Lang Phi

Quyển 2 - Chương 8: Sát khí tứ phía (5)




Nghe vậy, Hàn Lăng nhíu mày, giọng nói này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Người này đang che giấu giọng nói của mình!

Rốt cuộc là ai? Hàn Lăng vừa ngừng thở, vừa nắm chặt loan đao trong tay. Bây giờ nếu như có Tiểu Ngân, biết đâu sẽ hữu ích, mấy năm qua, chỉ có Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ mới biết được sự tồn tại của nó, mà người khác lại không thể trông thấy nó.

Khoảng thời gian trước nó chạy ra ngoài, nay cũng đã nửa tháng mà vẫn chưa thấy bóng dáng. Bây giờ nguy hiểm cận kề, người muốn hại nàng lại cố ý che giấu tiếng nói của bản thân, tạm thời không biết được thân phận hắn, tình huống nguy cấp, nàng nên phản kháng như thế nào? Nhíu mày, mũi nhọn vạn trượng đột nhiên hiện lên.

Mặc dù vừa rồi động tác của nàng rất nhanh, đã che đậy không cho da thịt lộ ra ngoài, thế nhưng, cũng không thể dám chắc, ở giây phút đầu tiên, nàng không có hít phải mê thất phấn!

Chết tiệt! Nàng không muốn bị dục hỏa thiêu đốt đâu!

Dưới tia sáng hắc ám, đại thụ ngoài cửa sổ điên cuồng đong đưa, sát khí toát lên, cửa phòng bị xung lực đẩy ra.

Hắc y nam tử che mặt trong tay cầm đại đao sắc bén xuất hiện.

Hàn Lăng không sợ sệt quay đầu nhìn thanh đại đao kia. Rồi giương mắt nhìn hắc y nam tử, ánh mắt băng hàn âm lãnh sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt lộ ra bên ngoài của hắn!

Người này nhất định là một người nào đó bên cạnh nàng!

Vẻn vẹn trong thời gian ngắn ngủi, vài ý nghĩ xuất hiện trong đầu Hàn Lăng, người này có thể là cơ sở ngầm của một ai đó! Thế nhưng tuyệt đối không phải là người của Thượng Quan Minh Tiệp, điểm ấy nàng có thể khẳng định, tâm cơ của Thượng Quan Minh Tiệp tuy rằng thâm trầm, nhưng không đủ sâu xa, sao có thể vừa xếp người vào bên cạnh nàng, mà nàng lại không hề phát giác! Suy cho cùng người của Ám Dạ Lâu đi theo nàng, đều đã được tám năm, người người đều xuất sinh nhập tử! Cho nên… Chắc chắn có người đã từ rất lâu trước đây dàn xếp gian tế bên cạnh nàng… Lòng bỗng nhiên run lên, người phía sau màn này, tâm cơ thâm trầm, vô cùng đáng sợ…

Chết tiệt! Ánh mắt chứa đầy vẻ phẫn nộ, Hàn Lăng nghiến răng nhìn chằm chằm hắc y nam tử, lạnh giọng nói: “Vì sao phản bội ta?”

Nghe thế, hắc y nam tử kinh lăng (kinh hãi + sững sờ), nàng đoán được! Hắn sớm nên đoán ra, bằng vào lực quan sát nhạy bén của nàng, sao lại không phát hiện được bên cạnh nàng có người phản bội. Nhưng… Nàng chỉ có thể nhận mệnh! Ai bảo chủ tử đã hạ mệnh lệnh giết nàng! Muốn trách chỉ có thể trách, sự sắc sảo của nàng quá chói mắt, khiến cho chủ tử chú ý, nên nàng tuyệt đối không thể sống. “Chỉ cần nàng sống sót, Tứ Vương gia sẽ có một thanh kiếm sắc bén, chủ tử không cho phép cái chuôi kiếm sắc bén này tồn tại!”

Đôi mắt đẹp chợt lóe, bạch y thiếu nữ không ẩn mình sau chăn nữa, đá bay tấm chăn, thiếu nữ ngạo nghễ đứng thẳng nhìn hắc y nam tử, hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là thế.”

“Mê thất phấn mặc dù có tác dụng **, thế nhưng nếu ở trong mê thất phấn tăng thêm vô lực tiêu công tán, như vậy, Lăng cô nương, nàng bây giờ đã không cách nào phản kháng! Nếu không muốn chết quá đau đớn, vậy thì, xin Lăng cô nương tự mình kết liễu!” Hắc y nam tử tránh ánh mắt phẫn nộ của thiếu nữ, nói cho cùng thì hắn đã đi theo nàng tám năm, đã từng vào sinh ra tử, nhưng … Hắn không thể vi phạm mệnh lệnh của chủ tử.

**:một loại sự việc, hiện tượng, hoạt động.v.v…. làm cho một loại sự việc, hiện tượng , hoạt động khác nảy sinh.

Nghe vậy, thiếu nữ mỹ mạo thoát tục không ngừng cuồng tiếu, “Ha ha ha ha… Ngươi cho rằng ngươi có thể?”

“Người trong Ám Dạ Lâu đã bị ta dùng đủ loại lý do dẫn dụ ra ngoài hết rồi, trong Ám Dạ Lâu to lớn này, giờ đây chỉ có ta và nàng, mà nay nàng đã mất nội lực, đồng thời lại trúng mê thất phấn, chưa đến nửa khắc, Lăng cô nương sẽ bị dục hỏa thiêu đốt, đến lúc đó nàng chỉ có thể chịu đau đớn.” Hắc y nam tử lạnh mặt, lạnh lùng cảnh cáo.

Thiếu nữ nghe vậy, tiếng cười càng thêm cuồng ngạo. Tiêu công tán? Người của nhánh Khai Ám Dạ Lâu? Người này là…

Loan đao dịch chuyển phương hướng, hàn quang thoáng vút lên người nam tử. Tia sáng loé lên, thiếu nữ không cho hắc y nam tử cơ hội phản ứng, cũng đã cầm đao nhảy lên, loan đao sắc bén trải qua năm tháng, ngày ngày tôi luyện, sắc bén đến mức chỉ cần đụng tới sẽ máu tươi giàn giụa!

Không hề bất ngờ, một đao vạch ngay ngực nam tử!

Nhất thời, máu tươi bắn ra, nam tử kinh hoàng kêu lên một tiếng! Sao nàng còn có khí lực? “Đi chết đi!” Nam tử trúng phải một đao, tức giận, giơ đại đao trong tay lên chém về hướng thiếu nữ.

Thiếu nữ nghiêng người tránh thoát, loan đao đẫm máu và đại đao sắc bén giao đấu.

Đao kiếm chói lóa, sát khí tỏa ra khắp nơi.

Mưa xối xả, cuồng phong cuồn cuộn, tiếng rít vang vọng bên tai!

Vũ khí va chạm vào nhau, hỏa quang nổi lên bốn phía.

“Muốn cho ta chết? Ngươi cũng phải tới làm đệm lót!” Thiếu nữ thét lên, loan đao vung lên hạ xuống, thị huyết ngoan lệ khiến người ta kinh hãi!

Nam tử kinh sợ vì sự tàn nhẫn đánh trả của thiếu nữ, hắn làm sao cũng không ngờ đến một thiếu nữ nhìn như mềm yếu lại tàn nhẫn như vậy! Trong cuộc quyết liệt này, hắn muốn bảo mệnh, mà nàng lại muốn lấy mạng đổi mạng!

Ngắn nủi giao đấu, nam tử thân trúng vài vết đao, thế nhưng hắn có võ công cao cường nên không bị thương đến điểm yếu hại!

Mà thiếu nữ trong hoàn cảnh không còn đường lui, lại kỳ tích không hề bị thương!

“Nàng không có nội lực!” Nam tử đột nhiên phát hiện không thích hợp, dược lực của tiêu công tán sớm đã nên phát huy tác dụng, mà nàng lại còn có thể đánh trả, điều đó chỉ có một giải thích, đó chính là nàng căn bản không có nội lực!

Nghe vậy, thiếu nữ giật khóe môi thành một đường cong tàn nhẫn.

“Chỉ có điều, vậy thì như thế nào?!” Nam tử phản ứng cực nhanh, móc ra bình sứ trong lòng, tức khắc trên không trung tràn đầy hương khí nồng nặc! “Lăng cô nương, lúc này nàng không còn đường để trốn nữa đâu.”

Hương khí này… Sắc mặt Hàn Lăng tức khắc đại biến. Một luồng khí lưu không bình thường đang lưu chuyển trong cơ thể, cảm giác khô nóng, trong nháy mắt đánh úp toàn thân nàng!

Chết tiệt! Đây là mê huyễn dược! Nếu kết hợp với mê thất phấn sẽ làm người ta mất lý trí, đồng thời còn dưới tình huống mất lý trí mà cùng người khác giao hoan!

Hàn Lăng lập tức vung loan đao, khống chế lý trí, một kiếm chém vào bả vai nam tử, sức lực mạnh mẽ, vai trái nam tử nhất thời phun huyết ra ngoài.

“A…” Nam tử bưng cánh tay trái đang phun máu kêu rên, cùng lúc đó đã làm bại lộ thân phận của hắn!

Ánh mắt Hàn Lăng đột nhiên sáng ngời, người này quả nhiên là…

“Lưu Quang Khải!” (Ta đã nói mà, nghe cái tên là biết đê tiện.)

Không ngờ lại là hắn! Lại là hắn phản bội nàng!

Trong mắt Hàn Lăng lúc này là mưa rền vũ bão, “Đúng là ngươi phản bội ta!” Nhiệt lưu trong cơ thể càng ngày càng khó khống chế, Hàn Lăng nghiến răng, cánh môi mềm mại nhất thời ứa máu. Tiến lên vài bước, giơ loan đao lên, hướng về phía Lưu Quang Khải, lúc đang định đâm xuống, thì Lưu Quang Khải nhịn cơn đau, xoay người bật lên, tay phải nắm đại đao, bổ về phía Hàn Lăng!

Nàng đã biết thân phận của hắn, như vậy càng không thể để nàng sống sót! Bằng không sau này sẽ không thể ẩn mình bên người Tứ Vương gia!

Nam tử ra sức chống đỡ!

Thiếu nữ dùng ý chí ương ngạnh đè nén nhiệt lưu đang lồng lộn trong cơ thể!

Cắn chặt răng, đôi mắt sáng như sao đêm, tâm tư thiếu nữ rất nhanh chuyển động, nàng tuyệt đối không thể tiếp tục keo dài nữa, nếu không kết quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi! Chớp chớp mắt, nhìn cửa sổ đang đóng chặt, tia sáng hiện lên.

Thể lực Lưu Quang Khải dần dần suy yếu, tương đương với Hàn Lăng, một người đổ máu quá nhiều, một người dần dần vô lực.

Thiếu nữ phác ra một đường đao, kết thúc chiến cuộc. Thân ảnh bạch sắc, dùng sức bổ nhào về phía cửa sổ.

Ngay tức khắc, ầm một tiếng. Cơ thể thiếu nữ rơi từ lầu hai của Ám Dạ Lâu xuống dưới.

Lưu Quang hải kinh hoàng trừng to mắt! Để nàng chạy mất rồi!

Một đêm cuồng phong bão táp, quả đúng là không hề yên tĩnh.