Lãng Tử Phụ Tình

Chương 5




Ngoài cửa sổ, bóng đêm vẫn bao trùm vạn vật, anh đèn vẫn sáng như ngọc. Đây là ban đêm của HongKong, ban ngày sáng ngời, ban đêm lại như vực sâu thăm thẳm.

Giống như tâm tình của Diệp Ý thiến lúc này, dù đứng trước ánh đèn sáng như ngọc, lại cảm giác như một màn đêm bao phủ. Tựa như tâm trạng ngày đó, ngày cô nhận được bức thư tuyệt tình kia.

Cô đứng bên cửa sổ, trước mắt rõ ràng là cảnh đêm phồn hoa của HongKong, nhưng cả người như chìm trong hoàng hôn lạnh lẽo.

Cô đuổi theo anh đến sân bay Khải Đức, biết mình như thế là ngốc, sao còn đuổi theo đến tận sân bay? Lúc đó cô sao lại như vậy? Ý nghĩ đau đớn đó làm thân thể cô lạnh băng, chỉ có một ý niệm trong đầu ---- không thể để anh rời xa cô được, muốn đuổi theo anh, muốn nói về chuyện bức thư là có ý gì... Cô đuổi theo, rốt cục cũng đuổi kịp anh.

Diệp Ý Thiến đứng trước cửa sổ cảm thấy cả người rét lạnh, không còn gi nữa, tất cả đều đã trôi qua! Cô không cần quay lại nổi đau này, sao anh còn muốn cô đau thêm một lần?

"Quý Dục Hàn, những gì anh muốn nói cũng đã nói xong. Tôi nghe được rất rõ ràng, cho nên.. Anh muốn tới xin lỗi sao?" Diệp Ý Thiến cố lấy dũng khí xoay đầu nhìn anh.

XIn lỗi? Bây giờ anh mới nghĩ đến xin lỗi cô? Thật buồn cười, sao cô lại muốn cười....

Không biết lúc nào, Quý Dục Hàn đã đứng phía sau cô, rất giống với hai tháng trước. Đôi mắt sâu hấp dẫn cô vẫn thâm thúy mê người, vầng trán rộng, đôi môi mỏng, hình dáng rõ ràng, góc cạnh....

Cô bỗng lui lại từng bước, tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng cô đã đứng bên cửa sổ, không thể lui được nữa.

Không, cô không muốn nhìn anh như vậy nữa, cô không muốn nhìn người đàn ông cô đã từng yêu, dùng toàn bộ niềm tin và tình yêu trả giá, không muốn nhìn... anh nữa, chỉ cần thấy anh, cô sẽ đau đến tận xương tủy.

"Tôi nhận lời xin lỗi của anh, anh có thể đi rồi". Trong đầu hiện lên hình ảnh anh xoay đầu ra đi, không cho cô một ánh mắt, giống như có mũi tên nhọn xuyên qua ngực cô...

"Em không biết vì sao anh trở về xin lỗi, sao lại nhận dễ dàng như vậy?". QUý Dục Hàn nhìn theo đôi mắt trong suốt kia, thấy được nổi đau của cô, loại đau này cũng từng tồn tại trong anh, anh muốn kéo cô vào lòng, an ủi nổi đau của cô.

Hai nắm tay bị anh siết chặt, anh đã đợi hai mươi lăm năm, còn không chờ được một chút nữa ư? Anh nhất định phải giải thích với cô, không để cô hận anh như vậy!

"Anh bỏ rơi tôi, nên cảm thấy có lỗi phải không?". Cô nhìn anh, ánh mắt trong suốt kia làm anh xấu hổ vô cùng.

"Đúng vậy!". Anh không thể trả lời khác hơn, tâm đau nhưng đầu vẫn gật.

CÔ nở nụ cười, đây là đáp án cô mong muốn "Tôi tiếp nhận rồi, anh có thể đi"

"Anh không chỉ càm thấy có lỗi, còn vì vô trách nhiệm đã làm em tổ thương, bởi vì hành vi ngu xuẩn đã mang đến cho em rất nhiều đau khổ, bởi vì anh....". Quý Dục Hàn nhìn vào đôi mắt của cô, nhẹ giọng nói.

"Đó đã là chuyện của quá khứ". CÔ đánh gãy lời anh, lại xoay người nhìn cửa sổ. Cô ghét nhìn vào đôi mắt của anh, cũng ghét anh dùng giọng điệu chân thành để hối lỗi, cho đến bây giờ những lời đó còn có ý nghĩa gì đâu?

"Không, chưa từng, em chưa bao giờ rời khỏi tâm trí anh! Anh không lúc nào không sống trong nổi nhớ về em, anh nhớ rõ lúc trước đã làm tổn thương em, anh giấu trong lòng bấy lâu nay...." Anh dừng lại một chút

"Từ khi chúng ta chia tay, nó ẩn sâu trong lòng anh". Anh vốn muốn nói đã ẩn sâu hai mươi lăm năm, nhưng anh kịp thời sửa lại.

Bây giờ chưa phải lúc cho cô biết, anh gặp phải chuyện không thể giải thích được kia, xuyên qua không gian trở lại hai mươi lăm năm trước của mình. Anh phải cầu cô tha thứ, thu xếp lại tình hình đang hỗn loạn kia.

Không thể để tình hình ngày càng phức tạp, bây giờ cô không tin tưởng anh, vậy thì sao có thể tùy tiện nói ra được, sẽ chỉ làm cho cô hoài nghi mà không thể giải thích.

"Anh biết mình đang nói gì không, Quý Dục Hàn, vì sao còn quay về? Anh trở về nói những lời này còn ý nghĩa gì sao? Anh nói anh vẫn cái gì? vẫn nhung nhớ tôi sao?". Hai tay vòng trước ngực, cười trào phúng nhìn thế giới bên ngoài "Nếu thật như vậy, anh sẽ không bỏ đi, không để tôi cầu xin anh đau khổ như vậy. Bước đi không quay đầu lại nhìn tôi, sẽ không.... không nhìn đến tôi đau khổ thế nào, tuyệt vọng và bất lực, sẽ không để tôi.... ". CÔ nhắm mắt lại, hai hàng lệ nóng bỏng tràn xuống má.

Diệp Ý Thiến, mày vẫn yếu ót như vậy sao? Mày không nên nói như thế, mày còn muốn đau một lần nữa ư? Nếu không phải nhận lại cha mình, bây giờ mày và mẹ sẽ giống nhau? Mà người đàn ông gây ra chuyện đó, anh dám đứng đây mà nói xin lỗi?

Thật có lỗi thì thế nào? Chả lẽ có thể buông xuống tất cả đau khổng và uất ức, chả lẽ đều xóa bỏ ư?

"Anh biết, anh cũng biết" Anh cắn răng, đôi mắt đứa đựng nổi đau thâm thúy, chân thành. "Cho nên giờ đây, đứng nơi này, chân thành hối lỗi với em, cầu xin em tha thứ. Bên anh, chịu trách nhiệm cho tình cảm này, bên nau trọn đời trọn kiếp". Âm thanh trầm thấp tràn ngập hối lỗi bi ai. "Anh cùng vài cô gái quen nhau. Những người đó không giống em, không có nhiều tình cảm, qua loa rồi chia tay, không hề lưu luyến...."

Cô mân môi, không để nước mắt rơi, nhưng một khi đã rơi lệ làm sao có thể ngăn cản được? Giống như khi trời bắt đầu mưa, mưa như trút nước, không cách nào ngăn lại được.

"Khó có được kì nghỉ dài hạn, anh đến HongKong du lịch, rồi gặp được em. Em thông minh lại diu dàng, giống như làn gió mát thổi vào lòng anh. Em đơn thuần, trong sáng, không nhiễm thói đời, như áng mây trắng noãn không tỳ vết, bên em anh thật thoải mái, cho dù anh là người hời hợt với tình cảm, nhưng anh rất thích cảm giác đó". Tình cảm dâng lên trong ngức QUý Dục Hàn, áp lực tình cảm hai mươi lăm năm nay, được nói ra thật sàng khoái.

Bây giờ anh thừa nhận tình cảm của minh, anh càm thấy không thể ức chế được nó, cô ngay trước mặt, tuy cô đang khóc thút thít ---- cho dù cô đang cố che dấu, anh cũng không bỏ qua bờ vai đang run nhẹ của cô, không bỏ qua bộ dáng cô cúi đầu.

