Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Chương 7




Khi rời “phòng làm việc của Tử Nguyệt” thì màn đêm đã buông, Nguyên Phi Ngư chỉ cảm thấy cơ thể như khẽ bay bổng, không ổn định tựa như một giấc mộng, tuy là đã tỉnh nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, dường như vẫn chưa xác định được mình đang ở đâu, thậm chí thẫn thờ đứng ở trước cửa thang máy rất lâu cũng chẳng thể nào nghĩ ra mình phải đi về đâu.

Quan Nhã Dương vốn định lên Trung tâm khám sức khỏe ở tầng 20, vừa lên đến lầu 19, cửa thang máy đã mở ra, có người bước ra, vừa di chuyn được mấy giây, anh thấy có một bóng hình gầy gò, thẫn thờ đứng trước cửa thang máy, ánh mắt vốn lấp lánh lại chẳng hề có tia sáng nào, dáng vẻ cực kỳ đờ đẫn, nhìn thấy cửa mở, ánh mắt chợt sáng, tựa như chẳng biết mình phải làm gì, sau đó tiếp tục thộn người nhìn chữ số bên cạnh cửa thang máy đang không ngừng chuyển động.

Từ lúc thang máy mở ra đến khi đóng lại, thời gian chỉ mấy giây ngắn ngủi, cảnh quay vụt qua giây lát, Quan Nhã Dương đứng trong thang máy, ánh nhìn tình cờ lướt qua, rồi cơ thể bất giác chấn động, thang máy lại tiếp tục đi lên, chẳng hiểu từ đâu con tim lại chùng xuống, khi đầu mày cau lại, tay cũng không kiềm chế được mà ấn lại con số tầng 19, phản xạ có điều kiện giống như bản năng.

Chàng trai đó…

Nguyên Phi Ngư, mày đang làm gì thế này?

Giống như bức tượng gỗ vô hồn… thực không thể không khiến người khác bận tâm.

Khi cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Nguyên Phi Ngư lại đang đi sang chiếc thang máy bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía trước, phảng phất như không có tiêu cự, cũng chẳng biết có nhìn nhầm không nữa, giơ tay nhấn vào nút báo cháy bên cạnh thang máy.

“Em làm cái gì vậy hả?”, Quan Nhã Dương vội bước về phía cô, cánh tay cô đang hướng về phía trước, anh kịp nắm cổ tay, kéo cô trở lại, khuôn mặt tao nhã dường như không tỏ chút tâm trạng nào, nỗi bực dọc yếu mềm như càng giăng đầy, “Đây đâu phải thang máy.”

Đột nhiên bị người nào đó kéo giật tay về phía sau, bước chân Nguyên Phi Ngư chợt hụt, loạng choạng, từ lúc giọt nước mắt bắt đầu rơi, cho đến cuối cùng là rối loạn lo âu, giấc mộng kia cơ hồ đã rút sạch toàn bộ sức lực của cô, đến khi cô bừng tỉnh chỉ còn là cái xác không hồn, mọi thứ trở nên mơ hồ hư ảo sau khi đã phát tiết tất cả, trong đầu là một khoảng trống rỗng, chẳng biết rốt cuộc mình đang chìm đắm trong mộng mị hay đang sống trong hiện thực nữa, cũng có thể sức lực đã cạn kiệt chẳng còn phân biệt được nữa.

* * *

Ngay cả khi cô nói lời “cảm ơn” mà ánh mắt cũng chẳng buồn ngước lên, khuôn mặt đờ đẫn, rồi quay sang hướng khác, với một người phong thái rất tốt như Quan Nhã Dương cũng cảm thấy mình sắp bị chọc tức đến nơi.

Tóm lại cô đang làm gì? Lẽ nào không biết chân nam đá chân chiêu loạng quạng lung tung khắp nơi như kẻ mộng du thế này là rất nguy hiểm ư? Đặc biệt là đang ở tầng 19 nữa, cả tầng này đều là những căn hộ được thiết kế theo phong cách nhà hàng, người ra kẻ vào hỗn tạp, lỡ gặp phải kẻ bất lương, có ý đồ xấu xa…

“Này, Nguyên Phi Ngư, em tỉnh lại đi…”, Quan Nhã Dương vẻ mặt lạnh tanh túm lấy vai cô gái bé nhỏ trông như uống rượu say mà không ngừng lay lay, “Nguyên Phi Ngư…”

“Hả?”, Nguyên Phi Ngư bị lắc đến hoa mắt chóng mặt, khi ấy mới dần dần định thần lại, tiêu cự tán loạn giờ đang dần ngưng tụ, cuối cùng cũng tập trung được lên khuôn mặt chàng trai đang giữ vai mình kia, khiến cô giật thót tim: “Quan… Quan…”

“Rất xin lỗi, tôi là Quan Nhã Dương, không phải Quan Quan.” Thấy cô đã tỉnh lại, Quan Nhã Dương mới thả tay ra lui lại một bước, khuôn mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm xúc, giọng điệu rõ ràng cũng thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều, ngước cặp mắt đen ánh nhìn cô, khóe miệng nhướng cao, như cười như không, “Sao vậy? Tiền lương của thợ lặn giờ cao lắm hả? Có thể đến nơi này để tiêu xài.”

“Hả? Không phải…”, Nguyên Phi Ngư cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh, luống cuống nói, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì, “Không phải…”

Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc mềm mại ngang vai đang xõa xuống, cũng không trang điểm gì, chỉ có mái tóc cong cong ôm lấy khuôn mặt, khiến chiếc cằm vốn nhọn của cô tròn hơn nhiều, trông rất ấm áp, dịu dàng và nhã nhặn trầm tĩnh, y phục tuy không còn kiểu dáng như trước nhưng cũng rất sạch sẽ thống nhất, dễ dàng tạo ấn tượng trong mắt người khác, xuất hiện với bộ dạng như thế tại nơi này, là để làm gì? Hẹn hò ư?

Ánh mắt cô càng muốn lẩn tránh, Quan Nhã Dương càng thấy khó chịu, sắc mặt lạnh lùng tiếp tục truy hỏi: “Em làm gì ở đây? Đây là tầng 19, đừng nói là chỉ qua đường.”

“Đến thăm bạn thôi.” Nguyên Phi Ngư cố giấu chuyện mình đi gặp bác sĩ tâm lý, vì thế liền kiếm lý do lảng tránh, nhưng rốt cuộc cô vẫn không giỏi nói dối, cho nên những lời nói ra chưa đủ sức thuyết phục lắm, “…Bạn đã lâu không gặp.”

“Bạn đã lâu không gặp.”. Là bạn nào? Có thể khiến cô phải đến nơi xa xỉ mà cô luôn ghét thế này, bằng lòng một mình đến đây để rồi gặp anh ở đây? Quan Nhã Dương nheo mắt, trong lòng dâng trào sự đố kỵ, cười lạnh một tiếng, “Bạn đã lâu không gặp… Em có nhiều lắm ư?”.

Câu hỏi ám chỉ quá rõ, Nguyên Phi Ngư tự nhiên cũng nghe ra nét châm biếm đả kích trong đó, tựa hồ anh không thể tiếp tục trò giả bộ không quen biết được nữa, thẳng thắn thể hiện sự căm ghét với mình.

Có điều cũng chẳng có gì, muốn báo thù thì báo thù đi, chỉ cần nhẫn nhịn là được chứ gì, cố gắng kìm nén sẽ qua thôi.

Dẫu sao cô cũng mắc nợ anh.

Dù nghĩ như thế, dối lòng như vậy, nhưng con tim vẫn bất giác trào dâng nỗi đau, khoảnh khắc ngầng đầu lên nhìn cặp mắt đen lạnh băng kia, cô chợt rùng mình run rẩy.

Ừm, cố gắng nhẫn nhịn sẽ qua thôi.

Chỉ cần anh mau chóng chán trò báo thù này, nhanh nhanh rời đi, sẽ không sao nữa, không sao nữa.

