Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 119-1: Một hoa nở năm cánh (1)




Bất kể là theo màu sáng hay độ bóng, bộ giáp này đều giống như là mới làm. Lâm Dật Phi sửng sốt, mình chỉ chú ý tới hình dạng và hình thức, lại không để ý tới kiến thức cơ bản đó. Có lẽ đây là điều mà mọi người hay nói “Người ngoài cuộc tỉnh, người trong cuộc u mê”.

Du Lão Thử cũng cười nhạt, nhìn cô gái kia, lạnh lùng nói:

– Nếu không hiểu thì có hai phương pháp giải quyết. Một là im mồm. Hai là hỏi. Tỏ vẻ ta đây chỉ khiến người ta càng biết rằng mình ngu ngốc mà thôi.

Mặt cô gái đỏ lên:

– Lão già, lão nói cái gì đó?

Du Lão Thử vỗ vai Lâm Dật Phi, lại nhìn cô gái, nói:

– Chẳng lẽ cha mẹ cô dạy cô khôn lớn như vậy, lại không dạy cô cách tôn kính bề trên sao?

Thực ra ông ta rất giảo hoạt. Hiển nhiên là muốn mượn dư uy của Lâm Dật Phi để uy hiếp cô gái kia một chút. Lại thật không ngờ cáo mượn oai hùm cũng phải nhìn đối tượng. Đối với thỏ, chim trĩ gì đó, đương nhiên là có hiệu quả. Nhưng nếu ông đem nó khiêu chiến với một con cọp mẹ, thì hiển nhiên sẽ không có hiệu quả gì.

Cô gái kia lớn tiếng nói:

– Đúng là phải tôn kính bề trên. Nhưng tôi ghét nhất chính là hạng người không biết gì cả, mà còn cậy già lên mặt.

Du Lão Thử khó thở, cười lạnh nói:

– Tôi không biết cái gì? Cô bé, tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn gạo. Lúc cô còn đang mặc tã lót, tôi đã…

Vì tức giận, mà thanh âm không khỏi dâng cao.

– Vì sao Bộ Nhân Giáp này lại mới như vậy?

Lâm Dật Phi trầm giọng, xen ngang lời của ông ta. Một câu nói kia của hắn, Du Lão Thử cảm thấy còn có tác dụng hơn nghìn lần lời của cô gái kia nói, cho nên ông ta biết ý mà im miệng. Biết rằng tuy kinh nghiệm trộm mộ của mình rất phong phú, nhưng lại kém hơn chàng thanh niên này rất là nhiều.

– Cậu Lâm, tuy tôi không biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng có rất nhiều đồ cổ bị chôn dưới đất hàng trăm năm. Nếu như ngăn cách không khí tốt, thì lúc khai quật trông thấy mới tinh cũng không có gì lạ.

Du Lão Thử lớn tiếng giải thích, hiển nhiên là không chỉ muốn một mình Lâm Dật Phi nghe được.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu, nhớ tới một ít vật phẩm bên trong mê cung. Thoạt nhìn vẫn mới như lúc đầu, giống như vừa mới làm ngày hôm qua vậy. Ai mà ngờ nó đã trải qua tám trăm năm rồi.

– Chẳng hạn như tám năm trước, lúc khai quật một trong những kỳ quan thế giới là ‘Lăng mộ Tần Thủy Hoàng’, ngoại trừ khai quật được mâu đồng, nỏ đồng, tên đồng, tàn kiếm ra, còn có một thanh kiếm bằng đồng nguyên chất. Thanh kiếm chỉ dài 80cm. Trên thân kiếm tổng cộng có tám lăng diện. Chuyên gia dùng thước đo đạc, phát hiện những lăng diện này được khắc y hệt nhau, không sai một ly. Nếu theo lời cô bé kia nói, thì hai ngàn năm trước sao có thẻ có kỹ thuật như vậy. Hơn phân nửa là bị làm giả ở thế kỷ XXI.

Du Lão Thử giới thiệu, đồng thời không quên châm chọc cô gái kia một câu.

– Nói thì ai tin. Không tận mắt nhìn thấy, ai biết ông có bịa chuyện hay không.

Cô gái kia lại châm chọc một câu. Lâm Dật Phi nhìn cô ta, lạnh lùng nói:

– Nếu như cô không đưa ra được lời giải thích, thì tốt nhất là im lặng đeo tai nghe vào.

Ánh mắt của hắn lạnh như băng, khiến cho cô gái không khỏi chột dạ, giận dỗi véo tay bạn trai một cái, rồi quay đầu nhìn cửa sổ.

Tuy không biết khoảng thời gian này vì sao Lâm Dật Phi trở nên vui giận thất thường như vậy, nhưng Du Lão Thử vẫn rất cao hứng khi hắn giáo huấn cô gái kia:

– Cậu Lâm, có thể cậu không biết rằng.

Ông ta giảm thấp thanh âm nói:

– Trước khi lăng mộ được khai quật, kỳ thật đã có một nhóm người tới đó trước. Còn từng kiểm tra cẩn thận thanh kiếm bằng đồng thau kia. Thanh kiếm được làm rất tỉ mỉ. Thân kiếm trơn nhẵn, lưỡi kiếm được mài nhẵn nhụi. Về sau khai quật vẫn sáng như mới, vô cùng sắc bén. Càng thần kỳ chính là, trải qua việc kiểm tra đo lường, bề ngoài của thanh kiếm có tẩm một lớp hóa chất muối hỗn hợp dày 10 micromet!

– Vây thì sao?

Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi.

Du Lão Thử nhìn Lâm Dật Phi như nhìn một con quái vật:

– Vậy thì sao? Chẳng lẽ cậu không biết rằng kỹ thuật xử lý loại muối hỗn hợp này là kỹ thuật tiên tiến, chỉ có cận đại mới xuất hiện sao. Kỹ thuật này do nước Đức mới phát hiện từ mấy chục năm trước, đã xin độc quyền rồi.

Khuôn mặt của Du Lão Thử lộ ra vẻ sùng kính:

– Rất nhiều người nghĩ rằng khoa học kỹ thuật ngày nay hiển nhiên là phải cao hơn thời cổ đại. Kỳ thực đó hoàn toàn là một sự hiểu nhầm. Tôi đã từng đọc qua không ít sách cổ, trong đó có ghi rất nhiều, rất nhiều việc mà người ngày này không thể tưởng tượng được, nhưng người xưa lại có thể làm được.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Sư bất ngôn tam đại, pháp bất truyền lục nhĩ, từ xưa tới nay đều có, không phải chỉ có ở hiện tại. Cho dù tài trí như Đạt Ma, ngày đó bên trong truyền thụ pháp ấn để chứng thực pháp môn, bên ngoài truyền áo cà sa, tỏ vẻ thành lập tôn chỉ của Thiền Tông, cũng đã dự đoán được những giáo lý quan trọng của Thiền Tông nhất định sẽ bị hậu nhân xuyên tạc nói đôi. Hai trăm năm sau tăng y không truyền là hợp tình hợp lý.

Du Lão Thử nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu mới hỏi:

– Ý của cậu Lâm là gì vậy?

Lâm Dật Phi cười nói:

– Năm đó Đạt Ma đã nói một câu rằng “Ta đến đây với nguyện,

Truyền pháp cứu người mê.

Một hoa nở năm cánh,

Nụ trái trổ ê hề.”

Ông ta đã đoán trước được về sau Thiền Tông sẽ phồn thịnh. Lại biết rằng càng nhiều người ngộ đạo, càng ít người hành đạo. Người giảng đạo lý thì nhiều, mà người hiểu đạo lý lại quá ít. Kỳ thực “Nhất pháp thông vạn pháp”. Chẳng những Phật môn như vậy, mà vạn vật đều như vậy. Cho nên ông nói người về sau không được kế thừa người thời trước, cũng không có gì lạ.

Du Lão Thử nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cười khổ:

– Nghe có vẻ có đạo lý.

– Tuy tôi không biết muối hỗn hợp là muối gì, nhưng tôi lại biết rằng.

Ánh mắt của Lâm Dật Phi chuyển từ màn hình sang Du Lão Thử:

– Bộ Nhân Giáp tuyệt đối không có bôi thứ đó. Bởi vì loại áo giáp này mặc trên một năm vẫn bị hư tổn.

– Sao cậu biết được?

Du Lão Thử thấy Lâm Dật Phi khẳng định như vậy, càng thêm kỳ quái.

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Điều này ông không cần biết. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, vì sao Bộ Nhân Giáp này thoạt nhìn giống như mới vậy?

Du Lão Thử cười khổ một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai chú ý, mới thấp giọng nói:

– Kỳ thực không chỉ là bộ áo giáp đó. Lúc trước tôi thấy còn rất nhiều thứ còn mới. Hơn nữa, còn…Còn cái gì, chắc cậu cũng biết.

Thanh âm của ông ta thấp hơn:

– Ở chỗ đó, người cũng còn mới.

Câu này có vẻ cổ quái, trên mặt Lâm Dật Phi đã xuất hiện ánh sáng kỳ dị:

– Người vẫn còn mới?

Hắn thì thào tự nói, dường như chỉ là muốn áp chế trong lòng kích động. Giờ khắc này hắn mới nhớ tới Kế Béo đã từng nói tới tượng sống. Chẳng qua khi đó không lưu ý, nhưng lúc này nghe được còn chấn động hơn ngày đó rất nhiều.

– Tuy nhiên, đáng tiếc những gì ở đó đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Du Lão Thử thở dài:

– Tôi chỉ lấy ra mấy thứ. Nhưng phát hiện vừa mới mang ra ngoài đã bị ô xy hóa rất nhanh. Mà chi phí bảo tồn khá là đắt. Tôi còn tính là có lương tâm, không lấy thêm. Cũng may không có lấy thêm nữa, bởi vì những thứ lấy ra từ hai năm trước bây giờ chỉ còn lại một đống sắt vụn.

Ông ta nhìn Lâm Dật Phi, cười khổ:

– Hiện tại tôi chỉ hy vọng nhanh tới đó để còn có thể nhìn thấy vài thứ.