Anh quen thuộc mỗi hành động của cô, a đều nhớ lại vài lần, không nhạt nhòa theo năm tháng, mà càng ngày càng rõ ràng hơn.

Vì cô đang đứng trước mặt anh, anh càng muốn mang tâm trạng mấy chục năm kia nói hết. Anh quá xúc động, nên có điểm không thể khống chế được tâm trạng của mình.

Cô cho rằng họ xa nhau mấy tháng ngắn ngủi, nhưng cô đâu biết, thật ra họ đã xa nhau hai mươi lăm năm...

"Cho nên cô gái như tôi rất dễ bỏ mặc phải không? Vì đơn thuần trở nên ngu đần". Cô nghe anh nói, nhớ lại thời gian họ yêu nhau, như phong ba bào táp. Bọn họ quen nhau chưa bao lâu, cô liền dâng hết lòng mình, còn tưởng có thể người để trao thân gửi phận.

Cô hoàn toàn quên lời mẹ đã dặn mà sa vào cử chỉ dịu dàng cũng đôi mắt lãng mạn của anh. Trời mưa anh sẽ đứng dưới lầu, hẹn cô tản bộ. Thuê xe mang cô đi hóng gió, nói cho cô đây là việc rất thú vị. Mỗi ngày anh tặng cô một cành hoa hồng, thổ lộ tình yêu với cô... Cho nên cô dễ dàng sa vào lòng anh, trả giá tất cả bản thân mình cho anh.

Quý Dục Hàn nhíu mày, bởi giọng điệu của cô không còn ôn hòa, tất cả là do anh! Nhưng anh

không hy vọng cô tự làm tổn thương bản thân, không hy vọng cô đóng kín trái tim mình.

"Thế nên tôi mới để anh ra đi, nói chúng ta không hợp, không thể tiếp tục...." Ánh mắt cô nhìn về phía xa, màn đen bao phủ cả bầu trời. "Thật ra sau khi anh đi, tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiều được vì sao anh ra đi"

"Ý Thiến, hãy nghe anh nói, em hãy nghe anh nói hết đã". ANh rất muốn vươn tay, ôm lấy đôi vai cô đơn của cô, âm thanh của anh chân thành tha thiết. "Lúc ấy ra đi, vì sợ hãi, sợ hãi tình cảm ràng buộc anh ở lại nơi đó. Sợ em cầu xin anh ở lại vĩnh viễn, anh sợ vì em anh phải trả giá vĩnh viễn... khi đó anh ngây thơ ngu xuẩn, tự cho mình là đúng" Anh thay nàng nói ra, tuy rằng lại tổn thương cô lần nữa, nhưng anh không muốn cô nói năm đó anh có bao nhiêu ngu ngốc và vô trách nhiệm.

Anh tự mình nói, vậy có thể nói đầy đủ lỗi lầm khi đó, có thể xin lỗi cô vì tất cả, không phải sao?

"Tôi đuổi theo anh ra tận sân bay, cầu xin anh ở lại, xin anh đừng đi, đừng bỏ tôi lại một mình...." Cô còn nhớ rõ khi đó, cô liều lĩnh kéo tay áo anh, khóc lóc cầu xin.

Cô buông xuống tự tôn của mình, khi ấy, Diệp Ý Thiến chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ cần anh ở lại, cái gì cô cũng không cần, không cần danh phận, không cần mãi mãi, cái gì cũng không cần.... Chỉ cần anh ở bên cô mà thôi. Nên cô đã câu xin tha thiết, xin anh ở lại bên cô!

Nhưng đổi lại cô được gì? Gương mặt Diệp ý Thiến như tro tàn, cô chỉ nghĩ đến ba chữ: Thật xin lỗi!

"Lúc đó anh đã xin lỗi tôi rồi, tôi nhận, Quý Dục Hàn, bây giờ anh không cần phải xin lỗi nữa, lúc ấy anh đã muốn nói với tôi lời xin lỗi này rồi. Tôi nhớ rồi, tôi...." CÔ xoay người nhìn anh "Nhớ anh đã muốn xin lỗi tôi rồi, tôi sẽ nhận"

"Không, không phải! Anh quay lại không chỉ xin lỗi em, còn một mục đích khác, một mục đích rất quan trọng!" Nhìn gương mặt như tro tàn của cô, lòng Quý Dục Hàn lạnh lẽo, đã quá muộn rồi ư? Cô đã bị anh làm tổn thương đến hoàn toàn tuyệt vọng ư?

