Lang Phi

Quyển 2 - Chương 16-3: Huyết vũ tinh phong (3)




Hàn Lăng hạ người dán lỗ tai xuống nền đất, không tới nửa khắc, Hàn Lăng đứng lên, cau mày nói: “Kẻ địch có ba trăm tên.”

“Ba trăm?” Triệu Ương Ương kinh hô, ba trăm địch nhân, mà bọn họ chỉ có bốn người. Lực lượng cách quá xa.

Nghe vậy, Hàn Lăng lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Ương Ương.

Phượng Hạo Thiên trấn định như thường, nắm tay Hàn Lăng nói với tỷ đệ họ Triệu: “Đi theo bổn vương.”

Hàn Lăng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Phượng Hạo Thiên, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay nàng. Tay hắn rất lớn, mà tay nàng thì rất nhỏ, bàn tay nàng, đều nằm gọn trong tay hắn.

Tay hắn, rất ấm áp…

Triệu Ương Ương giương mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau đi ở phía trước, điên cuồng đố kị, hắn không thích nàng đụng chạm, nhưng lại đi lại thân mật với tiện nữ Hàn Lăng.

“Dừng! Chúng ta không thể đi tiếp.” Đột nhiên, Hàn Lăng dừng lại, sắc mặt đại biến nói.

Cả ba người đều nghi ngờ nhìn sang Hàn Lăng, đồng thanh hỏi: “Vì sao?”

“Chú ý con đường dưới chân, bùn đất rất ẩm ướt, phía trước chính là hồ nước, đổi một hướng khác.” Hàn Lăng trầm giọng giải thích.

“Cô nói đùa cái gì đấy! Bây giờ đổi hướng khác, nhất định sẽ bị kẻ địch đuổi kịp, chúng ta chỉ có một con đường chết, Huống hồ sao cô lại biết phía trước là hồ nước? Nếu tương phản, là một đại lộ thì sao?” Dọc theo đường đi, mị độc trên người Triệu Ương Ương quả nhiên dần biến mất, lúc này, nghe thấy lời Hàn Lăng nói, liền lập tức phản bác.

Nghe vậy, Hàn Lăng cười nhạt, “Đại lộ?”

“Hàn Lăng cô nương, cô dựa vào đâu mà khẳng định phía trước không phải là đường đi, mà là hồ nước?” Triệu Dã nghi hoặc nói.

Hàn Lăng cười nhạt không giải thích, giải thích ra thì rất phiền phức, nàng lại không rảnh để giải thích, chỉ lạnh lùng nói: “Không tin, thì có thể đi, còn ta đổi hướng khác.” Sự sống chết của Triệu Ương Ương không có quan hệ gì với nàng, giải thích hay không, không quan trọng.

“Đổi hướng khác.” Phượng Hạo Thiên biết điểm lợi hại của Hàn Lăng, nàng nói như vậy, tuyệt đối có căn cứ.

“Vương gia…” Hắn cứ thế mà tín nhiệm Hàn Lăng ư? Triệu Ương Ương ngơ ngác.

Triệu Dã âm thầm kéo Triệu Ương Ương, nhẹ giọng nói: “Tam tỷ, chúng ta cứ đi theo là được.”

Triệu Ương Ương tức khắc khôi phục lại thần trí, nàng thiếu chút nữa vì ghen ghét mà mất lý trí, bèn gật đầu, “Ừhm.”

Quả nhiên, đi theo phương hướng Hàn Lăng dẫn dắt, là lựa chọn đúng đắn!

Dưới ánh trăng, một con đường lớn hiện ra ngay trước mặt ba người.

Bốn người kích động nhìn đường lớn, kích động không biết dùng từ như thế nào để biểu tả.

“Đi mau!” Hàn Lăng lạnh lùng nói, nàng biết, bây giờ vui mừng có phần quá sớm! Bọn họ có thể đi ra, cũng đại biểu kẻ địch cũng có thể tìm ra nơi này, hoặc có lẽ, phía trước còn có con đường còn gian nan hơn đang chờ bọn họ.

“Đã chậm.” Gần như là cùng lúc, Phượng Hạo Thiên và Triệu Dã đồng thời trầm giọng nói.

“Chết tiệt!” Hàn Lăng tức giận mắng.

Sắc mặt Triệu Ương Ương trắng bệch, có điều, nàng rất thông minh, không vì nội tâm sợ hãi mà bật kêu ra tiếng, nếu lúc này, nàng kêu to, sẽ chỉ trợ thêm uy phong cho địch nhân.

“Ba trăm người, dưới mí mắt của bổn vương, có thể vô thanh vô tức xuất hiện, ý đồ mưu sát, kế hoạch nghiêm mật như vậy, kẻ phía sau là ai?” Phượng Hạo Thiên thấp giọng nói.

Sắc mặt Triệu Dã trầm ngưng, sau khi suy nghĩ nửa khắc, trả lời: “Tuyệt đối không phải người của Phượng quốc. Lúc ở trên thuyền, loại độc bọn chúng hạ trong không khí, không phải thứ thuộc Phượng quốc.”

“Vậy thì, bọn chúng ám sát Vương gia có mục đích gì?” Nếu là các vị Vương gia đố kị Tứ Vương gia công cao, có thể sẽ đến đây ám sát, nhưng người nước khác vì sao lại muốn ám sát Vương gia? Triệu Ương Ương trầm giọng hỏi.

“Sợ Phượng quốc lớn mạnh, lại càng không hi vọng bị Phượng quốc thôn tính tiêu diệt. Hoặc có lẽ, muốn độc bá thiên hạ, mà Vương gia có lẽ là mục tiêu ám sát đầu tiên của chúng.” Hàn Lăng trầm giọng nói.

Ngay khi tiếng ngờ vực vô căn cứ được thốt ra từ miệng Hàn Lăng, thì phía sau chợt vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy.

“Thật thông tuệ, đáng tiếc thân lại là nữ tử.”

Trong bóng tối, truyền đến giọng nói của một nam tử, từ trong ngữ khí đó, đủ để nghe ra sát khí, một loại sát khí vô cùng nồng đậm!

Nghe vậy, bốn người xoay mình, nhìn khoảnh rừng cây đen như mực, trong mắt, hàn quang phát ra bốn phía, sát khí chợt hiện.

Phượng Hạo Thiên tiến lên phía trước, túm Hàn Lăng ra phía sau, con ngươi thâm trầm hắc ám nhìn chằm chằm hậu phương, giờ khắc này, khí tức nhiếp nhân hoàn toàn bộc phát. Đối mặt với sinh tử, hắn có thể thản nhiên đối mặt, đồng thời, cũng sẽ mở một đường máu.

Điểm này, hắn và Hàn Lăng rất giống nhau, bọn họ không phải là kẻ dễ dàng chịu thua và phục tùng!

“Giết bọn chúng!”

Thủ lĩnh của phe đối địch phát lệnh, tức khắc, ba tăm binh lính trang bị đầy đủ đồng thời hiện ra!

Người người tay cầm vũ khí sắc bén, đại đao lấp lóe hàn quang.

Ánh đao chớp động, sát khí trực diện bổ nhào tới!

Hàn Lăng nắm chặt chủy thủ sắc bén trong tay, Tiểu Bạch và Tiểu Ngân trong tay áo đồng thời cảm nhận được sát khí dày đặc, chúng nó đều vào thế sẵn sàng, chờ đợi thời cơ, chỉ cần có người làm hại Hàn Hàn của chúng nó, nhất định sẽ hứng phải đòn công kích từ hàm răng bén nhọn của chúng!

Bầu trời âm u, máu tanh vùi mình trong lòng đất, bỗng chốc phá đất bốc lên.

Triệu Ương Ương tuy là lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh như vậy, nhưng nàng cũng cực kỳ bình tĩnh, nhìn Triệu Dã bên cạnh, lạnh lùng nói: “Ngũ đệ, cho ta chủy thủ.”

Triệu Dã sửng sốt, chủy thủ? Tam tỷ hoàn toàn không biết võ công, muốn chủy thủ làm gì?

“Phòng thân, song song đó giết người.” Nàng nhìn Phượng Hạo Thiên và Hàn Lăng đứng ở phía trước, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên phát giác, khoảng cách giữa nàng và Phượng Hạo Thiên thật sự rất xa rất xa, nếu muốn rút ngắn khoảng cách, nàng nhất định phải bắt buộc bản thân không được mềm yếu, đặc biệt là vào những thời khắc đặc thù, còn có thể trợ giúp hắn.

“Cẩn thận.” Triệu Dã lấy từ trong lòng ra một thanh chủy thủ, giao cho Triệu Ương Ương.

Triệu Ương Ương tiếp nhận chủy thủ, cầm chặt ngay trước ngực, muốn ở cùng hắn, thì điều đầu tiên mà lúc này nàng phải học chính là giết người.

Ba trăm binh lính phụng mệnh xông tới, ngay khi bọn họ tiếp cận bốn người, thì bốn người lại chạy nhanh về phía trước!

Trong bóng tối, một đôi mắt sắc bén như ưng sít sao dõi theo bốn người.

Đao quang kiếm ảnh, máu tanh vấy lên.

Khi quân địch được trang bị đầy đủ, đối mặt với sát khí nồng đậm của bốn người, thì sau cùng ai mới là người thắng?

Triệu Ương Ương tuy không có võ công, nhưng được Triệu Dã che chở, nên tạm thời không có bị thương, nhưng nàng cũng biết ngay tại thời điểm mấu chốt, vươn tay tung chủy thủ!

Lúc Phượng Hạo Thiên giết người, mặt mày ngưng đọng hơi thở sát phạt, ba trăm kẻ này, người người đều vô cùng tinh tráng, so sánh với các binh sĩ được tiếp nhận huấn luyện hàng năm, càng tốt hơn nhiều.

Bọn lính thấy Hàn Lăng thân là nữ tử, lại còn gầy bé, nên căn cứ vào cách nghĩ dễ đối phó, thì bọn lính đều tập trung công kích Hàn Lăng, lại không nghĩ tới, mỗi một người mỗi khi đến gần nàng, thì đều bị giết chết một cách kì dị!

Song song đó, Tiểu Bạch và Tiểu Ngân trong tay áo của Hàn Lăng cũng phát huy tối đa tác dụng, chỉ cần địch nhân đến gần, khi Hàn Lăng còn chưa kịp xuất thủ, thì chúng nó đã luân phiên ra trận, chúng nó lấy tốc độ như ánh chớp nhảy phốc ra, cắn đứt động mạch chủ của kẻ địch, sau đó trở về, đôi khi còn lau lau móng vuốt trên y phục của địch nhân cho sạch sẽ rồi mới trở về. Chỉ là, hàng loạt động tác này, rất nhanh, làm cho bọn địch nhân vào thời khắc tiếp cận đến cái chết biết rõ chính là hai con ‘quái vật’ này giết bọn họ!

Sau cùng, Hàn Lăng chỉ cần thong thả xuất thủ liền xong, đao của nàng căn bản còn chưa đâm vào ngực đối phương, thì hai vật nhỏ này cũng đã giải quyết xong từng người một! Trong bóng tối, khóe miệng Hàn Lăng run rẩy mãnh liệt, nàng quả thật rất là thất bại, giết người còn không mau bằng động vật!

Phượng Hạo Thiên vẫn vung đao đối chiến cạnh bên, song song với việc giết địch, còn phân tâm bảo vệ cho Hàn Lăng bên cạnh, “Hàn Lăng, nàng bị thương, đừng quá miễn cưỡng, ta bảo vệ nàng!” Phượng Hạo Thiên quay đầu lại nói với Hàn Lăng. Nhưng vừa nói xong, hắn chợt thấy một bóng dáng màu trắng bạc lấy tốc độ kinh người cắn vào cổ địch nhân, nếu góc độ vừa khớp, căn bản sẽ không bị ai phát hiện.

Tiểu Ngân?! Phượng Hạo Thiên nhướng mày. Trước đây hắn có nghe Hàn Lăng nói qua, tốc độ của Tiểu Ngân rất nhanh, cho nên khi nàng dạy nó đối mặt với kẻ địch, thì điểm nên công kích đầu tiên chính là ở ngay vị trí trọng yếu nhất.

Không ngờ, vật nhỏ này, lại là một vũ khí giết người lợi hại.

Hàn Lăng nhìn sang Phượng Hạo Thiên nở nụ cười rực rỡ, Hàn Lăng rất ít cười, thế nhưng trong tình cảnh bọt huyết tung tóe, nàng lại nở nụ cười. Phượng Hạo Thiên nhìn nàng cười, cũng theo đó mà cong môi cười theo.

Bọn địch thấy hai người mỉm cười, bỗng dưng đều cảm thấy sởn gai ốc, vào loại thời khắc này, sao hai người này còn có thể cười như vậy?

Chỉ là, điều bọn họ không biết chính là, Hàn Lăng đang rất vui, nàng có thể có được hai tiểu bảo bối trung tâm như vậy, con người mưu mô hơn động vật rất nhiều, ho sẽ bán đứng hãm hại ngươi, mà hai vật nhỏ này sẽ không làm thế.

Mùi máu tươi nồng nặc mà lại gay mũi, phiêu tán khắp không trung.

Giữa những ánh đao lóe sáng, thiếu nữ tuyệt mỹ, bỗng cảm thụ được một niềm ấm áp vô cùng trân quý. Nàng cúi đầu nói vọng vào lỗ tay áo: “Đợi trở về, sẽ tắm rửa cho các ngươi.”

Tiểu Bạch và Tiểu Ngân vừa nghe, thì vô cùng hài lòng, nhảy tới nhảy lui trong tay áo. May mà chúng nó không nặng, bằng không, bộ quần áo này sẽ không có cách nào chống đỡ được chúng nó.

Phượng Hạo Thiên buông lỏng tâm, chuyên tâm giết địch.

Mây đen trên bầu trời cuồng động, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Máu tanh tràn ngập, trong màn đêm vẽ ra hết đường cong này đến đường cong khác.

Trên người bốn người, đã sớm được nhuốm một màu đỏ tươi.

Không thể không nói, Triệu Dã tuy rằng nhìn qua tao nhã, có khí tức của thư sinh, nhưng võ công lại rất là cao. Ngang tài với Phượng Hạo Thiên. Song song với việc bảo vệ Triệu Ương Ương, hắn còn có thể chấp kiếm đối địch.

Lúc này, người nam nhân âm thầm thu tất cả mọi thứ đang phát sinh ở phía trước vào đáy mắt, ánh mắt thoáng hiện sát khí thô bạo, “Phóng độc!”