Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 110: Chôn sống




Phương Vũ Đồng nhìn bóng lưng của hắn, không kìm nổi hừ lạnh một tiếng:

– Ông nội, sao ông không để cháu hỏi hắn? Cháu cảm thấy người này cứ lén lén lút lút.

– Vũ Đồng, việc này là cháu không đúng.

Phương lão gia thấp giọng nói:

– Ông thấy tên tiểu tử này không tồi chút nào, rất có chừng mực.

Phương Vũ Đồng nghe thấy thế thì hơi đỏ mặt, biết rằng ông nội đã biết rõ mình đang bất mãn cái gì.

– Hơn nữa cậu ta cũng không thân quen gì với chúng ta mà giúp đỡ chúng ta tận tình như vậy, chúng ta có quyền gì mà quản chuyện riêng của người ta chứ?

– Không phải là cháu quản hắn, cháu chỉ sợ hắn ta lại học thói xấu.

Phương Vũ Đồng giải thích.

– Cháu thấy hắn động một tí là đi không về cả một buổi tối, làm gì có chuyện tốt gì chứ.

– Cậu ấy chắc chắn không phải là người xấu.

Phương lão gia khẳng định nói.

– Thế đánh cờ của cậu ấy rất chính trực, rất ôn hòa, người có thể đánh cờ tốt như thế này phẩm hạnh chắc chắn là không tồi.

– Ông nội, ông nói thật là khó hiểu.

Phương Vũ Đồng cười khúc khích.

– Cứ như là bạn bè với ma men vậy, khả năng uống rượu cũng không tệ.

Phương lão gia cười ha hả, cũng không nói gì cả.

Trong lòng Phương Vũ Đồng cả ngày đều có tâm sự, sự việc đêm qua giống như là một cái gai vậy, không nhổ ra được thì không yên tâm. Buổi chiều và buổi tối tất nhiên là phòng của Lâm Dật Phi có người nhưng hắn lại không đến tìm mình. Cô cũng dỗi không đi tìm hắn, một ngày cứ trôi qua như vậy cho đến đêm khuya.

Trong lòng vẫn không yên tâm về ông nội nên buổi tối Phương Vũ Đồng ngủ cũng không yên, luôn lắng nghe mọi động tĩnh trong căn phòng bên cạnh. Tối hôm nay khách sạn có vẻ yên tĩnh thái quá, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

Cuối cũng vẫn không chịu được cơn buồn ngủ, Phương Vũ Đồng ngáp liên tục, mí mắt cũng không mở được. Cô nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn hai giờ sáng, kéo cái chăn đắp lên người, đang mơ màng ngủ thì bỗng nhiên thấy cái giường động một cái. Cơn buồn ngủ của Phương Vũ Đồng hoàn toàn biến mất, xoay người ngồi dậy. Cô còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu đầy hoảng sợ:

– Động đất rồi, động đất rồi.

Thiên tai thì không thể đoán trước nhưng nhiều lúc lại có thể phòng tránh được. Chẳng qua là lúc xảy ra thiên tai, lúc một loại sợ hãi dâng trào thì rất nhiều tai họa đã bị con người khuếch đại ra vô tận, tạo nên những thiệt hại khó có thể bù đắp được.

Giống như lúc xảy ra hỏa hoạn, có lúc người chết nhiều nhất không phải do bị chết cháy mà là bị khói hun cho choáng váng, dẫn đến không thở được mà chết. Lúc này mọi người đều thiếu đi kiến thức tự cứu mình, giống như con ruồi không đầu xông loạn khắp nơi nhưng lại không biết rằng khi xảy ra hỏa hoạn thì cách làm đúng đắn đầu tiên là duy trì sự bình tĩnh, báo cảnh sát rồi dùng khăn ướt che mũi và miệng rồi li tán một cách có trình tự, không được đi thang máy. Nếu như không thể thoát ra khỏi đám cháy thì đầu tiên phải treo lên cửa sổ một dấu hiệu nổi bật dễ thấy cho thấy trong phòng có người. Đóng chặt cửa sổ, đánh cuộc ngồi trong làn khói, tạt một ít nước lạnh vào cửa sổ rồi ngồi chờ cứu viện. Nếu mà có thể nắm chắc thì mới dùng dây thừng tự cứu mình xuống lầu, không được mù quáng nhảy lầu.

Nhưng có lúc nhiều người không tự mình trải qua nên có cảm giác dường như tai họa cách mình rất xa, chưa bao giờ muốn học những điều này nên đợi đến khi muốn học thì phần lớn là đã muộn rồi.

Nếu như được phổ biến những kiến thức cơ bản về tự cứu bản thân ngay từ nhỏ chứ không phải chỉ là một môn thi thì khi xảy ra hỏa hoạn sẽ không xảy ra thảm kịch nhiều người bị chết đến như vậy.

Phương Vũ Đồng đã từng trải qua giáo dục cao đẳng, là một người bình tĩnh nên cô đương nhiên là biết trình tự li tán khi xảy ra động đất có ích hơn nhiều so với mọi người. Nhưng những người khác lại không biết rằng những người to mồm kêu la động đất mặc dù là có lòng tốt nhưng vô hình chung lại làm lan truyền cái không khí căng thẳng và tức giận.

Cả sảnh tiếp tân của khách sạn giống như một cái chảo nóng. Rất nhiều người “rầm” một tiếng, điên cuồng lao về hướng thang máy. Đèn thang máy vẫn sáng nhưng người trong thang máy đã chen chúc. Thang máy không chịu được sức nặng, “két két” mấy tiếng kì lạ, những người bên trong liều mạng đẩy nhau ra ngoài nhưng người bên ngoài lại liều mạng muốn chui vào. Mấy phút trôi qua nhưng thang máy vẫn không mảy may nhúc nhích.

Một số người quay lại thì đã xoay người chen chúc lao đến hành lang.

Phương Vũ Đồng vừa mới mở cửa ra thì một cô tiếp tân đã lao đến:

– Cô Phương, mau đi theo tôi.

Phương Vũ Đồng cảm thấy động đất đến hơi kì lạ, chỉ có điều trong phút chốc dưới chân dường như lại chấn động một cái, không khỏi giật mình sợ hãi, ôm chặt lấy Vũ Hi. Vũ Hi vẫn ngủ say sưa, không hề tỉnh lại. Phương Vũ Đồng lại đến gõ cửa phòng ông nội:

– Ông nội, mau mở cửa đi, là cháu Vũ Đồng đây.

Cô nhân viên tiếp tân tuy rằng vẫn hoảng sợ nhưng vẫn dùng chìa khóa mở cửa phòng, nhìn thấy Phương lão gia xoay người ngồi dậy:

– Có chuyện gì vậy?

– Động đất rồi!

Phương Vũ Đồng gấp gáp nói.

– Mau đi thôi!

– Sao ông không cảm thấy gì vậy?

Phương lão gia mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghe thấy bên ngoài đang ồn ào, nhíu nhíu mày.

– Ra ngoài đã rồi nói sau.

Phương Vũ Đồng làm gì còn thời gian mà tìm hiểu, cùng cô nhân viên tiếp tân một trái một phải dìu ông nội ra cửa phòng, suýt nữa bị những người đang tranh nhau chạy đụng ngã. Phương Vũ Đồng hơi vội vàng, bản thân mình còn đưa theo một già một trẻ, chỉ có thể chờ mọi người đi qua lại tính tiếp vậy. Cô nhìn phòng đối diện hỏi nhân viên lễ tân:

– Người trong căn phòng kia đã chạy ra ngoài chưa vậy?

Cô nhân viên lễ tân lắc lắc đầu, mặc dù hoảng sợ nhưng vẫn nói:

– Tôi không biết, mọi người cứ ra ngoài đã hãy nói, tôi đi xem sao.

Phương Vũ Đồng nhìn ông nội một cái, chỉ đành gật đầu. Lâm Dật Phi là một thanh niên, chân tay nhanh nhẹn, bây giờ quan trọng là phải đưa ông nội đến nơi an toàn đã. Cô một tay ôm Vũ Hi đang ngủ say, một tay dìu ông nội, không biết sức lực từ đâu đến, giúp cô tinh thần hăng hái chạy ra khỏi khách sạn. Cũng may cô ở tầng hai nên chạy ra ngoài cũng không mất nhiều công sức.

Nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, cô ngoại trừ cảm giác được những chấn động do bước chân của mọi người gây ra thì dường như không còn thấy dấu hiệu động đất nào khác. Chẳng lẽ trận động đất này rất nhẹ?

Phương Vũ Đồng ra khỏi khách sạn, tìm một chỗ rộng rãi dừng lại. Mọi người nhìn nhau, thấy ai cũng chật vật vô cùng nhưng Phương Vũ Đồng vẫn ăn mặc chỉnh tề. Có người chỉ mặc cái quần đùi, có người phỏng chừng là hoảng sợ không ra hồn người, mặc mỗi cái quần lót chạy ra, còn về phần là ai thì chỉ có những người có mặt tại đó biết. Khi mọi người nhìn thấy thì không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngừng cười trộm.

Tạm thời nguy hiểm đã trôi qua, mọi người cũng có tâm trạng nói chuyện đùa, thảo luận một chút xem rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

– Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Một người lớn tiếng hỏi.

– Sao chỉ chấn động có tí vậy?

Nghe khẩu khí của anh ta có vẻ rất tiếc, cảm thấy mình đã thoát được ra ngoài mà cái khách sạn này lại không bị sập xuống, thật là lãng phí biểu tình của mình.

– Không chỉ chấn động một lần đâu.

Một người tiếp lời.

– Tôi cảm thấy hình như là chấn động hai lần, tôi thấy rõ ràng đèn treo đang đung đưa.

– Đúng thế, đúng thế, tôi cũng nhìn thấy.

Mấy người khác mồm năm miệng mười tiếp lời, dường như không chen vào được hai câu thì không đủ để chứng tỏ sự nguy hiểm vừa rồi. Kì thật có rất nhiều người ngủ như lợn, không phải là bị đánh thức do cảm thấy động đất mà là do tiếng ồn ào của mọi người, lúc tỉnh dậy thì xông ra cùng mọi người như ong vỡ tổ, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn không biết gì cả.

Phương Vũ Đồng không để ý đến mấy câu chuyện phiếm của đám người kia, bố trí ổn thỏa cho ông nội rồi lo lắng nhìn ra hướng cửa chính của sảnh tiếp tân. Hầu hết mọi người đã chạy ra, còn mấy người lác đác đang chạy thục mạng ở ngoài. Nhìn thấy cô nhân viên tiếp tân kia cũng chạy ra, Phương Vũ Đồng vội vàng chạy ra đón:

– Thế nào rồi?

– Trong phòng không có ai.

Thần sắc cô nhân viên hơi kì lạ.

Phương Vũ Đồng thở phào một hơi:

– Vậy thì tốt.

Mặc dù biểu hiện lần này của Lâm Dật Phi không được đàn ông cho lắm nhưng chỉ cần hắn vẫn còn sống đã là một tin tốt rồi.

Cô nhân viên lễ tân định nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống, chỉ có điều thầm thở dài, cảm thấy không đáng cho cô Phương. Cô Phương người ta không quên thông báo cho vị khách ở căn phòng kia nhưng không ngờ cái người đàn ông ở phòng đó lại chạy trốn một mình. Suy nghĩ này của cô đương nhiên là rất bình thường nhưng không hề biết rằng giống với đêm qua, Lâm Dật Phi căn bản không hề ở trong phòng.

Lúc xảy ra cái gọi là động đất, Lâm Dật Phi cũng đang lo chạy trối chết. Hắn chưa từng phải chật vật như vậy, năm đó Tiêu Biệt Ly tung hoành thiên hạ cũng không ngờ tới lại có một ngày như hôm nay.

Cái gọi là động đất này căn bản không phải là động đất mà là một vụ nổ dưới lòng đất, chỉ có điều vụ nổ này quá mạnh nên cho dù lầu tiếp tân cách hơi xa nhưng vẫn cảm nhận được.