Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 62




Trên đường quay về, Phong Thiên Nhai xoay cánh tay, xoa bả vai. Lúc đi giận phừng phừng, giờ lửa đã tắt, trong lòng chỉ còn muốn gặp lãng nhân. Nhưng…

“Cứ có cảm giác rằng chàng sẽ giận…” Tuy lúc rời đi không quay đầu lại, nhưng căn cứ vào sự thấu hiểu Yến Cô Minh của Phong Thiên Nhai, nàng đi như thế, lãng nhân chắc chắn sẽ lại lên cơn bướng bỉnh.

Đi được một lúc, nàng lại nghĩ đến Lưu Ly Dạ. Nàng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện khi nãy giữa Lưu Ly Dạ và Yến Cô Minh.

Lung Ngọc là ai, Mai Nguyệt cư ở đâu, Huyết Yến là gì…

Phong Thiên Nhai cảm thấy, từ khi Lưu Ly Dạ xuất hiện, nàng không còn hiểu Yến Cô Minh như trước nữa. Cuộc sống của nàng và hắn trên đỉnh Thiên Nhai thuở ấy khiến nàng cho rằng lãng nhân phải là như thế, phiêu bạc khắp nơi, bốn bể là nhà. Nhưng bây giờ nàng lại nhận ra, lãng nhân cũng sẽ có quá khứ.

Về đến triền núi nơi Hữu Sơn Nhân ở, việc đầu tiên Phong Thiên Nhai làm là đến phòng hông nhìn trộm, thấy Hữu Sơn Nhân đã ngủ rồi. Nàng nhăn mặt, tưởng tượng cảm giác của ông ấy lúc trông thấy cảnh tượng trong nhà hôm nay. Bụng bảo dạ hôm sau sẽ sang xin lỗi.

Bước đến trước cửa vào nhà, Phong Thiên Nhai dán tai vào nghe thử, bên trong chỉ có tiếng hít thở trầm nhẹ. “Thì ra là ngủ rồi…” Phong Thiên Nhai mở hé cửa, cố cẩn thận để nó không vang ra tiếng.

Vào phòng, bên trong tối đen. Phong Thiên Nhai khép cửa lại, đến bên giường, thấy có hai người đang nằm trên ấy.

“Ờ…” Phong Thiên Nhai nhìn Lưu Ly Dạ nhắm chặt hai mắt, lúc nãy nàng không nương tay, một cú chặt cổ đó ít nhất cũng phải khiến gã lãng nhân này hôn mê mười canh giờ. Sau đó nàng lại nhìn sang Yến Cô Minh, mặt hắn tái nhợt, mày nhíu chặt, trên môi vẫn còn vết máu nhàn nhạt. Phong Thiên Nhai đưa tay khẽ chùi khóe môi hắn.

“Tỉnh rồi sao không mở mắt?”

Lời đã dứt, người trên giường vẫn chẳng phản ứng lại.

Phong Thiên Nhai: “Chàng không muốn nói chuyện với ta?”

Yến Cô Minh không đáp.

Phong Thiên Nhai: “Làm bạn chàng bị thương là lỗi của ta, chàng đừng chấp nhặt với ta nữa, được không?”

Yến Cô Minh mở mắt, mắt đối mắt với Phong Thiên Nhai, ánh mắt u ám nặng nề. “Em cho rằng ta chấp nhặt chuyện Lưu Ly Dạ bị thương?”

Phong Thiên Nhai dời mắt đi, giọng Yến Cô Minh đè nén hơn, “… Bé con, em thực sự cho rằng ta để ý chuyện Lưu Ly Dạ bị thương?”

“…” Phong Thiên Nhai lạnh nhạt hỏi, “Vậy chàng để ý chuyện gì?”

Yến Cô Minh chống tay xuống giường, run rẩy ngồi dậy, hắn nhấc tay lên, đưa ra sau ót. Phong Thiên Nhai nghe “rẹt” một tiếng —– Lãng nhân đã dùng lưỡi câu trên tụ kiếm tước lớp vải băng. Hắn kéo bừa một cái, kéo hết vải băng vết thương trên đầu xuống. Lúc hắn ngẩng đầu lên, Phong Thiên Nhai trông thấy nửa gương mặt bị hỏng của hắn —– Trên gò má có hai vết trầy thật sâu, một vết kéo từ trán đến sườn mặt, một vết từ chân mày xuống cằm. Cả hai vết đều sâu hoắm, xù xì thô ráp, nom không như vết thương do cành cây va quẹt mà giống hệt bị cạnh đá sắc cắt phải.

