sau, hương thơm chậm rãi lan vào trong phòng. Phong Thiên Nhai ngửi thấy, thẳng người dậy. Tả Sơn Nhân bước vào nhà, bưng cái bát đồng y hệt cái bát tối qua. Phong Thiên Nhai đứng dậy, đỡ bát đặt lên bàn cùng ông.

“Gà… ừmmm.” Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi như muốn hít cả mùi thơm nghi ngút kia vào cơ thể.

Tả Sơn Nhân cười khà khà, “Cô bé thật thú vị.”

Phong Thiên Nhai ngồi xuống, không cần đến đũa, trực tiếp dùng tay xé.

Tả Sơn Nhân gác chéo chân ngồi một bên, nhìn nàng bảo: “Cô bé, cái tướng ăn này của cô mà lọt vào mắt lão Hữu kia thì cả ngày sẽ phải nghe càm ràm đấy.”

Phong Thiên Nhai ăn đến là hăng, đến ống tay áo cũng xắn lên rồi. “Chẳng phải ông ta không có mặt sao, sau này nếu có cơ hội ngồi cùng bàn với ông ta, ta cẩn thận chút là ổn thôi.”

“Ha.” Tả Sơn Nhân cười khẽ một tiếng, “Lão ta sẽ không ngồi cùng bàn với phụ nữ đâu.”

Phong Thiên Nhai lúng búng nuốt thức ăn, nói: “Hữu Sơn Nhân tánh kỳ thật, sao cụ lại quen biết ông ta?”

Tả Sơn Nhân: “Khà, ta và lão ấy à, bọn ta từ nhỏ đã bái Vu Sơn Thần Châm đồng lão làm thầy, chuyên nghiên cứu y thuật. Tính ra thì, lão là sư huynh của ta.”

“Ồ?” Phong Thiên Nhai hỏi, “Thế tại sao ông ta lại ghét phụ nữ đến vậy, trước giờ đều thế à?”

“Ôi…” Nói đến đây, Tả Sơn Nhân thở dài, buồn bã đáp: “Trước đây thì không. Gia cảnh nhà lão không giàu có gì, cha lão là một tú tài nghèo, mẹ thì qua đời từ sớm. Nhưng cha lão từng có một người bạn thân, quan hệ rất tốt, hai người bèn kết duyên cho con trẻ trong nhà. Lão Hữu từ nhỏ đã bị cha lây, thích văn thơ ưa mực tàu, mê đạo Thánh hiền, bèn thâm tình thắm thiết với vị thanh mai trúc mã này.”

Phong Thiên Nhai: “Sau đó thì sao, đây chẳng phải rất tốt à, sao ông ta lại bắt đầu ghét phụ nữ thế?”

Tả Sơn Nhân: “Sau đó, lão liên tiếp thi trượt, bị cha tống vào núi học nghệ. Khi ấy lão đã hẹn trước với nữ nhân kia, ba năm sau sẽ về.”

Phong Thiên Nhai gật gù, đáp: “Hiểu rồi, người kia không đợi ông ta, đúng không?”

“Ừ.” Tả Sơn Nhân rót cho mình một cốc trà, nói: “Lão bảo thủ thế kia, ôi…”

Phong Thiên Nhai lau miệng, “Thế hai cụ sao lại đến đây?”

Tả Sơn Nhân: “Nếu không ẩn cư, với cái tính tình hồi còn trẻ kia của lão, chỉ e rằng sớm đã… Thôi, không bàn tới nữa.”

Phong Thiên Nhai: “Vậy còn cụ?”

“Ha.” Tả Sơn Nhân bật cười, chòm râu nhỏ run run. “Lão bảo thủ kia dù sao cũng cần một người bầu bạn, nếu không, đến lúc nghĩ không thông, vắt khăn lên xà nhà tự tử thì còn ai đi nhặt xác dùm?”

Phong Thiên Nhai cũng bật cười, “Vậy là cụ bèn ở lại đây ba mươi mấy năm.”

Tả Sơn Nhân: “Ừ đấy, bẵng đi một cái, chẳng ngờ đã đến ba mươi mấy năm.” Ông vuốt râu, ánh mắt thoáng vẻ hiền từ điềm đạm chỉ có ở những người đến tuổi xế chiều. Phong Thiên Nhai lặng lẽ ngắm nhìn, trong ánh mắt người già thường chất chứa biết bao câu chuyện, chúng được giấu thật sâu, người ngoài khó mà thấy được.

“Rồi rồi, không nhắc mấy chuyện cũ năm xưa này nữa.” Tả Sơn Nhân xoay mặt lại nhìn Phong Thiên Nhai, nói: “Chúng ta bàn về cô bé đi.”

Phong Thiên Nhai thấy chẳng còn chuyện để tám nữa, lại vùi đầu ăn tiếp.

Tả Sơn Nhân: “…” Lão cau mày, “Cô bé, tướng công cô thật đáng thương.”

Phong Thiên Nhai chẳng nể nang gì: “Cụ muốn gì cứ nói thẳng đi, mấy người già lúc nào cũng thích úp mở.”

Tả Sơn Nhân sáp đến bên Phong Thiên Nhai, nhỏ giọng hỏi: “Lúc nó ở bên cô, chưa từng oán trách gì à?”

Phong Thiên Nhai ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu.

“Chưa từng.”

Tả Sơn Nhân bĩu môi, đánh giá: “Ừm, tốt tính.”

Phong Thiên Nhai hừ một tiếng, “Chàng phải oán trách gì cơ?”

Tả Sơn Nhân cân nhắc rồi hỏi: “Cô bé, buổi tối hai người làm gì?”

Phong Thiên Nhai khựng tay, chẳng hay nghĩ đến điều gì. Đôi con ngươi nàng đảo tứ phía, cuối cùng đáp: “Tối thì ngủ, chứ còn làm gì nữa?”

“Ấy chậc chậc.” Tả Sơn Nhân vỗ bàn, nói: “Ngủ thì vô vị quá!”

Phong Thiên Nhai chẳng đổi sắc mặt, “Vậy làm gì mới thú vị?”

Tả Sơn Nhân dán sát vào người Phong Thiên Nhai, giọng đầy dụ dỗ. “Cô bé, trên đời có một thứ, chỉ cần nếm một lần, cô sẽ không thể nào quên nổi mùi vị ấy.” Lão cười đến mức mắt híp lại thành một đường, “Sao nào, có muốn biết không?”

Phong Thiên Nhai: “Ồ… Ngon hơn cả thịt gà?”

Tả Sơn Nhân: “… Đừng giả ngốc nữa.”

Phong Thiên Nhai uể oải ừ một tiếng, “Biết rồi, cụ nói đi. Chẳng phải cụ vẫn luôn bảo muốn dạy ta sao, dạy cái gì đây?”

Tả Sơn Nhân: “Dạy cháu pháp thuật.”

“Hờ.” Phong Thiên Nhai bật cười, “Pháp thuật gì?”

Tả Sơn Nhân vê râu, “Thuật trong phòng.”

Cả căn nhà tĩnh lặng, Phong Thiên Nhai gãi mặt, khẽ hỏi: “Thuật trong phòng là thuật gì?”

Tả Sơn Nhân: “Đương nhiên là thuật dùng trong phòng rồi.”

Phong Thiên Nhai: “Xem trọng điều gì?”

Tả Sơn Nhân cười tủm tỉm, chậm rãi đáp:“Dĩ tĩnh vi cường, tâm vô truật đãng; tiên hí nhi nhạc, thần hợp ý cảm; tiên thận hậu tâm, phất dục cường chi; ngũ dục đạt giao, tam ngũ chí hợp; từ từ trì cửu, dĩ hòa vi quý; nãi quan bát động, thẩm sát ngũ âm; giảng cầu pháp thức, liệu bệnh ích thân; nhược nhập cường xuất, hành khí bổ não.“*

[*Nói chung ổng bịa một tràng thôi…]

Phong Thiên Nhai nghe mà nhức đầu, “Nói đơn giản dễ hiểu thì?”

Tả Sơn Nhân: “Sướng.”

Phong Thiên Nhai: “…”

Ánh mắt Tả Sơn Nhân chẳng lấy gì làm đàng hoàng, nhìn Phong Thiên Nhai bảo: “Cô bé, ta thấy thằng chồng kia của cô, là một người vạm vỡ. Chờ nó khỏe rồi, cô lại học thành tài, chậc chậc…” Tả Sơn Nhân lắc đầu làm màu, “Khó đỡ, khó đỡ…”

Phong Thiên Nhai nghe lão nói, chợt nhớ đến lúc nàng tắm cho Yến Cô Minh —–

Lần đầu tiên, hắn chỉ mới khỏe hơn một chút, trên đỉnh Thiên Nhai, nàng vốn ngồi trong phòng chăm sóc hắn, sau rốt giữa chừng lại chạy ra ngoài. Lần thứ hai, là vài ngày trước, trong khách điếm…

Chẳng biết vì sao, bình thường nghĩ đến thì chẳng có cảm giác gì, giờ bị Tả Sơn Nhân nhồi óc một trận, nhớ lại lại khiến Phong Thiên Nhai động lòng.

Tả Sơn Nhân cầm cốc trà trên bàn lên, rót cho mình một cốc.

“Bởi thế mới nói, bây giờ cô nên chăm chỉ mà học, chờ tướng công cháu —–“

“Sao không làm ngay bây giờ?”

“Hả?” Tả Sơn Nhân nghiêng đầu nhìn nàng, “Bây giờ, khụ, cô bé, cô nhập môn nhanh thật.”

Phong Thiên Nhai xé miếng gà cho vào miệng, hỏi: “Sao không ngay bây giờ chứ?”

Tả Sơn Nhân nhấp một hớp trà, đáp: “Chưa kể đến chuyện bây giờ cô chưa hiểu gì, giả sử có hiểu đi nữa, thằng chồng kia của cô đến lật người còn lật không nổi, chỉ nằm thẳng đơ ra đấy, làm được gì chứ?”

Phong Thiên Nhai thờ ơ nói: “Chẳng phải có một chiêu tênQuan Âm tọa liên* sao?”

[*Nữ trên nam dưới.]

Tả Sơn Nhân phun ngay ngụm trà trong miệng ra.