Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 126: Nhặt được của rơi




Cậu Lâm, cậu về sau đi đâu?

Du Lão Thử sau khi từ trong mồ chôn ra, cả đêm không ngủ. Khi bọn họ quay trở lại nhà nghỉ thì trời đã hừng đông. Du Lão Thử gật gù một lúc thì đến phòng của Lâm Dật Phi, nhìn thấy hắn đã sửa sang lại hành lý, đang trong bộ dạng chuẩn bị xuất phát, liền kìm không nổi hỏi.

Tuy ở cùng với Lâm Dật Phi không đến mấy ngày, nhưng cũng không có như câu nói kia, “Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố” (yêu nhau đến bạc đầu vẫn thấy như thưở ban đầu, còn khi vừa yêu nhau lại cảm giác như đã quen từ rất lâu). Có những tình cảm bạn bè tích lũy cả mấy chục năm qua lại mới có, nhưng có những tình cảm thì lại sinh ra chỉ với mấy câu nói lúc gặp nhau. Tuy biết trước sau không cùng trên một con đường với Lâm Dật Phi, nhưng khi biết sắp chia tay, Du Lão Thử lại có chút cảm khái. Lẽ nào bởi vì người đã già rồi, cho nên mới dâng lên mối đa sầu thiện cảm?

– Tôi?

Lâm Dật Phi cười cười, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng ma đêm qua:

– Tôi hiện là một học sinh, đương nhiên là về trường học rồi.

Đột nhiên hắn nghĩ đến gì đó, giơ tay móc ra một miếng ngọc bội đưa cho Du Lão Thử:

– Ông đi một chuyến uổng công với tôi, lại phải chịu sợ hãi. Không biết lấy gì báo đáp, tặng ông cái này làm kỷ niệm.

– Cậu Lâm, cậu đang nói gì vậy?

Du Lão Thử xua tay liên hồi, khuôn mặt đỏ bừng:

– Cậu coi tôi là loại người gì chứ. Tôi không phải là một kẻ tham… tôi, tôi. Ồ? Miếng ngọc này?

Du Lão Thử Vốn cực lực cự tuyệt đột nhiên hai mắt tỏa sáng, giơ tay giành lấy miếng ngọc bội kia. Khuôn mặt vốn đang đỏ lừ, lúc này đã chuyển sang hưng phấn đến phát tím:

– Cậu tặng tôi?

Thời gian ông ta trộm mộ không ngắn, cũng coi như là có kiến thức uyên bác, cổ vật tầm thường cũng không quan tâm tới. Khi người khác mời ông ta giám định, chất lượng hơi kém chút ông ta đều sẽ phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng hiện tại miếng ngọc này đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại khiến cho Du Lão Thử hoảng sợ. Bất luận là từ phương diện nào, miếng ngọc này đều có thể coi là cực phẩm trong ngọc cổ.

Trên miếng bạch ngọc không pha chút tạp màu này có khắc hoa văn phong cách cổ xưa. Du Lão Thử lập tức đưa ra kết luận từ hoa văn thủ công, miếng ngọc này hẳn là miếng ngọc cổ thời Chiến Quốc, trong lòng có chút nghi hoặc. Tại sao miếng ngọc này lại không có một chút dấu vết là bị chôn dấu dưới đất. Bởi vì người có chút kiến thức phổ thông đều biết rằng, càng là mỹ ngọc tinh thuần, khi ở trong đất càng dễ bị dính ánh sáng màu. Miếng ngọc này nếu đã trải qua mấy nghìn năm, mà vẫn còn có thể như vậy, không nghi ngờ là một chuyện hết sức hiếm thấy. Nếu đưa ra thị trường chào hàng, thì giá bán ra có thể nói là nghe rợn cả người. Nhưng một miếng ngọc như vậy, mà Lâm Dật Phi có thể tùy tay lấy ra tặng mình làm kỷ niệm?

Tuy rằng cảm giác nắm trong tay cực kỳ chính xác, nhưng Du Lão Thử vẫn hết sức khó tin ngẩng đầu hỏi:

– Cậu Lâm, cậu tặng tôi sao?

– Đáng tiếc là ông không cần.

Lâm Dật Phi thở dài một hơi, nhìn Du Lão Thử ngắm miếng ngọc kia, bộ dáng say sưa như si như mê, cố nhịn cười nói:

– Tôi từ trước đến nay không thích ép buộc. Xem ra đành phải suy xét tặng cho người khác, để tránh cho ông mất đi mỹ danh giữ mình trong sạch của ông rồi.

Thấy bộ dạng muốn lấy lại của Lâm Dật Phi, Du Lão Thử luống cuống:

– Ai không cần, ai không cần chứ. Ai không cần thì làm cháu. Tôi còn có cái gì mà giữ mình trong sạch chứ, con người tôi kỳ thực là kẻ tham tiền, lại đê tiện nữa. Cậu Lâm cũng thật biết đùa.

