Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 111-2: Sử tâm biệt khí (2)




Với độ dày của bức tường đá này hắn đã quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, mỗi khối rộng chừng nửa mét, cho dù hắn có thể cứng rắn đào qua, phía sau tường đá là đất, nhưng làm sao hắn có thể thoát?

Chỉ trong chốc lát, mặt hắn đỏ lên tim đập như trống trong lồng ngực, bắt đầu có chút thở dốc. Nếu như hắn nín thở, có thể không thở trong vòng nửa tiếng, nhưng hắn biết giả chết ở đây chính là chờ chết, mình không ra tay, sẽ không có người tốt nào cứu mình ra ngoài. Chỉ là việc đào đất trong tình trạng thiếu dưỡng khí thế này, trước mắt hắn vẫn chỉ là mặt đỏ tim đập nhanh, nếu là người bình thường thì sớm đã chết vì thiếu không khí.

Lâm Dật Phi âm thầm suy nghĩ, hay là thử bên phải xem? Nhưng nếu bên phải cũng như vậy, hắn tuyệt đối không có khả năng tiến hành lựa chọn lần thứ ba, trên trán từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ứa ra. Lâm Dật Phi cắn răng một cái, đột nhiên giơ tay đào chéo lên phía trên. Đào khoảng chừng ba mét, trong lòng hắn liền vui vẻ, phía trên không có đá lớn cản đường, cấu tạo và tính chất của đất tương đối xốp. Mồ hôi trên đầu rơi xuống như mưa, Lâm Dật Phi biết đây là biểu hiện của việc tiêu hao quá nhiều nội lực.

Vốn với cao thủ nội lực tinh thâm như hắn, đã không sợ nóng lạnh, chảy mồ hôi lại càng hiếm thấy, bây giờ chỉ vì nội lực tiêu hao quá độ, mới xuất hiện hiện tượng mồ hôi chảy như mưa.

Mặt hắn đỏ như muốn nhỏ ra máu, Lâm Dật Phi cảm giác thân thể như muốn nổ tung, nội tức trong người không còn thông suốt, mỗi lần qua một đại huyệt đều giống như bị ngàn châm đâm vào.

Phía trước vẫn là đất mềm, chưa thấy đường thoát, mắt Lâm Dật Phi bắt đầu thấy sao bay lên, hai tay bắt đầu cảm giác đau đớn vô lực, trong lòng hơi hoảng sợ, chẳng lẽ mình sẽ bị chết tươi trong đất?

Nếu là người bình thường lúc này đã sớm buông tha, chẳng qua Tiêu Biệt Ly nhiều lần trải qua ranh giới sinh tử, hắn có sự dẻo dai và sức chịu đựng mà người khác không có. Hắn vẫn cố gắng điều tức, chịu đựng đau đớn từ kinh mạch, bỗng nhiên cảm thấy khí tức ngưng tụ lại, toàn bộ tuôn lên ngực, trước mắt biến thành màu đen, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.

Trong nháy mắt, đột nhiên Lâm Dật Phi cảm thấy khí tức trong cơ thể như sóng thét biển gầm, cuồn cuộn không dứt, trong lòng không nhịn được mừng lớn, biết Biệt Ly đã đột phá tầng hai, đạt đến cảnh giới Sử Tâm Biệt Khí!

Lúc trước tuy Tiêu Biệt Ly trên chiến trường dũng mãnh vô địch, nhìn như một gã đàn ông thô bạo, thật ra vô cùng thận trọng, cực kỳ cẩn thận. Đối với tu luyện võ công, nội lực tu vi tuyệt đối không lỗ mãng. Năm đó hắn đạt tới cảnh giới Sử Tâm Biệt Khí phải mất hơn ba năm, đi đến thế giới này, mặc dù luyện lại một lần nữa, ngựa đi quen đường, nhưng ước chừng phải mất một năm, không nghĩ tới vô tình bị chôn sống dưới đất, đối mặt sinh tử, Biệt Ly liền đạt chút thành tựu.

Giờ phút này cảm giác khó thở đã không còn tồn tại, hai mắt Lâm Dật Phi hơi khép, tập trung tư tưởng suy nghĩ. Tuy tu vi của hắn đã tiến lên một tầng, nhưng không có nghĩa là hắn vĩnh viễn không cần không khí, nếu như không nhân cơ hội ngàn năm có một này mà xông ra, thì cuối cùng hắn vẫn phải chết trong đất, đến lúc đó tán công mà chết, từng miếng da rạn nứt, gân mạch đứt đoạn, cái này mới là cực hình cực hạn.

Trong chốc lát, tâm Lâm Dật Phi yên tĩnh như nước, hồn như bay ra khỏi cơ thể, vận nội tức đến huyệt Bách Hội, vận chuyển ba vòng, rồi xông vào các huyệt Thừa Tương, Liêm Tuyền, Thiên Đột, Toàn Cơ, Hoa Cung.

Khí tức lao nhanh liên tục ba vòng Tiểu Chu Thiên (*), chạy gấp đến Thủ Tam Dương, hai mắt Lâm Dật Phi trợn lên, hàn quang bắn ra bốn phía. Hắn bật hơi kêu lên một tiếng, một chưởng đánh vào đất mềm phía trên, nhưng bụi đất lại không bắn lên chút nào.

(*)Vòng Tiểu Chu Thiên (còn gọi là Vòng Nhâm Ðốc Mạch) xưa kia được coi như một phương pháp Khí Công bí truyền vì Luyện Vòng Tiểu Chu Thiên duy trì sự quân bình Âm Dương. Khí luôn vận hành theo vòng khép kín, không bao giờ ngừng, tầm mức tác dụng rất cao vào toàn bộ Kinh Mạch và chức năng của Phủ Tạng.

Lâm Dật Phi ngơ ngác ngồi ở đó, biểu lộ trên mặt vừa như khóc lại vừa như cười, cổ quái dị thường!

Không gian nhỏ hẹp, có thể nói hắn chỉ nửa ngồi trong đất, giảm bớt áp lực phía trên truyền đến, lúc điều tức cũng miễn cưỡng xem như là đang ngồi. Sau khi hắn đánh ra một chưởng thì không còn động tĩnh gì, hồi lâu sau mới cười một chút, đưa tay gẩy hai cái, phần đất mềm phía trước lộ ra một lối đi, rộng khoảng nửa mét, phía sau là một khoảng trống trải!

Một luồng không khí trong lành từ trước mặt ùa đến. Lâm Dật Phi ngồi dưới đất, lại không vội vàng đi ra ngoài, chỉ dùng sức hít vào hai cái. Lần đầu cảm giác được không khí hóa ra trong lành như thế, quả thật thấm sâu vào trong tim.

Một chưởng vừa rồi của hắn có một cái tên, gọi là Cách Sơn Đả Ngưu, đương nhiên đó chỉ là cách nói khoa trương, hắn cũng chưa từng thấy vị nào cách một ngọn núi mà đánh chết một con trâu, ý là trong khoảng cách mấy thước dùng nội lực thăm dò phía sau, với tu vi hiện tại của hắn vẫn có thể làm được.

Sau khi hắn đánh ra một chưởng, vốn muốn thử xem nội kình một chưởng của mình có thể cách vật truyền ra bao xa, nhưng lại không nghĩ tới nội kình chỉ xuyên qua nửa thước bùn đất liền phát hiện đằng sau đã trống không, nói như vậy phía trước đã đến hành lang, chả trách được hắn không vội ra tay.

Co khuỷu tay tạo thế chưởng, Lâm Dật Phi hừ một tiếng, lại đánh ra một chưởng. Chưởng này dùng sức là chính, nửa thước bùn đất phía trước bay ra. Lâm Dật Phi không chút do dự, nhảy xuyên qua như điện xẹt, âm thanh đằng sau vang lên. Quay đầu nhìn lại, hắn chứng kiến con đường mà hắn mở ra lại một lần nữa bị bùn đất lấp kín. Tuy từ lúc hắn bị chôn dưới đất đến lúc chui lên chưa đến nửa tiếng, nhưng hắn cũng đã đi một vòng luân hồi ở thời khắc sinh tử. Lúc này hắn mới cảm thấy tay chân bủn rủn không chịu nổi, cúi đầu nhìn xuống, móng của mười ngón tay đều bị gãy, tơ máu chăng kín.

– Không được cử động, nếu không một súng bắn chết ngươi.

Một thanh âm không xa từ phía trước truyền tới, giọng điệu nghe có vẻ lạnh lẽo khàn khàn, lộ rõ sự già nua mệt mỏi.

Lâm Dật Phi vừa mới đi ra từ trong đất, cho dù tâm luôn tĩnh lặng như nước, nhưng giờ phút này cũng có chút xao động, hơn nữa hắn không nghĩ trong hành lang còn có người khác. Nghe có người quát hỏi, trong lòng hắn chấn động, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một bóng đen thấp bé đứng đó không xa, giơ bàn tay chỉ vào hắn.

Trong lòng Lâm Dật Phi chấn động, nội lực của hắn tinh thâm, có thể thấy vật trong bóng tối. Hành lang tuy tối nhưng hắn cũng không cần dùng đèn pin hay các vật chiếu sáng, người phía trước hiển nhiên cũng như thế, chẳng lẽ nội lực người này cũng đã tinh thâm, do đó có thể nhìn rõ mình?

Người kia giơ ngang bàn tay chỉ vào mình, võ công của Lâm Dật Phi không kém, kiến thức lại càng uyên bác, năm đó khi cùng người khác luận võ, bình thường người khác chỉ cần đánh ra nửa chiêu một thế là hắn có thể đoán được tâm pháp cùng môn phái của đối phương, chỉ có điều tư thế của người phía trước rất quái dị, nhưng lại sơ hở khắp nơi, thật sự không nhìn ra đây là môn võ công gì.