“Vậy em có vui khi gặp anh? Trở thành bạn đã lâu không gặp.” Thái độ bất cần của cô khiến Quan Nhã Dương càng bực bội, nộ khí trong lòng càng lúc càng bốc cao, chuẩn bị bùng phát đến nơi, “Nếu em thích ở nơi này, anh cũng có thể thuê dài hạn một căn hộ cho em, hoặc là mua cho em.”

Nguyên Phi Ngư ngẩng đầu ngay tức khắc, dùng ánh mắt cực đoan vẻ không thể tin được chằm chằm về phía Quan Nhã Dương, câu nói vừa nãy, đã mang ý mờ ám… Cơ hồ cô đã nghĩ mình nghe nhầm, trước đây miệng lưỡi của anh vốn cay nghiệt, độc đoán, nhưng cũng còn có chút phong độ, sao có thể nói ra được những lời hạ nhục người khác thế này? Mua một căn hộ đắt đỏ như thế này cho cô, vậy cô phải dùng gì để đổi lại đây? Thân thể ư? Cô nhìn anh, đằng sau cặp mắt đen ánh mơ hồ thấp thoáng nụ cười lạnh pha nét chế giễu, nhưng chỉ đơn giản những thứ như thế thôi cũng làm cô mơ hồ rồi.

Khi anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm tình mềm mại như hòa với ánh trăng sáng giữa sắc đêm tăm tối, thực sự chỉ tồn tại trong ký ức mà thôi.

Mặc dù từ lâu đã chẳng dám tham vọng nhiều như thế, nhưng khi ngày đó thực sự đến, cô vẫn không kiềm chế nổi mà thoáng run rẩy, dòng lệ nhanh chóng ầng ậng trong tròng mắt, chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ tuôn trào.

Cô vội vã quay người, cố nén tiếng để giọng mình trở nên bình tĩnh, “Vừa rồi cảm ơn anh. Tạm biệt.”

“Giờ còn muốn đi ư?”. Quan Nhã Dương ngay tức khắc giơ bàn tay nắm cổ tay cô, vốn muốn kéo cô lại, nhưng lòng bàn tay khẽ run rẩy không thể kiềm chế của cô khiến anh chợt khựng lại, sức mạnh cũng được thả lỏng hơn, chẳng biết trong lòng ẩn chứa điều gì, “Ý anh là, có lẽ chúng ta nên ngồi lại uống cà phê đã…”

“Không cần đâu.” Nguyên Phi Ngư siết chặt nắm tay, dòng nước mằn mặn trượt chảy vào miệng, miệng đắng cay chua chát, cô hít thở thật sâu, chầm chậm nói: “Không cần đâu, chúng ta ai cũng có cuộc sống của riêng mình, anh cũng có bạn gái rồi, hai ta đã chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.” Cửa thang máy trượt mở, có người từ trong bước ra, còn cô lập tức chạy vào trong, quyết không để lại bất cứ thứ gì.

“Nguyên Phi Ngư…”. Thang máy ngừng di chuyển, Quan Nhã Dương trầm mặc mấy giây đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cô đang đứng trong thang máy, con ngươi ẩn chứa bóng đen, lại mang chút lành lạnh như ánh trăng, “Dù không có mối quan hệ gì nữa, anh vẫn cần một lời giải thích.”

Sau đó, cửa thang máy đóng lại, cùng lúc đó nước mắt Nguyên Phi Ngư tuôn trào không ngừng.

Đời này cô từng thấy rất nhiều cảnh tượng khiến cô không dám lưu giữ trong hồi ức, nhất là đêm trăng lạnh lẽo ngày đó.

* * *

Hồi ấy cô còn đang thuê trọ trong một khu nhà cũ kỹ, bên ngoài có rất nhiều cây ngô đồng cao lớn, đầu xuân vẫn còn ấm, khi gió nổi lên, người đứng bên ngoài sẽ cảm thấy lạnh thấu xương.

Anh vẫn đứng bên ngoài, bắt đầu từ sáng sớm hôm qua, cho đến lúc này là một giờ bốn mươi lăm phút sáng nay.

Tuy không mưa to như trút nước giống trong mấy bộ phim truyền hình nhảm nhí, nhưng đến tối thời tiết rất xấu, không hề le lói ánh mặt trời, khi cô đứng trước cửa sổ, nghĩ đến ban ngày anh nhìn thấy cô, hét gọi: “Nguyên Phi Ngư, anh cần một lời giải thích.” Khi đã bị tổn thương, sẽ không còn dám bước ra ngoài, nhưng gió thổi mỗi lúc một lớn, khi bóng hình anh bắt đầu lay động thì cô không kiềm chế được lập tức bỏ chạy ra ngoài.

“Quan Nhã Dương, chúng mình chia tay đi, là em mắc nợ anh.”

Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả ánh trăng, “Anh không đồng ý. Nửa tháng trước, em đã đồng ý đi cùng anh, hơn nữa em cũng bảo Hiểu Bách không phản đối, tại sao? Tại sao hôm qua lại bỏ rơi anh một mình ở sân bay? Tại sao đột nhiên hôm nay lại muốn chia tay?”.

“Em không xứng với anh.” Cô cúi đầu, giọng khẽ đến mức chính mình cũng chẳng nghe thấy, “Chúng ta là người của hai thế giới…”

“Anh không muốn nghe những điều này.” Anh cắt ngang lời cô, giọng nói chẳng thể nào giữ được vẻ dịu dàng và lạnh nhạt như bình thường nữa, giọng mang chút hoảng loạn khi hòa lẫn vào tiếng gió lớn lại như tiếng kêu gào thảng thốt, “Nguyên Phi Ngư, em biết rằng anh yêu em mà.”

“Nhưng… em đã hết yêu anh rồi.”

“Anh không tin.”

“Anh đi đi, xin anh.”

“Anh cần một lời giải thích, ngay tại chỗ này, nếu không anh quyết không đi.”



* * *

Cuối cùng anh vẫn đi, và rồi sau rất nhiều sự cố gắng không thể nào chịu đựng được nữa anh đã ngất xỉu và được chuyển lên cáng, nhấc lên xe cứu thương, Nguyên Phi Ngư lén nhìn anh mấy lần nữa, đứng ngoài phòng bệnh lén nhìn anh được gia đình và bác sĩ chăm sóc, nhưng anh ngày càng nhợt nhạt, sau đó xoay người bỏ đi. Một tuần lễ sau anh xuất viện, và không còn gặp lại nhau nữa.

Khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt như ánh trăng lành lạnh ảo não của anh, kể từ ngày đó cũng chỉ được chôn vùi trong sâu thẳm trái tim.

* * *

Quan Nhã Dương đứng giữa hành lang, không xa chỗ đó là cửa sổ được lau chìu sáng loáng, hiện rõ màu đen được ánh ra bên ngoài, như một tấm màn đen khổng lồ, luôn che chắn con tim của mỗi người. Trên đỉnh đầu có chiếc đèn pha lê, tỏa ra thứ ánh sáng vàng cam ấm áp, thi thoảng có đôi tình nhân thân mật lướt qua phía trước anh, bầu không khí lãng mạn và ấm áp, còn anh đứng dưới ánh đèn nhưng lại nhưng cảm thấy lạnh giá, cơn gió lớn của đêm qua cơ hồ lại thổi tới, sượt qua người, chẳng biết con tim hay da thịt lạnh hơn nữa.

Sống ở nước ngoài bốn năm, anh đã hoàn thành tất cả các chương trình học với thành tích nổi trội nhất, ngày ngày đều làm cho mình mệt đến tắt thở, nhưng vẫn không cách nào làm anh quên được ngày đó, cho nên khi trở lại, anh chỉ muốn tạo ra một cái kết, nhưng mọi chuyện lại đâu được như anh mong muốn, trước mặt cô anh vẫn như kẻ hồ đồ, thậm chí còn chẳng biết mình đang làm gì nữa.