Anh tiến tới một nước, muốn vươn tay cầm tay cô. "Anh quay lại cầu xin em tha thứ, anh muốn chúng ta quay lại từ đầu. Ý Thiến, chúng ta quay lại từ đầu, được không em? anh trước kia và bây giờ không giống nhau, anh..."

Anh vươn tay đến bên cạnh cô, thái độ kháng cự của cô làm anh kinh ngạc đau lòng.

Trước kia anh có thể dễ dàng nắm tay cô, cô thích nhất là nắm tay anh, hoặc đem bàn tay mềm mai nhỏ nhắn, thoáng hơi lạnh nhét vào tay anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh dịu dàng mỉm cười.

Nhưng bây giờ, cô lại sợ hãi rụt tay về để phía sau, không muốn cho anh đụng đến.

"Anh biết anh sai lầm, biết được cuộc sống không có em sẽ ra sao. Anh quay lại để cầu xin em tha thứ, xin lỗi em, bù đắp cho em. Nếu chúng ta quay lại, anh sẽ cho em một Quý Dục Hàn khác ngày xưa, không phải một người hời hợt với tình cảm, không rủ bỏ trách nhiệm, anh sẽ cho em hạnh phúc cả đời". Âm thanh trầm thấp của QUý Dục Hàn kiên định, ngoan cố lại tràn đầy tin tưởng nói.

Bây giờ anhh đã tự tin để chịu trách nhiệm với cô, nên nói với cô như vậy. Vì anh đã trải qua hai mươi lăm năm khảo nghiệm, anh có thể chịu trách nhiệm lời nói của mình, cùng cô hứa hẹn cả đời.

Khi anh nói những lời này, không phải cô không rung động, nhưng rung động quá sâu, nên cô lại sợ hãi: Cô sợ đây chỉ là lời ngon tiếng ngọt, hoặc bắt đầu một chuyện đau lòng khác!

Không, cô sẽ không dễ dàng thay đổi. Anh có thể vô tình dẫm nát chân tình của cô dưới chân, có thể không quan tâm cô cầu xin mà vẫn ra đi, làm sao biết được không có lần thứ 2?

Diệp ý Thiến nheo đôi mắt, nhìn QUý Dục Hạn bằng đôi mắt lạnh băng "Tôi không tin anh, QUý Dục Hàn, tôi không biết anh quay lại là vì mục đích gì?"

"Ý Thiến, anh biết đã tổn thương em rất sâu, biết rõ em không thể tin anh lần nữa. Nhưng anh sẽ không buông tay" Anh nắm chặt hai đấm. CÔ sẽ kháng cự, hoài nghi, đều nằm trong dự đoán của anh.

Nhưng quay lại bây giờ, với anh mà nói, nhân sinh cũng chỉ có một mục đích, bù đắp lại tình yêu của cô, làm cô tin tưởng anh, làm cho cô mỉm cười... Anh không cầu gì hơn!

Đây là mục đích Quý Đục Hàn đã đặt ra khi vừa trở về nơi đây. Vì anh yêu cô nhiều như thế, gặp lại cô lần nữa, anh càng thêm kiên định đồi với mục đích của mình.

Trong lòng anh tràn ngập cảm giác yêu đương và hối hận, loại cảm giác này ăn sâu vào anh, giúp anh kiên trì để bước tiếp.

"Anh sẽ cho em thấy anh đã thay đổi, hối hận như thế nào, sẽ thấy cố gắng của anh, cùng tình cảm anh dành cho em. Anh biết giờ đây em không tin tưởng bất cứ thứ gì, nhưng anh muốn nói --- Diệp Ý Thiến, anh yêu em. SAu khi rời xa em, anh mới biết mình yêu em nhiều như thế nào, không thể không có em"

"Nói dối, gạt người" Nhìn anh khẩn cầu tha thiết, lòng cô lại run rẩy "Nếu anh thật sự yêu tôi, làm sao khi đó trốn tránh tôi để ra đi như tránh dịch bệnh? Anh sẽ không để tôi cầu xin mà quay về Đài Bắc? Một chút tin tức cũng không có, mang tôi vứt vào vực sâu không đáy?" Diệp ý Thiến lùi lại phía sau, cau mày, hét to lên án.

Không, cô không tin lời anh, hơn ba tháng nay, sao anh không viết thư cho cô, cũng không hề gọi điện.

"Anh vừa bỏ đi, tôi không đi công tác, mỗi ngày chỉ ngồi ở nhà, không dám đi đâu, chỉ sợ anh trở về mà không gặp được tôi. Tôi chờ điện thoại, hi vọng anh còn nhớ đến tôi dù chỉ một chút, gọi cho tôi một chút cũng được... Nhưng anh không có, cái gì cũng không. Tôi chờ ngày qua ngày, đêm qua đêm. Anh nhận ra mình yêu tôi như thế sao? Đã yêu tôi như thế, sao còn nhẫn tâm bỏ rơi tôi?" Nước mắt cô bắt đầu lăn trên đôi má, là những giọt nước mắt đau khổ và chua xót.

"Anh......" Quý Dục Hàn Kinh động, thì ra cô chờ điện thoại, ngồi ở nhà đợi anh, mong chờ cuộc sống tươi đẹp của họ...

Khi nào thì anh nhận ra rằng anh yêu cô? Cùng cô chia tay, anh vẫn sống nhưng vô cùng buông tha, vẫn kết giao với nhiều người. Nhưng trước mặt anh luôn xuất hiện hình bóng của cô, bên tai chỉ nghe âm thanh của cô....Anh dần biết ra mình chỉ muốn chiếm hữu cô, nhưng đã trải qua lâu lắm rồi, đến nổi anh không dám quay đầu lại nhìn cô.

Cho nên bao nhiêu tiếc nuối, đau khổ, hối hận và chua xót chỉ có thể giữ trong lòng. Nếu anh nói ra những lời này, cô mới tin tưởng và tha thứ cho anh ư?

"Không còn gì để nói phải không, anh còn muốn tôi tin tưởng anh ư? Quý Dục Hàn, tôi cho anh biết! Tôi không bao giờ tin anh nữa, tôi không thiếu cái gọi là hạnh phúc! bây giờ tôi rất hạnh phúc, cho nên tôi không cần anh nữa" Cô nắm chặt tay, ngón tay bấu vào lòng bàn tay đau đớn. Cô dũng cảm nói ra những lời như vậy.

"Ý Thiến, rất nhiều việc bây giờ không thế giải thích rõ ràng cho em hiểu, anh cũng biết em hận anh và đau khổ thế nào, nhưng xin hãy tin tưởng anh, nơi đây của anh..." Anh chỉ lòng ngực mình, dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô. "Tuy rằng em không để ý đến anh, đó là anh đáng bị trừng phạt như thế, tuy rằng em hận anh, không tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn muốn cùng em làm lại từ đầu, để anh bù đắp lại lỗi lầm khi ấy, cho em biết anh yêu em như thế nào, hận bản thân mình làm tỗn thương em ra sao!"

Quý Dục Hàn cắn răng, lòng cảm thấy áy này và hận bản thân, anh tổn thương cô rất nhiều, anh phải làm sao mới bù đắp lại cho cô đây?

Không sao, mặc kệ anh muốn gì, trả giá bao nhiêu, anh đều mong có thể bù đắp!

Đây là nguyện vọng duy nhất của anh, là mục đích duy nhất...

" ANh sẽ không buông tay, Ý Thiến. Cho dù em hận anh, anh sẽ không bao giờ buông tha. Chẳng sợ một năm, năm năm hay mười năm, hai mươi năm.... cho dù muốn anh làm gì, anh đều mong có thể cùng em làm lại từ đầu, đây là anh hứa hẹn, em có thể nhìn anh, anh sẽ làm được!" Anh thề thốt, nhìn vào mắt cô, âm thanh trang trọng mà nghiêm túc.

Diệp Ý Thiến không tin vào tai mình, hôm nay anh rất kì quái, cô vẫn nhớ anh luôn đẩy cô ra xa, vứt bỏ cô,đem lại cho cô tuyệt vọng và đau khổ. Hắn rốt cục đã xày ra chuyện gì, sao có thể thay đổi nhiều như vậy?

"Anh...cho dù anh nói gì, tôi cũng sẽ không..."

"Bây giờ em không cần tin tưởng anh, anh sẽ dùng hành động chứng minh sự chân thành của anh, em sẽ thấy tình cảm của anh!" Anh đứng trước mặt cô, vẫn anh tuấn như trong trí nhớ, nhưng lại không giống hoàn toàn. Dường như anh trầm ổn hơn, tín niệm và kiên định hơn... Cô không thể thốt lên lời vì sự thay đổi này.

Anh, thật sự đã thay đổi?

Điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc bỗng vang lên, âm thanh bén nhọn chói qua tai, DIệp Ý Thiên lập tức nhận điện thoại, che giấu ánh mắt chật vật. Đây là thời khắc quan trọng của Khách sạn mà cô lại suy nghĩ cái gì vậy, làm sao như vậy?

Bây giờ không phải lúc cô nhớ lại tình cũ, bây giờ cô là Tổng giám đốc của Khách sạn, phải giúp Khách sạn vượt qua cửa ải khó khăn này!

"Tổng giám đốc, có báo cáo cần kiểm tra, bây giờ tôi sang đó được không?" Bên kia là giọng của trợ lý Peter

"Được, bây giờ mang sang đây cho tôi, nhưng kết quả là gì?" Cô chờ đếnn khi Peter mang đến không nổi, đành nhờ Peter nói trước kết quả.

"Kết quả cho thấy vấn đề không nằm trong thức ăn của Khách sạn chúng ta, tôi nghĩ nên đưa kết quả cho báo chí, thừa dịp họ chưa phát hành báo mới, thông báo cho giới truyền thông" Peter hưng phấn nói, tâm trạng cô cũng buông lỏng theo.

Cô cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Quý Dục Hàn "Tôi nghĩ những gì anh nói cũng đã nói xong,tôi hiểu ý anh, bây giờ tôi muốn làm việc, anh có thể ra ngoài được chứ?"

Quý Dục Hàn biết cô có việc quan trọng, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, anh muốn đánh trận đánh lâu dài với cô, "Em cứ làm việc của em, anh không quấy rầy em. Nhưng bây giờ anh đang ở khách sạn của em, sẽ còn gặp lại thường xuyên"

"Mời anh ra ngoài" Diệp Ý Thiến nghẹn lời, Mary và Peter đã từ bên ngoài bước vào.

Lúc này, cô muốn dùng năng lực của mình để vượt qua khó khăn này, nên ngoài trợ lý, nhưng người khác đều không bị yêu cầu tham gia.

Peter là trợ lý của cha cô trước kia, là một thanh niên khôn khéo đáng tin cậy, hiện đang hổ trở công việc của cô. Mary là trợ lý mới, bình thường là thư ký của cô.

"Đã khuya rồi, gọi một ít đồ ăn khuya nhé! Có thực mới vựt được đạo!" Quý Dục Hàn không nói thêm lời nào, lúc ra đến cửa, anh xoay đầu cười thêm vào.

"Đúng vậy Tổng giám đốc! từ trưa giờ tôi chưa ăn gì!. Mary lên tiếng.

DIệp Ý Thiến muốn hét lên rằng: Việc này thì có liên quan gì đến anh!

Cô không nghĩ anh thay đổi như vậy? Anh vẫn như trước kia cuồng vọng tự đại, tự quyết định, một chút cũng không... một chút cũng không thay đổi!

"Mọi người làm việc đi, tôi thay mọi người xuống dưới gọi đồ ăn khuya". Ánh mắt Quý Dục Hàn ấm áp thản nhiên, đó là ánh mắt tràn đầy tình yêu đối với người mình yêu.

Cô như chợt ngừng thở, ngay lúc ấy, anh đã đi ra cửa, để lại cô kinh ngạc đến mờ mịt.

Chẳng lẽ anh.... thật sự thay đổi ư? Vốn tưởng rằng tình yêu khiến cô tuyệt vọng, thật sự đã quay về sao?

Không có thời gian cho cô tự hỏi bản thân, vì cô muốn vùi đầu vào công việc, đây không phải là trân chiến cá nhân, mà là trận chiến của sự nghiệp của cha cô, cô không thể thất bại, không thể để cho cha cô thất vọng đươc!