Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 23: Có ý định quấy rối




Mục đích của Lăng Thiên đã được nhưng hắn cũng không phải là người keo kiệt liền tiện tay móc ra một thỏi bạc nhỏ ném cho tên xấu số vô duyên vô cớ bị mình đá cho mấy cái. Sau đó liền chậm rãi quay đầu lại hừ một tiếng lạnh lùng hỏi: "Các người là ai? Ở trong kinh thành sao lại bá đạo như vậy? Trong mắt không còn vương pháp sao?"

Lời vừa dứt khiến cho những người đang xem náo nhiệt xung quanh đều mở miệng cười lớn.

Tiểu gia hỏa này vừa rồi mới gây chuyện vi phạm vương pháp, vô thiên vô cớ động thủ đem hàm răng của người ta đánh rơi xuống, nếu không phải những người này vừa đến đúng lúc sợ rằng dưới chân hắn sẽ có án mạng xảy ra. Thế mà lúc này lại dùng lời chính nghĩa chất vấn trong mắt những người kia không có vương pháp.

Vẻ mặt của đầu lĩnh Hắc y nhân rất vội vàng nhưng mà không dám chậm trễ chút nào. Mặc dù hắn hận không thể đá tên tiểu bất điểm này qua một bên nhưng mà người này có gia thế mạnh mẽ hơn hắn nên cũng đành nhịn xuống chắp tay nói: "Khởi bẩm Lăng công tử, tiểu nhân chính là thủ hạ của Huyết Hoa Đường trong thành phụng mệnh ra ngoài làm việc. Không biết Tiểu công tử ở nơi đây nên àm mất nhã hứng của công tử. Tiểu nhân hướng công tử bồi tội."

Trong miệng Lăng Thiên thản nhiên "Ồ!" Một tiếng, bộ dáng rất hứng thú hỏi: "Đi làm chuyện gì? Nói cho bổn công tử biết một chút?"

Tên Hắc y nhân này tức giận muốn té khói, tiểu hài tử này rất xấu xa! Bất đắc dĩ hắn dành phải lộ ra vẻ mặt khó xử nói: "Mong Tiểu công tử thứ lỗi, việc này chính là cơ mật trong Huyết Hoa Đường. Tiểu nhân không dám tiết lộ."

Lăng Thiên cười hắc hắc: "Ý tứ của ngươi là không thể nói cho ta biết?"

Trên đầu Hắc y nhân đổ mồ hôi lạnh, làm bộ dáng khó khăn: "Không phải là không thể mà là thân phận tiểu nhân rất thấp kém. Điều này...."

Lăng Thiên ha ha cười lớn, sắc mặt đột nhiên nghiêm chỉnh hẳn lên, bộ dáng khoan hồng độ lượng nói: "Nếu không nói được thì quên đi. Lòng hiếu kỳ của bổn thiếu gia cũng không có mạnh lắm. Được rồi, các ngươi có thể tiếp tục làm việc đi, bổn thiếu gia sẽ không trì hoãn các ngươi nữa!"

Trong lòng Hắc y nhân giận dữ mắng lớn: "Ngươi còn nói là lòng hiếu kỳ không mạnh! Còn nói là không trì hoãn chúng ta! Bị ngươi ngăn cản lại như vậy thì có quỷ mới biết tên tiểu tạp chủng kia đã chạy tới nơi nào rồi!" Mặc dù trong bụng giận dữ mắngl ớn nhưng trên mặt lại không dám lộ ra một chút nào. Trong miệng luôn vâng vâng dạ dạ nói: "Đa tạ công tử. Tiểu nhân xin phép cáo từ!"

Sau đó hắn liền vung tay phải lên dẫn theo đám Hắc y nhân tiếp tục đuổi về phía trước.

Lăng Thiên không khỏi ngẩn người ra, những người này bị quấy rối tốn không ít thời gian thế mà vẫn tiếp tục đuổi theo? Những người có chút kinh nghiệm liền biết được bọn họ không có khả năng đuổi kịp nhưng bọn chúng vẫn như cũ không có buông tha cho! Vẫn tiếp tục đuổi theo mặc dù người bọn chúng truy đuổi là một tiểu hài tử bảy tám tuổi mà thôi.

Tay Lăng Thiên khẽ vuốt cằm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ trong đó còn có điều bí ẩn nào sao?" Lòng hiếu kỳ của hắn không khỏi dâng lên.

Sau khi nghĩ lại hắn không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc. Hiện tại tuyết rơi đầy trời như vậy thì tiểu gia hỏa kia không ra khỏi thành thì thôi, một khi ra khỏi thành sẽ để lại dấu chân rất rõ ràng trên nền tuyết. Chỉ với dấu chân đó thôi cũng đủ để cho Hắc y nhân biết được phương hướng đuổi theo.

Lăng Thiên với tiểu hài tử kia rất có hứng thú. Nguyên nhân là do khi hắn thoáng nhìn qua đã thấy được tiểu hài tử kia cắn đôi môi trắng bệch, khuôn mặt rất quật cường. Còn có khi tên tiểu tử kia trong khi bỏ chạy còn lộ ra khả năng phối hợp của thân thể. Chạy trốn trong tuyệt vọng như vậy không khỏi làm cho Lăng Thiên 'xúc cảnh sinh tình' nhớ lại thời gian lang bạc ở kiếp trước của hắn.

Đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, Lăng Thiên liền quyết định đuổi theo xem một chút. Hắn liền quay đầu lại nói với hai gia phó: "Các ngươi hồi phủ trước đi. Lão gia nếu có hỏi thì nói ta sẽ trở về liền."

Hai gia phó nghe vậy kinh hãi vô cùng: "Thiếu gia, tiểu nhân tuyệt đối không dám. Không biết thiếu gia có chuyện gì? Mong thiếu gia các phép tiểu nhân đi theo người."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thiên trầm xuống: "Ta kêu các ngươi về thì về đi. Như thế nào? Ngay cả lời thiếu gia nói cũng không nghe?" Giọng nói rất lạnh lùng, tràn đầy sự uy hiếp.

Hai tên gia phó không biết phải làm như thế nào cho tiện. Không ghe thiếu gia sẽ khiến cho tiểu thiếu gia tức giận. Tiểu thiếu gia ngay cả Lăng Chân thiếu gia cũng có dũng khí đánh cho sém chết thì hai tiểu nhân như mình không nghe lời sợ rằng sẽ thảm hại hơn. Nhưng mà hai đứa mình nghe lời thiếu gia quay về vạn nhất thiếu gia có chuyện gì thì sợ rằng có cả trăm mạng cũng không đủ chết.

Hai tên nhìn lẫn nhau liền hạ quyết tâm: "Thiếu gia, tiểu nhân tình nguyện chịu sự trừng phạt của thiếu gia cũng không dám bỏ về trước. Mong thiếu gia thứ tội."

Lăng Thiên không biết phải nói gì, nhìn thân thể nhỏ bé mới năm tuổi của chính mình một chút cũng hiểu rõ không có khả năng để cho bọn họ trở về trước. Dưới sự bất đắc dĩ liền nói: "Được rồi, các ngưoi đã nguyện ý đi theo ta thì ta cũng nói trước. Nếu như các ngươi không đuổi kịp ta thì phải trở về trước cổng Lăng Phủ chờ ta quay lại."

Hai gia phó đều mừng rỡ lên tiếng đồng ý.

**************

Không lâu sau, hai gia phó nhìn mặt nhau, đứng le lưỡi thở hổn hển, hai tay chống gối, bộ mặt đỏ bừng. Còn Lăng Thiên sớm đã biết mất rồi. Hai người nhìn dòng người nhộn nhịp phía trước không khỏi mờ mịt. Một tên thật vất vả mới nhịn thở dốc, trên đỉnh đầu vẫn còn bốc nhiệt mang theo vẻ mặt khó tin nói: "Ta nói lão nhị này, tiểu thiếu gia này của chúng ta quả thực là một quái thai mà."

Tên còn lại vừa lau mồ hôi, vẻ mặt rất đồng cảm nói: "Không sai. Ta chưa từng thấy một tiểu hài tử mới năm tuổi đã có thể chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Không có biện pháp, thiếu gia đi ra cửa thành bên kia. Chúng ta đến đó chờ xem!"

Lăng Thiên không nhanh không chậm đi trong đám người đông đúc, bộ dáng nhàn hạ vô cùng. Vóc người hắn lại nhỏ, nhân cơ hội mọi người không để ý hắn liền trơn trượt như cá vượt qua.

Phía trước đã xuất hiện thân ảnh của vài tên Hắc y nhân kia đang chuẩn bị ra khỏi thành. Xem ra tiểu nam hài kia quả nhiên đã ra ngoài thành.

Trong lòng Lăng Thiên có chút thất vọng, khí trời như thế này mà ra thành quả thực là tự tìm chết! Hắn có chút lưỡng lự, cảm giác được có phải hay không mình đem chuyện bé xé ra to?

Tiểu gia hỏa này có đáng cho mình nỗ lực không?

Lăng Thiên lắc lắc đầu, nếu đã làm thì phải là cho trót. Với tính cách của hắn tuyệt không cho phép chính mình bỏ việc giữa chừng. Nghĩ đến đây Lăng Thiên liền nhắm thẳng cửa thành đi đến.

Nhìn thấy Lăng Thiên với một thân quần áo hoa lệ, thần thái ngạo mạn nên những quân lính thủ thành không dám ngăn cản. Trực tiếp để hắn đi ra ngoài.

Trước cửa thành là một mảnh tuyết trắng xóa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mấy điểm đen nhỏ đang di chuyển rất nhanh. Đúng là mấy tên Hắc y nhân kia. Phương hướng kia dường như có khói bốc lên ở xa xa. Phía đó hình như có cả một rừng cây.

Lăng Thiên liếc mắt nhìn một chút liền thầm nói: "Nếu như có người đuổi giết thì ta có chọn phương hướng kia không?" Đáp án đương nhiên là không.

Lăng Thiên cẩn thận quan sát những dấu chân hỗn loạn trước cửa thành nhưng lại phát hiện số người đi phương hướng kia không đông lắm, cũng không có dấu chân của tiểu hài tử nào.

Lăng Thiên sau khi suy nghĩ một chút liền đ một đoạn nhỏ, lấy mình làm trung tâm bắt đầu dò xét xung quanh một lần. Đi đến nơi này thì dấu chân đã dần phân tán khắp mọi nơi, dấu chân cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Lăng Thiên cố gắng nhìn thật kỹ nhưng không phát hiện bất cứ một dấu chân nhỏ nào.

Trong lòng Lăng Thiên không khỏi cười lớn: Tiểu gia hỏa này quả nhiên rất thú vị.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên