Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 122-1: Chờ anh tắt máy (1)




Người Lái xe này nói không có chút Logic gì, Lâm Dật Phi nghe mà buồn cười. Du Lão Thử cũng âm thầm mắng một câu. Nếu có thể, ông ta rất muốn chôn sống tay lái xe này một lát, khiến cho y hiểu ra được sự khác nhau giữa người chết và người sống.

Kỳ thực Du Lão Thử biết rất rõ tình hình trong đó, bởi vì ông ta là nhóm đầu tiên đi vào đấy. So với tin tức vỉa hè của tay lái xe này, không thể nghi ngờ là biết tường tận hơn.

– Lúc thì nói người sống, lúc thì nói người chết. Rốt cuộc là ra sao?

Du Lão Thử chỉ có thể hỏi như vậy.

– Bởi vì đám người kia là chôn cùng.

Tuy lái xe chưa từng gặp qua, nhưng lại nói như có mách có chứng.

– Không ngờ đám người kia lại là người sống. À, không phải là người sống, là người chết. Chỉ có điều bọn họ đã chết mấy trăm năm, nhưng cơ thể vẫn còn có thể co dãn. Giống như chết chưa lâu. Hai vị nói xem có phải kỳ quái hay không. Người ta khai quật thi thể đều là hư thối, vỡ nát, chỉ còn lại đống xương trắng. Mà bọn họ thì rất hoàn chỉnh, không có hiện tượng hủ hóa. Hai vị nói xem, có giống người chết không? Nghe nói phía Hồ Nam bên kia còn có một tiền lệ.

Thấy Lâm Dật Phi nghi hoặc nhìn sang, Du Lão Thử ho khan một tiếng, biết nên đến lúc mình giải thích.

– Kỳ thực ba mươi năm trước, năm 1972, phát hiện ra một ngôi mộ Tây Hán đã hơn hai nghìn năm ở ngoại thành Mã Vương, thuộc Hồ Nam. Nơi này chôn cất khá nhiều thi thể, quan tài cùng đồ vật bồi táng. Chúng đều được bảo tồn khá đầy đủ.

Thanh âm của Du Lão Thử có một chút tiếc hận. Lâm Dật Phi lại biết ông tiếc hận điều gì. Hẳn là đáng tiếc không tới sớm một bước, phát hiện ra tòa mộ cổ kia mà thôi!

– Khu mộ cổ đó là một phát hiện quan trọng trong ngành khảo cổ quốc gia.

Du Lão Thử nhấn mạnh:

– Điều này có giá trị rất lớn trong việc nghiên cứu lịch sử, văn hóa, y dược, cách chống phân hủy ở thời Tây Hán. Lúc trước tôi từng viết một đề tài về phương diện này.

– Hóa ra tiên sinh là dân khảo cổ, không trách uyên bác như vậy.

Lái xe bừng tỉnh đại ngộ nói:

– Vừa nãy múa rìu qua mắt thợ, mong tiên sinh bỏ qua cho.

Tâm tình của Du Lão Thử đang thoải mái, vốn không thích tay lái xe này, nhưng một câu kia lập tức khiến ông ta cảm thấy lái xe này cũng không tệ lắm.

– Lúc khai quật, thi thể được bọc hơn hai mươi lớp quần áo bằng tơ lụa. Nửa người ngâm trong dung dịch màu đỏ. Trải qua quá trình giải phẫu và giám định của pháp y, ngoại hình của thi thể không những đầy đủ, mà ngay cả khí quan đều nguyên vẹn. Điều ấy cực kỳ hiếm thấy. Cậu Lâm chắc cũng biết xác ướp ở Ai Cập chứ?

Du Lão Thử hỏi.

Lâm Dật Phi gật đầu. Tuy tới hiện đại không lâu, nhưng vẫn biết một chút về nó.

– Là thây khô phải không?

Du Lão Thử cũng gât đầu:

– Đúng vậy, chính là thây khô. Kỳ thực trên thế giới có rất nhiều xác ướp như vậy. Tuy nhiên Ai Cập vẫn là nổi danh nhất. Bọn họ dùng nước muối, hương liệu, dầu mỡ, vải bố rồi ngâm chế thi thể thành xác ướp. Sau đó thì đặt vào trong một phòng kín để bảo tồn. Đó coi như là một phương pháp tiên tiến. Chỉ có điều nếu so với xác ướp cổ ở Mã Vương, thì chẳng khác gì đồ chơi con nít!

Du Lão Thử đang tự hào, thì người lái xe nghiêng đầu, nói một câu phá hư phong cảnh:

– Đều là thi thể mà thôi, có cái gì khác biệt?

– Cẩn thận nhìn đường.

Du Lão Thử cuống quít kêu lên.

– Cậu lái xe cẩn thận một chút.

