Lang Phi

Quyển 2 - Chương 15-4: Hàn kiếm nhập cốt (4)




Sát khí, băng lãnh chỉ thoáng hiện trong nháy mắt, Phượng Hạo Thiên xoay người đi về phía Hàn Lăng.

Hàn Lăng vẫn không nói rõ mọi chuyện tối hôm qua, nàng muốn chính là tín nhiệm, mà không phải ngờ vực vô căn cứ. Nàng là ai, hắn so với bất luận ai khác rõ hơn trên hết, trừ phi là việc nàng muốn, nàng mới có thể đi làm, bằng không, việc không muốn làm, dù chết nàng cũng chống lại.

“Màu của bộ y phục này thật xấu, đợi trở về vương phủ, bổn vương bảo hạ nhân làm vài bộ y phục bằng tơ lụa thượng đẳng màu trắng cho nàng.” Phượng Hạo Thiên đạm cười nói.

Hàn Lăng gật đầu, mệt mỏi suốt một đêm, mới vừa tỉnh lại thì phải rời đi, quả thật không có chú ý y phục trên người đã bị thay đổi, hơn nữa màu sắc của y phục, lại là màu hồng phấn. “Làm thêm vài bộ màu đen đi, mặc vào sẽ thuận tiện một chút.”

“Được.” Phượng Hạo Thiên sủng nịch cười nói.

Hai người nói chuyện hết sức tự nhiên, trong tám năm nay, hình thức ở chung của bọn họ đều như vậy. Mà Hàn Lăng lại đơn phương cho rằng, bọn họ là huynh đệ đồng sinh cộng tử. Mà nàng lại không biết, tình cảm đơn thuần này, đã dần thay đổi theo sự trưởng thành từ một cậu thiếu niên đến một nam tử như Phượng Hạo Thiên.

Hắn nói màu hồng phấn xấu? Nhưng lúc này nàng lại đang mặc y phục màu hồng. Nhìn cảnh tượng chói mặt trước mặt, Triệu Ương Ương đau lòng khó mà hô hấp. Trong thế giới của bọn họ, dường như không người nào có thể bước vào.

Quả nhiên như Thượng Quan Minh Tiệp nói, Hàn Lăng mới là địch nhân của các nàng?

Không muốn nhìn thấy cảnh trước mặt nữa, Triệu Ương Ương xoay người lại.

Triệu Dã đi tới trước mặt Triệu Ương Ương, khẽ thở dài một hơi, “Tam tỷ, có lẽ buông tay là phúc.”

“Buông tay?” Không có khả năng. Triệu Ương Ương vô cùng kiên định, từ ngày nàng quyết định gả cho hắn, lòng của nàng, chỉ có hắn, cho nên, bảo nàng buông tay, không có khả năng.

Lúc này, Phượng Hạo Thiên mới phát hiện ra Triệu Ương Ương nãy giờ vẫn đứng gần đó. Khẽ cau mày, đi tới trước mặt Triệu Ương Ương, “Ương Ương, vì sao lại ở đây?”

Nghe tiếng, Triệu Ương Ương vui vẻ xoay người, mặt đối mặt với Phượng Hạo Thiên, cười tươi xinh đẹp, “Sáng sớm hôm nay Ngũ đệ trở về, Ương Ương muốn thấy Ngũ đệ có gì thay đổi không, không ngờ lại gặp được Hàn Lăng ở đây, và Vương gia cũng tới.”

Thần sắc Phượng Hạo Thiên phức tạp nhìn Triệu Ương Ương, nàng là nữ nhân trên danh nghĩa của hắn, thành thân đã tám năm, chưa hề đồng sàng, thế nhưng, nàng trước sau cũng không có bất cứ oán giận gì, mà là chấp nhất chờ đợi, đối với một nữ tử một lòng si mê như vậy, tâm Phượng Hạo Thiên dù có lạnh lùng, cũng không kiềm được xúc động, vừa rồi hắn chiếu cố Hàn Lăng, đã quăng nàng ra sau đầu, khiến nàng trước mặt hạ nhân Triệu phủ mất mặt mũi.

Nhưng, mặc kệ thế nào. Hắn không có tình yêu nam nữ với nàng.

Có lẽ sau này có cơ hội, sẽ nói hết tất cả mọi chuyện.

“Đêm qua Hàn Lăng bị ám sát, bổn vương phái người tìm một đêm không có tin tức, vừa rồi nhận được tin, không nghĩ tới Hàn Lăng lại được Ngũ đệ cứu. Bổn vương ở đây nói lời cảm tạ Ngũ đệ.” Phượng Hạo Thiên trầm giọng nói.

“Vương gia không cần nói cảm ơn, nhấc tay chi lao mà thôi. Hôm nay nếu mọi người đã ở đây, thế thì, Ngũ đệ xin mời Vương gia và mọi người cùng nhau đến Vọng Giang hồ, ngồi ở trên thuyền, nâng cốc ca hoan thế nào?” Triệu Dã ôn hòa cười nói. Trong đôi mắt mang đầy ý cười, chớp động tia ám quang kỳ lạ.

Triệu Ương Ương nghe vậy, tâm trạng vui vẻ hẳn, tám năm nay vẫn chưa có cơ hội cùng hắn du hồ. Hôm nay nếu như có cơ hội, nhất định không được bỏ qua, “Đề nghị của Ngũ đệ rất hay.” Sau khi dứt lời, cười nhìn Hàn Lăng nói: “Trên người Hàn Lăng có thương tích, có thể chứ? Nếu không thể, ta phái người đưa cô về phủ.”

Hàn Lăng mỉm cười, sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt, thế nhưng cái đau trên vai đối với nàng mà nói, không là gì cả, một chuyến du hồ, vừa vặn nàng cũng muốn biết, tia ám quang trong mắt Triệu Dã là có ý gì?

Nghe thế, Phượng Hạo Thiên nhíu nhíu mày, nói: “Hàn Lăng, nếu không thể, đừng miễn cưỡng.”

“Ta có thể.”

“Nếu Hàn Lăng có thể, bây giờ chúng ta xuất phát, thế nào?” Triệu Ương Ương không nén được niềm hưng phấn, cười hỏi Phượng Hạo Thiên.

“Được.” Phượng Hạo Thiên gật đầu.

Trong mắt người ngoài thì Phượng Hạo Thiên và Triệu Ương Ương là phu thê, cho nên, hai người ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Trong không gian không tính là lớn lắm, Triệu Ương Ương cúi đầu giấu đi vẻ e thẹn phiếm hồng trên gò má, tiếp xúc gần gũi như vậy, khiến tim nàng đập nhanh hơn.

Phượng Hạo Thiên thì lại đứng ngồi không yên, Hàn Lăng và Triệu Dã ngồi cùng một cỗ xe, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Nhìn nàng cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, tim hắn tựa như không thể hô hấp, vẻ đẹp của nàng, mọi thứ của nàng, hắn chỉ muốn một mình thưởng thức.

Trên chiếc xe ngựa đi theo phía sau chiếc của Phượng Hạo Thiên.

Hàn Lăng dựa đầu vào vách xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Triệu Dã cũng lặng im không nói.

Sắp tới Vọng Giang hồ, như Hàn Lăng dự liệu, Triệu Dã vẫn im lặng rốt cục mở miệng: “Quyền dục (quyền lực + dục vọng) sẽ khiến một người hoàn toàn thay đổi, mà người có quyền dục mạnh mẽ, dần dần sẽ vứt bỏ mọi người bên cạnh, cũng đồng dạng như thế, nữ nhân cũng sẽ không ngoại lệ.”

Nghe vậy, Hàn Lăng chậm rãi mở mắt, nhìn Triệu Dã, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

“Nàng hiểu rõ mà. Nếu muốn đi theo Phượng Hạo Thiên, thì phải học được cách tiếp nhận chuyện mà nàng không muốn tiếp nhận.” Dứt lời, Triệu Dã bí hiểm liếc mắt nhìn Hàn Lăng, rồi nhảy xuống xe ngựa.

Hàn Lăng nheo mắt, nghi hoặc nhìn Triệu Dã, hắn nói nãy giờ chính là muốn nhắc nhở nàng?

Đối với Phượng Hạo Thiên, nàng chỉ có tình huynh đệ, tình cảm hữu nghị, không có tình yêu. Thế nhưng, hôm nay, mới vừa rồi, cái ôm ấm áp kia, khiến nàng muốn nắm chặt lấy phần ấm áp ấy.

Vọng Giang hồ.

Nước hồ trong xanh ngọc bích, nghìn trượng thấy đáy, cá luồn qua từng khẽ đá, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Dưới ánh nắng chói chang, ngồi ở ngoài khoang thuyền, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhè nhẹ thổi tới, trong đó mang theo hơi lạnh dịu dìu, thật là thoải mái.

Bốn người bao một chiếc thuyền nhỏ.

Lắp đặt và bố trí trên thuyền đều vô cùng thanh nhã.

Thân đang ở giữa cảnh sơn thủy thanh nhã. Nghi vấn vẫn quần quýt lấy trái tim Hàn Lăng, bởi vậy mà tiêu tán.

Cong môi, đón gió, và cảm thụ nó.

Triệu Ương Ương ngồi ở bên cạnh Phượng Hạo Thiên, khảy đàn.

Tiếng đàn lượn lờ quanh hồ, vọng vào trong tai mỗi người.

Uyển chuyển, du dương, êm tai, như rót vào lòng người, khiến người ta say mê trong đó.

Không thể không nói Triệu Ương Ương là một tài nữ. Cầm kỹ sao siêu như vậy, phóng nhãn khắp trên dưới Phượng quốc không người có thể sánh bằng.

Nhìn phản ứng của ba người, Triệu Ương Ương cong môi cười, chí ít bây giờ nàng còn có cơ hội, chỉ cần nắm chắc lấy, là có thể đạt được sự sủng ái của Phượng Hạo Thiên.

Khúc dứt, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay vang dội, người chèo thuyền ca ngợi nói: “Khúc này chỉ có trên trời mới có, nhân gian khó có được vài lần nghe thấy.”

“Hảo cầm kỹ!”

Triệu Ương Ương đứng dậy thi lễ, “Kỹ nghệ vụng về, hy vọng không làm bẩn tai các vị.” Dứt lời, nhìn sang Phượng Hạo Thiên, mong chờ phản ứng của hắn. Nàng đã cố sức đánh đàn, hy vọng hắn có thể thích.

Phượng Hạo Thiên mở hai mắt, gật đầu tán dương: “Cầm kỹ của Ương Ương nếu nói đứng thứ hai Phượng quốc, không ai dám nói nói thứ nhất…”

“Tạ ơn Vương gia, nếu Vương gia thích, sau này mỗi ngày Ương Ương sẽ khảy đàn cho Vương gia nghe.” Triệu Ương Ương khó nén vui sướng, cười nói.

Phượng Hạo Thiên thản nhiên gật đầu, không có bao nhiêu phản ứng dư thừa.

Triệu Dã nhìn bọn họ, cũng không nói xen vào, lại nhìn Hàn Lăng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên boong thuyền, bỗng nổi lên nghi hoặc, rốt cuộc nàng là một nữ tử như thế nào?

Vì sao khi hắn cho rằng đã nhìn thấu nàng, rồi lại cảm thấy, cái hắn thấy được, chẳng qua, chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài của nàng?

Cảm nhận được tầm mắt của Triệu Dã, Hàn Lăng đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt, lãnh quang trong mắt bắn ra bốn phía, khiến người ta sợ hãi.

Chạm đến tầm mắt của nàng, Triệu Dã nhíu mày, lãnh, trên người nàng chính là sự lạnh giá, vì sao lại cách ly người khác ngoài ngàn dặm như vậy?

Ngay khi Triệu Dã nghi hoặc, thì thân ảnh tử sắc đứng chắn trước mặt hắn, trong mắt thiết huyết nam tử đầy vẻ cảnh cáo, Triệu Dã bình tĩnh đối mặt, tiếp xúc ngắn ngủi, hắn cũng đã hiểu rõ, Phượng Hạo Thiên rất lưu tâm Hàn Lăng.

“Phong cảnh tốt đẹp thế này, Hàn Lăng không nên tham ngủ.” Phượng Hạo Thiên đi tới trước mặt Hàn Lăng, cũng giống như tám năm trước, vươn tay.

Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rơi vào vết chai trên lòng bàn tay bởi vì nhiều năm mài giũa mà có, đang định đặt tay lên trên thì bỗng.

Mặt hồ yên ả, đột nhiên nổi sóng!

Hắc y nhân mai phục dưới đáy hồ!

Từng người phi thân lên thuyền, trong nháy mắt nguy hiểm chợt tới, Phượng Hạo Thiên nắm tay Hàn Lăng, kéo nàng bảo hộ ở phía sau!

Sắc mặt Triệu Ương Ương đại biến, nàng không biết võ công!

Triệu Dã thần tốc nhảy đến bên cạnh Triệu Ương Ương, đánh bay tên hắc y nhân muốn đâm Triệu Ương Ương ra.

“Tam tỷ, đứng ở phía sau ta, đừng nhúc nhích.” Triệu Dã nhìn hắc y nhân tầng tầng lớp lớp, sắc mặt ngày càng thâm trầm, rốt cuộc những người này tới ám sát ai?

Triệu Ương Ương kinh sợ gật đầu. Nhìn sang Phượng Hạo Thiên ở phía đối diện, thấy hắn khẩn trương bảo hộ Hàn Lăng ở phía sau, Triệu Ương Ương cắn chặt môi, buộc bản thân không nhìn tới.

Hàn Lăng đứng phía sau Phượng Hạo Thiên, bọt nước tung lên, làm ướt tóc nàng, hai vật nhỏ ẩn mình trong tay áo Hàn Lăng, nhe răng nhếch mép âm thầm quan sát toàn bộ tình hình, vừa rồi phía sau Hàn Lăng có người đánh lén, không biết là đã bị hai vật nhỏ này, xuất thủ cản lại! Bất luận kẻ nào cũng không để ý!

Một luồng sáng trắng thoáng hiện, động mạch chủ trên cổ bị cắn đứt.

(Sóng gió nữa r – Hành động nối tiếp hành động)