Lần đầu tại thủy cung, anh vốn định từ chối lời mời của Bạch Thục Quyên, nhưng cái liếc mắt thất thần phía sau khung cửa sổ đã khiến anh như ma xui quỷ khiến bị kéo vào bên trong, gặp nhau cách một lần kính thủy tinh và bể trưng bày sinh vật biển khiến toàn bộ máu trong người anh dường như bị đảo lộn, không sao kiềm chế được trước những tổn thương nặng nề mà cô mang lại cho anh, còn bản thân cô lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, huống hồ còn dùng bộ dạng tự do thoải mái mà lộng lẫy như thế bơi lội trong nước, anh không thể kiềm chế được. Vì thế ngày hôm sau, anh viện cớ đến thủy cung, lần gặp mặt đó, không thể phủ nhận được trong lòng anh mang báo thù. Nhưng anh nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, bộ dạng mắc nợ cẩn thận dè dặt nói chuyện với anh, bỗng chốc khiến con tim anh trở nên yếu mềm, vì trong khoảnh khắc đó anh cảm thấy đáng ra cô phải để ý đến anh, một suy nghĩ cực kỳ nực cười và vô cùng thấp hèn, khi lý trí đã hồi phục, anh chợt cảm thấy bản thân mình thật điên khùng.

Ngay sau đó bị một núi việc đổ xuống đầu, về lại thành phố S để làm giá cả, người cha hào hoa phong nhã giao toàn bộ sản nghiệp ở thành phố S cho anh, tòa cao ốc Phong Hoa có các khu vui chơi giải trí và các khu mua sắm, những nơi lấy lòng con người, mua bán thoải mái, ngày nào cũng phải mở các cuộc thảo luận phải làm thế nào mới có thể khiến người của các tầng lớp vui vẻ, khiến anh cảm thấy cực kỳ nhàm chán, thâm tâm luôn nghĩ khi gặp lại cô phải đối xử với cô ra sao, sống với cô như thế nào, mới không chứng tỏ mình quá đáng thương. Cho đến khi ánh mắt chằm chằm không được báo trước nhìn cô, sau đó vô tình nói ra những lời khiến cô đau lòng, đều là bởi quá đố kỵ, tâm trạng đố kỵ khiến cô rối bời loanh quanh, khiến tinh thần cô hoảng hốt lo lắng.

Tâm trạng phiền não, anh không muốn tiếp tục lộ trình cũng chẳng muốn đi xuống, chỉ uể oải dựa vào tường, nhìn thẳng vào cánh cửa thang máy đã đóng lại, cục cằn cởi chiếc áo ngoài, vứt toẹt xuống đất.

Lúc này điện thoại trong túi đổ chuông, anh chẳng hề có ý định thò tay vào túi để ấn nút tắt điện thoại, nhưng đối phương có vẻ quá cố chấp, cứ gọi liên hồi, anh mới bực dọc nghe máy.

“A lô.”

“Nhã Dương, anh đang ở đâu vậy? Chẳng phải bảo đến đón em sao? Em đã tan lớp Yoga lâu lắm rồi, cà phê trong phòng tập rất khó uống, lúc nào anh đến?”.

Giọng Bạch Thục Quyên the thé phát ra từ ống nghe điện thoại, Quan Nhã Dương mới nhận ra mục đích mình đến đây, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ mới đáp: “Đang ở dưới lầu rồi.”

“Vậy ạ, em xuống ngay đây, anh đợi em một chút.”

Giọng đối phương đột nhiên cao vút, Quan Nhã Dương cúi đầu định nói gì đó, nhưng khóe mắt lại vô tình liếc về phía chỗ anh vừa kéo Nguyên Phi Ngư qua, trên nền đá màu xanh cổ xưa có một tấm thẻ bị rơi, chỗ đó gần nút báo động, không có bất kỳ người nào xung quanh, lẽ nào là Nguyên Phi Ngư làm rơi?

Suy nghĩ này khiến anh quên đi tất cả mọi chuyện, cũng chẳng bận tâm đến việc đã nói xong điện thoại hay chưa, lập tức tắt máy, bước về phía tấm thẻ đang nằm chỏng chơ kia.