Nửa gương mặt này vẫn vương vết máu, vết thương chưa khép miệng, máu thịt đỏ lòm lộ ra, giữa đêm nhìn như mặt quỷ chốn rừng sâu, kinh khủng hơn nhiều.

Mà hai vết trầy này đều cắt qua mắt, Phong Thiên Nhai thấy mắt trái Yến Cô Minh hơi khô, không mở ra được nữa.

“… Đáng sợ không?” Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai, ánh mắt khó đoán.

Phong Thiên Nhai đưa mắt nhìn, “Vẫn ổn, dù sao chàng cũng đã hung thần ác sát thế này từ trước rồi.”

Yến Cô Minh: “Ta cụt một tay, mù một mắt, kẻ thù là ai, em rõ chứ?”

Phong Thiên Nhai: “Phong Đô, Thiền Nhạc.”

Yến Cô Minh: “… Em biết, hóa ra em vẫn còn biết điều này.”

Phong Thiên Nhai: “Chàng muốn gì cứ nói thẳng ra.”

Yến Cô Minh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Phong Thiên Nhai, Phong Thiên Nhai cảm thấy tay mình như nặng ngàn cân.

“Trên đời này có rất nhiều kẻ đáng thương, em muốn giúp đỡ ai, muốn che chở cho ai, ta không quan tâm. Nhưng sao em lại phải tham dự vào chuyện này?”

Phong Thiên Nhai nhìn lãng nhân, nhàn nhạt đáp: “Vì chàng vướng vào chuyện này.”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai: “Chỉ cần chàng vẫn còn vướng vào nó, ta sẽ không bao giờ dứt ra. Muốn ta dừng lại, trừ khi chàng dừng lại.”

Yến Cô Minh quả quyết đáp: “Không thể!”

Phong Thiên Nhai: “Đã thế thì đừng khuyên ta nữa.”

Yến Cô Minh: “Em muốn bảo vệ bọn chúng?” Giọng hắn đã run lên vì giận, nhưng Phong Thiên Nhai vẫn mặc kệ. Nàng hỏi ngược lại: “Chàng muốn báo thù thế nào?”

Yến Cô Minh u ám đáp: “Giết.”

Phong Thiên Nhai cười lạnh một tiếng: “Giết? Giết Diễm lâu hay giết phiên cương, Yến Cô Minh, chàng không khờ, chàng điên rồi.”

“…”

Yến Cô Minh nhận ra sự lạ lẫm của mình —– Thường ngày, hắn không lỗ mãng như thế, hành tẩu giang hồ gần ba mươi năm, từ lâu hắn đã hiểu mồm mép là thứ vô dụng nhất. Hắn đã nhận biết bao lời khiêu khích, chịu biết bao lần khinh rẻ, có khi nào mà hắn không chịu đựng nổi, có lần nào mà hắn không đứng vững đến cùng đâu?

Nhưng, chính cô bé trước mắt này, những lời vốn không thể khiến hắn động lòng tuôn ra từ miệng nàng, đã trở thành thứ mà Yến Cô Minh khó chịu đựng nhất trên đời.

Hắn khàn giọng hỏi: “Em thấy ta điên rồi?”

Phong Thiên Nhai: “Ta chưa từng nghi ngờ chàng, ta chỉ mong chàng đừng bao giờ liều mạng như kia nữa.”

Yến Cô Minh cười lạnh: “Ta cứ thế đấy thì sao?”

Phong Thiên Nhai: “Chàng đã thoát chết hai lần rồi, có biết không?”

Yến Cô Minh nghiến chặt răng, mặt mày xanh mét, nửa gương mặt bị thương kia lại càng đáng sợ. Hắn thốt từng chữ một: “Kể cả có chết, lãng nhân cũng phải lôi chúng chôn cùng!”

Phong Thiên Nhai: “Nếu chàng không giết nổi họ thì sao?”

Yến Cô Minh nhìn nàng, “Vậy thì chết trên đường phục thù.”

Bàn tay chắp sau lưng Phong Thiên Nhai siết lại thành đấm, nàng nhìn Yến Cô Minh thật sâu, hỏi: “Chàng nhất định phải giết Phong Đô và Thiền Nhạc, dù có buông bỏ tất cả cũng không tiếc?”

Yến Cô Minh dời mắt đi, lạnh lùng ngồi đấy. Không nói một câu, lại như đã giải bày tất cả.

Phong Thiên Nhai thõng tay, khẽ gật đầu, “Ta hiểu rồi.”

Dứt lời, nàng xoay người, bước về phía cửa.

Yến Cô Minh ngoảnh đầu nhìn nàng, bóng lưng nơi đáy mắt nhỏ xinh mà dứt khoát, trong lòng Yến Cô Minh chợt nảy ra một dự cảm.

“Đứng lại!”

Phong Thiên Nhai dừng bước, song không ngoái đầu.

Yến Cô Minh trầm giọng: “Em muốn đi đâu?”

Phong Thiên Nhai: “Tìm người.”

Yến Cô Minh: “Em muốn đi đâu!?”

Phong Thiên Nhai lướt mắt sang, “Làm theo ý chàng.”

Yến Cô Minh chứng thực được suy nghĩ trong lòng, chợt sốt ruột, lời chưa ra khỏi miệng đã động đến vết thương trước ngực, bắt đầu ho khan. Phong Thiên Nhai nghe mà đau lòng, quay về bên giường, một tay vuốt xuôi, tay còn lại đặt lên ngực hắn độ khí.

Nàng vừa đưa tay ra đã bị Yến Cô Minh nắm lấy.

Yến Cô Minh tạm thời vẫn chưa nói nên lời, chỉ có một con mắt vẫn nhìn Phong Thiên Nhai chằm chằm, hàm ý nơi đáy mắt, Phong Thiên Nhai hiểu cả.

Lát sau, vết thương ổn định hơn, hơi thở Yến Cô Minh đứt quãng, khập khừng nói: “Em… Em đừng đi.”

Phong Thiên Nhai: “Tại sao?”

Dường như Yến Cô Minh lại siết chặt tay hơn, hắn thở hổn hển, cánh tay run lên khe khẽ. “… Đừng đi!”

Phong Thiên Nhai không nói gì. Yến Cô Minh thấy nàng không đáp, càng to tiếng hơn, “Thương thế của lãng nhân chẳng liên quan gì đến em! Ta không cần em phải ra tay!”

Phong Thiên Nhai cười khẽ một tiếng, “Không can gì đến ta?”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai: “Chàng đã thoát chết hai lần. Lần thứ nhất là ta cứu chàng, lần thứ hai là Thiền Nhạc bỏ qua cho chàng, lần thứ ba chàng tính thoát bằng cách nào đây?”

Yến Cô Minh lạnh giọng, “Ta mặc kệ.”

Phong Thiên Nhai nhìn quanh, nói: “Chàng có thể mặc kệ, nhưng ta thì không, ta không thể để chàng chết.” Nàng đảo mắt đúng một vòng, cuối cùng nhìn vào mặt Yến Cô Minh, nhàn nhạt buông lời: “Không biết sẽ không sai, không yêu thì chẳng trái. Đã biết sai lại sai, yêu rồi trái thêm trái.”

Yến Cô Minh nhíu mày, “Có ý gì?”

Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không gì cả.”

Nàng rút tay về, đứng thẳng dậy, Yến Cô Minh sao có thể để nàng đi, hắn vươn tay ra ngăn trước người Phong Thiên Nhai, “… Bé con, em không được đi.”

Phong Thiên Nhai cười đáp: “Sao, không tin bản lĩnh của ta? Ta đi trước một bước hộ chàng, nếu ngay cả ta cũng chết trên con đường này, vậy thì ta khuyên chàng hãy dưỡng thương cho thật khỏe hẵng ra tay.”

Chết.

Nghe nàng nhắc đến từ chết, lồng ngực Yến Cô Minh như bị một tảng đá khổng lồ chèn lên, nhất thời nỗi chua xót và đau đớn còn khó chịu đựng hơn vết thương trên người.

—– Lãng nhân phiêu bạc nửa đời, rốt lại ngay khi lòng nguội người phế, giữa triền núi hẻo lánh đây, nếm trải cảm giác không buông bỏ được.

Và chính lúc một người bắt đầu bận lòng, ánh đao bóng kiếm sẽ bắt đầu lắng xuống.

“Bé con… Em khoan hẵng đi, chúng ta rời khỏi đây trước.”

Phong Thiên Nhai nhìn hắn, “Rời khỏi đây trước? Vết thương của chàng còn chưa lành, rời đi bằng cách nào?”

