Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 14




Dọc theo đường đi hưng phấn, tiểu Hải hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ, trên mặt luôn mang theo tươi cười kích động. Mỗi thời mỗi khắc tiểu Hải đều cảm thấy hắn từng bước từng bước tới gần nhà, Trữ Nhiễm có chút hối hận, sớm biết vậy liền mua vé máy bay, như vậy có thể làm cho hắn nhìn thấy người nhà nhanh hơn.

“Tiểu Hải, ngươi vẫn là ngủ một chút đi, trời vẫn còn chưa sáng.”

“Nhưng là ta ngủ không được.”

Trữ Nhiễm đứng dậy ngồi vào trên giường đối diện tiểu Hải.

“Tiểu Hải, ngươi tên gọi đầy đủ là gì?” Nhận thức nhiều năm như vậy còn không biết tên đầy đủ của hắn, không phải không nghĩ tới mà là mỗi ngày đều mệt đến căn bản không còn tâm trí suy nghĩ này nọ.

“Bình Hải.”

“Nga, Bình Hải, có thể cùng ta nói chuyện về nhà của ngươi, nói chuyện về cha mẹ của ngươi không?”

Bình Hải đem cái chăn trùm lên hai người (hảo ấm áp a), vẻ mặt hưng phấn nhớ lại nói: “Ba ba ta là chủ một cái xưởng nhỏ, ma ma là một kế toán viên, mới trước đây ba ba ma ma đối xử rất tốt với ta, ta nghĩ muốn món đồ chơi gì đều đã mua cho ta.”

Gia đình Bình Hải cùng chính mình không sai biệt lắm, nếu hắn có thể luôn luôn bên cạnh cha mẹ lớn lên, nhất định sẽ rất khoái nhạc đi? Trữ Nhiễm ôm gối đầu của mình xoay đầu nhìn Bình Hải đang đắm chìm trong ký ức: “Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng ba ba, ma ma sao?”

Bình Hải thật mạnh gật đầu: “Nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng, bởi vì ta mỗi ngày buổi tối đều mơ thấy bọn họ.”

Trữ Nhiễm nhớ rõ cùng Bình Hải ở cùng một chỗ kia vài năm, hắn luôn vào nửa đêm nghe thấy Bình Hải kêu ba ba, ma ma. Kỳ thật những năm này cũng luôn mơ thấy phụ mẫu chính mình, mộng thấy bọn họ ôm chính mình, mộng bọn họ cùng chính mình cùng nhau đi chơi. Hy vọng sinh tồn duy nhất của bản thân chính là mong muốn có một ngày có thể trở lại bên cạnh cha mẹ, nhưng là cuối cùng……

Đường về nhà xa xôi mà lại dài lâu, hai thiếu niên ngồi cùng nhau hàn huyên suốt một đêm không thấy ngủ. Mãi đến thời điểm tờ mờ sang, Trữ Nhiễm đi vào toilet, tới cửa gặp phải một người nam nhân đụng mạnhvào hắn một chút: “Ngượng ngùng, thực xin lỗi nga.”

Trữ Nhiễm lắc lắc tay: “không sao.”

Trữ Nhiễm từ toilet đi trở ra lại giường ngủ của mình, tiện tay sờ mó túi tiền thế nhưng phát hiện chính mình bao tiền không còn thấy, chạy nhanh chung quanh tìm kiếm, tâm lý càng ngày càng bối rối, nơi đó chẳng những có tiền mặt, còn có chi phiếu, vạn nhất đã đánh mất thì lộ phí đều không có.

“Làm sao vậy, Trữ tiên sinh?”

“Ta, bao tiền của ta đã đánh mất.”

“A?” Bình Hải vừa nghe vội vàng đi tới giúp hắn cùng nhau tra tìm, trên giường dưới giường hành lý đều xem mấy lần cũng không tìm được. Ngay tại thời điểm Trữ Nhiễm đang hốt hoảng thì một tư nhã văn sĩ đi tới bên cạnh: “Xin hỏi, đây là bao tiền của ngươi sao?”