– Tiên sinh yên tâm đi.

Tay lái xe đĩnh đạc nói:

– Tôi đi con đường này đã không biết bao nhiêu năm rồi. Cho dù là nhắm mắt cũng có thể đưa hai vị tới đích.

Tuy nói như vậy, tay tài xế vẫn quay đầu lại tiếp tục lái xe. Du Lão Thử thì lắc đầu, nghe y nói đưa tới đích sao nghe như đưa tới mộ vậy, đúng là điềm xấu.

– Đương nhiên khác nhau rất lớn. Thi thể khai quật ở Mã Vương có lớp da còn co dãn, màu sắc động mạch ở phần đùi gần như không khác người mới chết là mấy. Phải biết rằng thi thể này đã được chôn hơn hai nghìn năm rồi đấy.

Ngữ khí của Du Lão Thử có chút cảm thán.

– Đúng là khó mà tin nổi.

Tuy y thuật của Lâm Dật Phi khá cao, nhưng chính hắn cũng không thể giải thích được hiện tượng đó.

– Sau khi đào móc mang về, lúc các chuyên gia tiêm thuốc bảo quản vào thi thể, có thể nhìn rõ nước thuốc chạy theo mạch máu tới các cơ quan. Cậu nói xem, thây khô làm được như vậy không?

Thấy Lâm Dật Phi im lặng không nói, Du Lão Thử bỏ thêm chú giải.

– Xác ướp ở Ai Cấp đều khô quắt, trình đâu mà so sánh.

Khẩu khí của Lâm Dật Phi có chút tự hào. Mặc dù ông ta là dân trộm mộ, nhưng cũng là một vị chuyên gia khảo cổ. Đối với kỹ thuật tiên tiến của quốc gia mình, khó tránh khỏi mang lòng tự hào dân tộc!

Tuy nhiên, tay lái xe kia lại cắt đứt lòng tự hào ngắn ngủi của ông ta:

– Hình như có chuyện như vậy. Lúc khai quật, những người trong khu mộ kia cũng giống như lời ông nói. Tuy nhiên mấy cụ già đều nói đây là điềm báo không tốt.

– Điềm báo không tốt?

Lâm Dật Phi vốn lẳng lặng nghe, nghe thấy vậy, lông mày liền nhíu lại:

– Vì sao nói như vậy?

Thanh âm của lái xe đè thấp hơn, giống như có xác ướp sống lại, thanh âm âm trầm đáng sợ:

– Kỳ thực, chỗ khai quật khu mộ vốn là một nơi hoang vu không có một bóng người. Từ sau khi khai quật, rất nhiều người đều nói, trước kia buổi tối đi qua nơi đó, gió lạnh táp vào người, còn không biết vì sao nghe thấy tiếng khóc u oán. Nghe đồn, nơi đó từng là chiến trường, chết rất nhiều người. Lại thật không ngờ thậm chí còn có nhiều thi thể bị chôn sống ở dưới mặt đất như vậy.

Lâm Dật Phi và Du Lão Thử liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy buồn cười. Đây hơn phân nửa là tâm lý của người dân, nên mới nghe nhầm lời đồn bậy. Tuy nhiên đào từ dưới đất lên được nhiều thi thể còn nguyên vẹn như vậy cũng là một chuyện kỳ quái.

– Chính phủ làm sao phát hiện ra được khu mộ đó.

Du Lão Thử đột nhiên hỏi một cậu.

– Làm sao phát hiện?

Lái xe mỉm cười:

– Nói tới cũng khéo. Nghe nói gần chỗ đó có một người nông dân chăn dê. Anh ta bị đánh mất một con dê. Sau đó tìm thật lâu, mới nghe được tiếng dê kêu be be từ đằng xa. Hai vị đoán thử xem. Nhất định hai vị đoán không được. Con dê bị rơi xuống một cái động đất. Sau đó thì người nông dân phát hiện ra khu mộ kia, rồi báo cho cơ quan chuyên nghành, được mấy trăm tệ tiền thưởng. Hai vị nói khéo hay không khéo? Người nông dân đó cũng thật may mắn. Giống như người xưa nói phúc họa gì đó. Tưởng phải mất một con dê, làm sao biết rằng chẳng những tìm được dê về, còn được thêm mấy trăm tệ tiền thường. Sao mệnh của tôi không được may mắn như vậy nhỉ. Cùng là con người, chênh lệch thật là lớn….

Nghe tay lái xe này thao thao bất tuyệt, khuôn mặt Du Lão Thử cũng thay đổi một chút, thấp giọng lẩm nhẩm gì đó. Tay lái xe chỉ lo nói chuyện, không nghe thấy Du Lão Thử nói cái gì. Lâm Dật Phi thì lại nghe rõ ràng. Đó là “Một đám rác rưởi”. Tuy hơi kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều.