Lang Phi

Quyển 2 - Chương 12: Hàn kiếm nhập cốt (3)




Duyệt Nhi lập tức ngừng kêu, chỉ là cơ thể không khống chế được mà run lẩy bẩy, thiếu nữ trước mặt rõ ràng nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng vì sao giết người mà mắt cũng không hề nháy? Sát khí lại nặng như vậy? “Bây giờ nên làm sao?”

“Trốn!” Nếu lúc này không trốn, lập tức sẽ có người phát hiện ra chuyện ở đây, nàng cũng không muốn trêu chọc phiền phức, bây giờ, điều nàng nàng phải làm nhất, chính là mau rời khỏi hoàng cung, với lại… cường ngạnh dùng lý trí kiềm chế dục hỏa sắp cắn nuốt… bảo trụ thuần khiết.

Dứt lời, đá văng cửa tự mình chạy thoát, Duyệt Nhi ở phía sau còn đang kinh ngạc không hề nghĩ ngợi, cũng chạy ra ngoài, nhưng lúc chạy ra, cũng đã sớm không thấy bóng dáng thiếu nữ. Nàng cũng chỉ có thể loạn chạy, nàng cũng không ngốc, nàng biết nếu như bây giờ không nhanh chạy khỏi đây, nàng nhất định sẽ bị cho là thích khách!

Mà lúc này, những thị vệ đang tuần sát xung quanh ngửi thấy mùi máu tươi, toàn bộ chạy tới.

“Giết người! Có thích khách! Bắt thích khách!”

Hàng loạt thị vệ bắt đầu lục soát khắp cung.

Tình hình biến động, trò chơi trốn chạy và truy đuổi chính thức bắt đầu.

Sau nửa canh giờ.

Càn Thanh Cung

Thị vệ trưởng đi tới bẩm báo cho Phượng Hạo Vân về chuyện thích khách xuất hiện trong cung.

Phượng Hạo Vân sau khi biết rõ cũng không để ý nhiều lắm, chỉ là, ra lệnh bảo thị vệ trong cung cần phải tìm được thích khách trong tối nay!

“Hoàng thượng, Ngôn Nhi đi gọi một ít thị vệ đến đây bảo hộ ngài.” Ngôn Nhi vừa nghe có thích khách, lập tức có chút lo lắng nói.

Phượng Hạo Vân nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi làm đi.” Hào quang ẩn sâu trong đôi mắt chợt hiện tia hồng sắc loá mắt, thích khách sao? Mấy vị đệ đệ của hắn sẽ không ngu dốt, lúc này phái thích khách tiến cung ám sát.

“Vâng, Hoàng thượng.” Ngôn Nhi lập tức lui xuống phân phó kẻ dưới.

Phượng Hạo Vân không biết rằng chuyện sắp phát sinh, đã vượt ra khỏi kế hoạch của hắn, hơn nữa chuyện xảy ra tối nay, đã quấy nhiễu nước cờ mà hắn bài bố đã lâu, khiến hắn dần dần do dự.



Bầu không khí pha lẫn mùi bùn đất sau khi bão tố quét qua, Hàn Lăng phi nhanh chạy trốn. Tám năm trước nàng đã từng sống trong cung, nên vô cùng rõ ràng địa thế Phượng cung, cho nên, mỗi một bước đi cũng không hề ngập ngừng.

Chỉ là, dần dần, bước tiến nàng chạy trốn ngày càng chậm chạp, bởi vì…

Dục hỏa đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể! Cảm giác này so với trước khi bị ngất càng thêm giày vò.

Dục hỏa chạy chồm, đang từng bước thôn tính lý trí nàng!

Hàn Lăng so với nam tử còn kiên cường hơn nhiều, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không chút nào để ý hành động này, sẽ làm đôi môi nàng rạn nứt, chảy máu.

Đối với nàng mà nói, những điều này căn bản không quan trọng, quan trọng là, lý trí chiến thắng dục tính!

Nàng có thể!

Nhất định có thể!

Lúc này, ở phía trước đang có xáo động, hơn mười thị vệ tay cầm cung, tiến nhắm về phía nàng. Nghe thấy tiếng, Hàn Lăng lập tức ẩn mình, tránh né phía sau một gốc cây đại thụ.

Đám người xẹt qua, Hàn Lăng đang định tiếp tục tìm kiếm đường đi ra ngoài, thì phía sau nàng truyền đến giọng nói cao hứng bừng bừng của trung niên nam tử, “Từ hôm nay trở đi ta sẽ nhanh chóng thăng chức! Ha ha ha, trời cũng giúp ta, không ngờ còn có thể trước ngày tiến cung mà gặp được một tuyệt thế mỹ nhân, còn vừa vặn rớt vào trong xe ngựa của ta! Ha ha ha… Đây nhất định là lão Thiên đang giúp ta. Chậc chậc, mỹ nhân kia thật là xinh đẹp, nếu không phải vì lấy lòng Lưu công công, ta sẽ hưởng qua trước, sau đó bán vào kỹ viện, nói như vậy, còn có thể kiếm chác được chút phí.”

Nghe thế, trong mắt Hàn Lăng xẹt qua một tia dị dạng, từ trên trời giáng xuống? Rơi vào xe ngựa?

“Vừa rồi vốn định thừa dịp trời tối không ai phát hiện, đi kiến thức hoàng cung một chút, nhưng ngờ đâu giờ lại lạc đường. Đây rốt cuộc là nơi nào?”

Tiếng nói của trung niên nam tử, từ xa đến gần, càng ngày càng gần.

Hàn Lăng tức khắc nắm chặt thanh chủy thủ vẫn đang nhiễm máu trong tay, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm trung niên trung niên nam tử ở phía sau đang từ từ đến gần.

Trung niên nam tử còn chưa kịp thấy rõ con đường phía trước, thì lập tức bị thiếu nữ đứng trước mặt làm cho hoảng sợ! “A! Là ngươi!” Không phải nàng nên ‘hầu hạ’ Lưu công công sao? Sao lại ở chỗ này?

Với lại, ánh mắt hắn kinh sợ rơi vào thanh chủy thủ đang phát ra tia sáng sắc bén kia, cơ thể cũng theo đó mà run lên.

Hàn Lăng cười lạnh, “Là ngươi đã cứu ta? Sau đó đưa ta cho lão thái giám kia?”

Thiếu nữ cười rất đẹp, xinh đẹp như thiên tiên, chỉ một nụ cười thôi cũng đã khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đảm.

Nhưng ở trong mắt trung niên nam tử, nụ cười đó lại khiến hắn cảm thấy như có một luồng lãnh khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên.

“Ngươi đã có ân với ta, ta sao có thể không đáp đền ngươi…” Thiếu nữ nhàn nhã cất tiếng, giọng nói không có một tia phập phồng khiến trung niên nam tử sững sờ.

Trung niên nam tử tức khắc có ước ao, vội vã nói: “Đúng vậy, ngươi nên báo đáp ta, như vậy đi, ngươi đã hầu hạ Lưu công công xong, vậy cũng coi như ngươi đã trả ơn rồi!”

“Ha ha… Phải không?” Thiếu nữ híp mắt, trong tiếng cười nhạt bao hàm sát khí.

Lấn thân lên trước, chủy thủ trong tay thiếu nữ, vắt ngang cổ trung niên nam tử, tiếng nói lạnh như hàn băng uy hiếp: “Đi theo ta!”

Trung niên nam tử nhìn thanh đao trên cổ sợ không dám phản kháng, thỏa hiệp gật đầu.

Hàn Lăng nhìn hoàn cảnh bốn phía, lập tức ánh mắt sáng ngời, nơi này cách tẩm cung của hoàng đế gần nhất, mà ở đây bao năm qua đều là nơi ở của phi tử mà hoàng đế sủng ái nhất.

Nghe nói đương kim hoàng thượng bây giờ tương đối sủng ái Vân phi đang ở trong một cung điển ở đằng trước.

“Ngươi cưỡng ép ta đi đâu…” Trung niên nam tử kinh hỏi, còn chưa hỏi xong, cổ đã bị hung hăng cho một kích, sau đó lăn khỏi tường, rơi xuống mặt đất, tạo thành tiếng vang rất lớn, cùng lúc đó, người trong cung nghe được tiếng vang, lập tức chạy đến, sau khi nhìn thấy trung niên nam tử trên mặt đất, kinh hô, “Có thích khách!”

Hàn Lăng cười lạnh một tiếng, nhảy xuống tường, tiếp tục chạy trốn trong đêm đen.

Bão tố kéo dài qua nửa đêm, gió mát lạnh cắt da cắt thịt.

Sau khi Phượng Hạo Vân ‘sủng hạnh’ một phi tử xong, liền khoác lên mình áo bào trắng ra khỏi Càn Thanh Cung.

Nhưng mới ra Càn Thanh Cung, đi về phía lương đình ở phía trước, thì khuôn mặt lập tức trầm xuống. Trăm mét phía sau hắn, có người đang chạy rất nhanh đến đây.

Chỉ có một người.

Hắc đồng và huyết đồng đồng thời loé lên tia sáng u ám, lắc mình ẩn thân.

Phía sau, tiếng bước chân chạy tới càng lúc càng nhanh.

Trong bóng tối, song sắc đồng mâu ngầm lưu động, thu hết tất cả các vật có động tĩnh vào mắt.

Một nữ tử mặc phục sức hồng nhạt, cước bộ không vững vàng chạy tới.

Trong bóng tối, nét mặt nữ tử cũng không rõ ràng lắm.

Mà nữ tử lúc này này lại ngừng bước, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Càn Thanh Cung.

Hàn Lăng cắn chặt môi, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống hai gò má, nơi này là Càn Thanh Cung, như vậy khoảng cách đến cửa cung, dù cho có chạy rất nhanh, cũng phải mất nửa canh giờ.

Trong đầu hiện ra vài lộ tuyến, cái nào có thể tiết kiệm thời gian nhất, sau cùng rốt cục đã định ra được phương hướng nào nên đi.

Bỗng nhiên phía sau bất chợt xuất hiện khí tức xa lạ!

Một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau bóp lấy cổ nàng!

“Ngươi là ai! Xuất hiện trước cửa Càn Thanh Cung có mục đích gì?” Tiếng nói của nam tử rất nhẹ, rất lạnh, pha lẫn với tiếng gió, nếu như không nghe kỹ lưỡng, sẽ tưởng rằng gió thoảng, nhưng tiếng gió thổi rất lớn, giọng nói của hắn vẫn có thể khiến người ta nghe được, trầm ổn, âm lãnh, cũng giống như bàn tay đang bóp lấy cổ nàng lúc này vậy!