Là một tấm danh thiếp, trên đó có viết mấy chữ mà dường như anh từng quen biết: Phòng làm việc của Tử Nguyệt.

* * *

Bước vào phòng làm việc của Tử Nguyệt Vi Trần, hai ngón tay Quan Nhã Dương kẹp chặt tấm danh thiếp kia, với bộ dạng được coi là nho nhã ném nó đến trước mặt Tử Nguyệt Vi Trần đang chăm chú đọc tài liệu phía sau máy tính.

“Vừa rồi có phải có một cô gái mặc quần áo màu trắng vào đây không?”. Chưa đợi trả lời lại bổ sung thêm một câu, “Cô gái đó tên là Nguyên Phi Ngư .”

Tử Nguyệt Vi Trần ngước mắt nhìn, dáng vẻ cực kỳ nho nhã và dịu dàng, anh chớp mắt, nhìn thẳng Quan Nhã Dương, hai tay đan vào nhau, mỉm cười ấm áp: “Em không được phép tiết lộ thông tin của khách hàng, đây là nguyên tắc quan trọng nhất của bác sĩ tâm lý.”

“Được…”, Quan Nhã Dương nhướng cao khóe miệng, để lộ ra nụ cười lạnh khiến người khác nổi da gà, “Anh vừa từ cuộc họp hội đồng quản trị Phong Hoa về, cuộc họp lần này chủ yếu bàn về các vấn đề liên quan đến chuyện thay đổi quy mô của Tòa cao ốc Phong Hoa, em có bận tâm đến việc phòng làm việc Tử Nguyệt sẽ trở thành quán cà phê Tử Nguyệt chỉ trong ngày mai thôi không? Hay là anh đi nói chuyện với ca, để em về Phong Hoa làm tổng giám đốc? Quan Vi Trần?”

“OK.” Ánh mắt của Tử Nguyệt Vi Trần chợt sáng lên, rồi cụp mắt xuống, sống mũi vốn cao, mau lẹ và cực kỳ tự nhiên bán ngay cái mà anh ta gọi là quy định nghề nghiệp, hơn nữa còn lừa bịp: “Cô Nguyên vừa đi, có dấu hiệu mắc chứng bệnh rối loạn lo âu nhẹ, ngoài ra chẳng có gì cả.”

Rối loạn lo âu?

Sao có thể như vậy? Trong hồi ức của anh, mặc dù cô rất cố chấp, nhưng vẫn luôn vui vẻ, thoải mái, sao có thể mắc bệnh liên quan đến tâm lý được?

Bốn năm trước, cô đã bỏ rơi anh trọn một đêm ở sân bay, sau này lại vô duyên vô cơ, không có bất kỳ lý do gì nói chia tay?

Vì chuyện chia tay anh, mà khiến cô mắc bệnh tâm lý ư, tức là…

Quan Nhã Dương giản nở đầu mày, trong lòng đột nhiên vang lên thứ âm thanh lảnh lót khe khẽ, một vài thứ anh tưởng rằng đã chết lại bắt đầu đội đất chui lên, cố gắng kiềm chế chấn động trong lòng, quét mắt về phía Tử Nguyệt Vi Trần: “Nguyên nhân vì sao?”.

“Rất nhiều, bị đả kích, chịu áp lực rất lớn, thay đổi môi trường sống, cơ thể mắc bệnh, đều có thể dẫn tới chứng bệnh rối loạn lo âu, chuyện rất bình thường, không có gì đặc biệt cả.” Tử Nguyệt Vi Trần vừa nói vừa đeo lại chiếc kính mới, mỉm cười dịu dàng nhắc nhở Quan Nhã Dương, “Sau này đến đây xin hẹ trước, còn nữa, em vừa nhập quốc tịch Trung Quốc, vẫn chưa quen cái họ “Quan” cho lắm, cứ gọi em là Tử Nguyệt Vi Trần thì tốt hơn, em nghĩ mẹ ở trên trời cũng sẽ rất vui, đúng không? Anh?”.