Trữ Nhiễm vừa thấy vội vàng tiếp nhận, mở ra nhìn một chút, thật mạnh thở ra một hơi, hoàn hảo cái gì cũng chưa mất: “Đúng vậy, đây là bao tiền của ta, thật sự là rất cảm tạ ngươi.”

Nam sĩ kia lắc lắc tay: “Đừng khách khí, lần sau cẩn thận một chút đi.”

“Ân, cám ơn ngươi.”

Bình Hải cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “May mắn không mất.” Xã hội hiện nay người không lượm của rơi thật sự là rất hiếm, hôm nay liền gặp gỡ được một người, hai người không thể không cảm thán chính mình vận khí tốt.

Xuống xe lửa, hai người đánh một chiếc xe taxi, chín năm, thành phố đã muốn biến hóa đến long trời lở đất, chỉ có một vài chỗ quen thuộc mới làm cho Bình Hải khẳng định đây chính là thành phố nơi mình sinh ra. Bình Hải đối lái xe nói ra địa chỉ nhà.

“Ai nha, địa phương kia sớm đã bị giải tỏa.”

“Cái gì?” Bình Hải kinh hô, vậy phải làm sao bây giờ?

“Tiểu Hải, ngươi còn biết địa chỉ người thân thuộc nào không?”

Bình Hải lắc đầu một chút, đột nhiên vỗ cái trán: “Đúng rồi, đi tới nhà máy cha ta đi.”

“Hảo.”

Bình Hải đối lái xe báo nói tên của một khu nhà xưởng, hoàn hảo, nhà máy này vẫn còn tồn tại. Khi xe taxi dừng trước cửa nhà máy, Bình Hải quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, nhà máy nhỏ lúc trước đã biến thành một nhà xưởng khổng lồ, người người ra vào đều mặc đồng phục thống nhất.

Bình Hải hưng phấn lôi kéo tay Trữ Nhiễm hướng bên trong chạy vào, bảo vệ cửa đi ra ngăn cản hai người: “Thực xin lỗi tiên sinh, xin hỏi ngươi tìm ai?”

“Ta tìm chủ xưởng của các ngươi.”

“Kia, thỉnh chờ một chút.” Bảo vệ cửa cầm lấy điện thoại nhấn mấy con số: “Nhĩ hảo xưởng trưởng, có người tìm ngươi.”

“Người nào?” Bảo vệ cửa lại hướng Bình Hải hỏi: “Xin hỏi ngươi tên là gì?”

“Ta gọi là Bình Hải. Ta gọi là Bình Hải.” Bình Hải hưng phấn reo lên.

“Xưởng trưởng, hắn nói hắn tên là Bình Hải.”

“Bình Hải? Ta không biết, không quen.” Nói vừa xong, xưởng trưởng kia liền treo điện thoại.

“Thực xin lỗi, xưởng trưởng nói hắn không biết các ngươi.”

Bình Hải kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ba ba nói không biết ta? Trữ Nhiễm nghi hoặc bước lại đây hỏi: “Xưởng trưởng các ngươi họ gì?”

“Xưởng trưởng chúng ta họ Trương.”

“Trương? Nơi này xưởng trưởng không phải họ Bình sao?”

Bảo vệ cửa lắc lắc đầu nghĩ nghĩ: “Nga, các ngươi nói là Bình xưởng trưởng sao, hắn chín năm trước đã đem nhà máy bán đi.”

Bình Hải nắm lấy quần áo hắn: “Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn hiện tại ở đâu?”

“Ngươi, ngươi đừng kích động, ta mới đến nơi này có ba năm, ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là nghe những người làm công lâu năm nói qua, trước kia xưởng trưởng họ Bình.”

“Người nào nói cho ngươi biết, có thể cho ta gặp hắn được không?” Bình Hải kích động hai mắt trào nhiệt lệ, bảo vệ cửa có chút không đành lòng, do dự một chút: “Vậy ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi giúp ngươi tìm xem.”

“Cám ơn, cám ơn ngươi.”

Bình Hải sau khi mất tích, phụ thân hắn bán đi nhà xưởng, trời Nam biển Bắc đi tìm nhi tử, cuối cùng làm cho táng gia bại sản, hai năm sau cha mẹ Bình Hải ly hôn mỗi người đi một ngả. Phụ thân nhớ con đau lòng vẫn không chịu buông tha tìm kiếm, sau khi ly hôn một mình ra đi tiếp tục tìm kiếm con mình, một năm sau có cảnh sát mang về tro cốt phụ thân Bình Hải. Nghe đến những lời này, Bình Hải quỳ thật mạnh trên mặt đất than thở khóc lóc, gắt gao bắt lấy tóc mình, khóc rống không ngừng.

Ông lão làm công một bên vuốt nước mắt, một bên kể lại, trong phòng tất cả mọi người đều là trầm mặc không nói, cuối cùng lão nhân kia đưa cho Bình Hải đại khái một địa chỉ, nói là địa chỉ nhà mới của mẫu thân hắn sau khi tái hôn. Trữ Nhiễm đem Bình Hải bi thương quá độ đưa vào xe taxi.

“Bình Hải, đến nơi của mẫu thân ngươi đi.”

Bình Hải thản nhiên gật đầu, trên đường đi một chữ cũng chưa nói. Trữ Nhiễm không ngừng cho lau nước mắt cho hắn, trong tâm đã là đau đớn không ngừng, hảo hảo cho một gia đình hạnh phúc đã bị những người kia làm hỏng, thầm mắng bọn súc sinh heo chó cũng không bằng!

Bởi vì chỉ có địa chỉ đại khái, Bình Hải không biết mẫu thân mình rốt cuộc ở tại tiểu khu nào, chỉ có thể mê man tìm kiếm lung tung trong tiểu khu chung quanh, bảo vệ chỗ đăng ký tư liệu cũng không có tên của mẫu thân, đương nhiên cũng có khả năng do nam nhân đứng tên làm chủ. Kể từ đó thật sự là rất khó tìm, Bình Hải chỉ có thể nhất nhất ấn chuông cửa dò hỏi, liên tục tra tìm mấy căn nhà.

“Tiểu Thu, ma ma buổi tối làm vài món ngon cho ngươi.”

Thanh âm vô cùng quen thuộc làm cho Bình Hải kinh ngạc, hắn vội vàng quay đầu tìm theo tiếng kia nhìn lại, “Tiểu Hải, ma ma buổi tối làm vài món ngon cho ngươi”. Lời nói giống nhau như đúc, nhất định là ma ma không thể sai. Bình Hải vội vàng hướng bên kia chạy tới, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, bên người dắt theo một tiểu nam hài bốn, năm tuổi. Bình Hải từng chút thả chậm cước bộ, tránh sau bức tường vụng trộm nhìn mẫu tử hai người.

Ma ma ngồi xuống, ôn nhu ôm hài tử kia đang đội một cái nón trái dưa, hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Bảo bối, buổi tối muốn ăn cái gì?”

“Ta muốn ăn thịt bò.”

“Hảo, ma ma làm cho ngươi.”

“Lão bà, ta đã trở về.” Một nam nhân nhã nhặn mang theo bao da từ khu nhỏ bên ngoài đi vào, rất xa thấy lão bà cùng nhi tử của mình, nhanh chạy vài bước đến.

“Ba ba, ba ba!” Tiểu tử kia giang hai cánh tay nhỏ bé vui vẻ hướng ba ba chạy tới. Những hình ảnh này khiến Bình Hải nửa ngày cũng không thể di động cước bộ.

Trữ Nhiễm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tiểu Hải, vì cái gì không đi qua?”

Bình Hải cắn môi sờ nước mắt trên mặt: “Ngươi xem, bọn họ một nhà ba người rất hạnh phúc?”