Yến Cô Minh: “Không sao.”

Phong Thiên Nhai suy xét, hỏi: “Sao lại muốn rời khỏi, chàng muốn đến đâu?”

Yến Cô Minh ngoảnh mặt lại, nhìn Lưu Ly Dạ nằm cạnh mình, đáp: “Nếu em không muốn gã lo chuyện bao đồng nữa thì phải thu xếp cho gọn, bằng không gã mà tỉnh lại, sẽ vẫn muốn đi. Công phu trong tối của Lưu Ly rất tốt, giờ đã đề phòng em, nếu gã lại muốn trốn, chỉ sợ em cản không nổi nữa đâu.”

Phong Thiên Nhai: “Thu xếp, chàng muốn đưa gã đi đâu?”

Yến Cô Minh: “Trên đời này, có thể dẹp gọn gã chỉ có một nơi, một người.”

Phong Thiên Nhai sực nhớ đến điều gì, cười đáp: “Lung Ngọc của Mai Hương cư à?”

Yến Cô Minh: “Em cũng nghe thấy rồi đấy.”

Phong Thiên Nhai: “Mai Hương cư ở đâu, cách đây xa không?”

Yến Cô Minh: “Thành Di ở Lĩnh Nam, phải đi chừng mười lăm ngày.”

Phong Thiên Nhai: “Chàng mà gấp gáp chỉ e xương trên người sẽ nát ra mất.” Yến Cô Minh: “… Hai mươi ngày.” Phong Thiên Nhai gật đầu, “Vậy thì được, quyết định thế nhé, mai sáng ta vào trấn thuê xe ngựa, xong sang chào hai ông cụ, giờ ngọ chúng ta lên đường.”

“Được.”

“À đúng rồi.” Phong Thiên Nhai lại như vừa nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Huyết Yến là gì?”

Yến Cô Minh biết nàng đã nghe trọn cuộc đối thoại của mình và Lưu Ly Dạ, hắn cũng không muốn giấu, bèn trả lời Phong Thiên Nhai: “Huyết Yến là vũ khí trước đây của ta, một thanh kiếm.”

“Thì ra là thế.” Phong Thiên Nhai gật đầu, lại hỏi: “Thanh kiếm này đang ở đâu?”

Yến Cô Minh: “Ta không thể khẳng định, nhưng hẳn là ở Diễm lâu.”

“Ồ?” Phong Thiên Nhai hỏi, “Lạc mất ở trận chiến cuối cùng? Kiếm nằm trong tay Phong Đô?”

Yến Cô Minh: “Chắc thế.”

Phong Thiên Nhai ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn tay Yến Cô Minh, hỏi: “Thanh kiếm ấy dùng ngon không?”

Yến Cô Minh khẽ đáp: “Năm hai mươi tuổi ta đoạt được nó ở Kiếm các.”

“Ha.” Phong Thiên Nhai cười nhẹ một tiếng, không hỏi tiếp nữa.

Yến Cô Minh: “Huyết Yến nặng lắm, trước đây cầm rất thuận tay. Nhưng thanh kiếm này ngoài công dụng ra còn đại diện cho thực lực, là kiếm trấn các của Kiếm các, rất có uy vọng, chủ nhân của nó cũng khẳng định được vị thế của mình trong giang hồ.”

Phong Thiên Nhai: “Thế à.”

Yến Cô Minh: “Em cũng là người dùng kiếm, kiếm quan trọng thế nào, hẳn em cũng biết.”

Phong Thiên Nhai lại cười một tiếng, “Vậy ư.”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai thở phào nhẹ nhõm, nói với Yến Cô Minh: “Trễ rồi, còn phải thu xếp đồ đạc, ta về trước đây. Giờ ngọ ngày mai, ta đến tìm chàng.” Nàng đứng dậy, lại điểm vài huyệt trên người Lưu Ly Dạ, dặn: “Đến tối mai gã cũng chẳng dậy nổi đâu, ta đi đây.”

Phong Thiên Nhai ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu giữa đêm đen. Nàng đưa tay sờ eo, thấy trông trống. Nàng cười cười, đi về bên chỗ Tả Sơn Nhân.


Kéo: Tội nghiệp ông khờ lần đầu tiên nói nhiều nói dai khoe kiếm, cơ mà khoe lộn người rồi ông ơi, mẻ vừa tặng không cây kiếm cho lão tử thù của ông rồi hiu hiu. Thốn không, thốn khôngggg? =))