Cố gắng giấu miếng ngọc ra phía sau, chỉ muốn hóa thành con chuột, đào một cái hang rồi chui vào, để Lâm Dật Phi không còn tìm thấy nữa:

– Cậu Lâm, cậu đúng là nhất ngôn cửu đỉnh, cửu đỉnh thiên kim, thiên kim…

– Được rồi được rồi.

Lâm Dật Phi cuối cùng cũng cười:

– Ông thích thì cầm đi, tôi đi đây. Còn ông, định ở lại bao lâu?

Vội vàng nhét miếng ngọc vào trong túi áo rồi giữ lấy khư khư, Du Lão Thử không nhịn được hỏi:

– Cậu quay về có chuyện gấp gì không? Tranh tết mộc bản ở trấn Chu Tiên rất được, hiếm mới đến một chuyến, có muốn xem không?

Lâm Dật Phi do dự một chút, lắc đầu:

– Thôi, cái tôi xem được đã đủ nhiều rồi, ông có hứng thì tự mình đi đi.

Lâm Dật Phi nói một chút cũng không sai, tranh tết mộc bản hắn đã xem không ít, nhưng không phải đương đại, mà là tám trăm năm trước.

Tranh tết mộc bản có thể nói là chiêu bài đặc sắc của trấn Chu Tiên, có lai lịch từ thời xa xưa, khởi nguồn từ Đại Đường, hưng ở Bắc Tống, cường thịnh một lần nữa vào thời Minh Thanh, có lịch sử lâu dài. Năm đó khi Bắc Tống hưng khởi, nó đã phát triển lớn mạnh, là bước nhảy vọt của kinh tế xã hội thời bấy giờ và gắn liền với sự phát đạt cao độ của khoa học kỹ thuật.

Bắc Tống vào những năm đầu, thủ đô là Đông Kinh, cũng chính là Khai Phong bây giờ, có thể nói là trung tâm của văn hóa, kinh tế, chính trị của cả nước, cũng giống như Bắc Kinh của bây giờ vậy. Thương nhân các vùng ồ ạt kéo nhau đến kinh thành, có thể nói là “Bát phương tranh tấu, vạn quốc hàm thông”. Chỉ có điều lúc đó phía bắc có Khiết Đan, tây có Tây Hạ, tây nam có Thổ Phiên bao bọc, hình thành chính quyền dân tộc đối lập với triều Tống, khiến cho sự kết giao đường bộ giữa triều Tống với các nước Trung Á bị suy yếu, triều Tống cũng cần phải thông qua đường biển để phát triển giao dịch với nước ngoài, khi đến thời Nam Tống thì càng rõ ràng.

Chỉ có điều chính bởi vì như vậy, triều Tống mới có thể học chắc được kỹ thuật hàng hải và kỹ thuật đóng thuyền phát triển cao độ, không chỉ tạo được thuyền biển lớn kiên cố, sử dụng kim chỉ nam hướng dẫn tiên tiến, hơn nữa còn thuần thục nắm vững quy luật gió mùa trên biển, lợi dụng nó triệt để để đảm bảo cho chuyến đi an toàn hoặc rút ngắn thời gian khởi hành. Điều này đã làm cho phạm vi giao dịch của Bắc Tống mở rộng, hiếm thấy trên thế giới, phía đông từ Nhật Bản đến Triều Tiên, phía tây đến bán đảo Ả Rập và bờ biển phía đông Châu Phi, mà cái gọi là mạo hiểm sau này của Colombus cũng là chuyện mấy trăm nam sau mới xảy ra.

Những thứ này đều là sự kiêu ngạo của Hoa Hạ, nói rõ trí tuệ của dân tộc Trung Hoa không hề kém hơn các dân tộc khác, cho nên chúng ta cũng tuyệt đối không thể tự coi nhẹ mình mới đúng.

Chính bởi vì sự phát triển của kỹ thuật hàng hải, mới thu hút thương nhân các nơi trên thế giới đến với triều Tống. Cùng với phát minh kỹ thuật in tô-pi lúc đó, đã thúc đẩy sự phát triển của văn nghệ thế tục, mà sự phồn thịnh của văn nghệ thế tục lại cung cấp thổ nhưỡng rất phong phú cho tranh tết. Tranh tết cũng từ bút họa chuyển thành in ấn bản khắc, mà theo ghi chép của “Đông Kinh Mộng Hoa lục”, Khai Phong Đông Kinh lúc đó là “Vào dịp tết, khắp phố phường đều bán môn thần, Chung Quỳ, đào bản, đào phú, tài môn độn lư, thiệp Thiên Hành.” Lúc đó việc in ấn và tiêu thụ của tranh tết bản mộc Đông Kinh đều có thể dùng câu rầm rộ chưa bao giờ có để hình dung. Tuy đến thời Nam Tống đã có phần suy bại, nhưng thứ mà Tiêu Biệt Ly nhìn thấy tuyệt đối không ít hơn những gì mà hiện tại trấn Chu Tiên triển lãm mua bán. Điều này cũng khó tránh hiện giờ Lâm Dật Phi nói là hắn đã xem nhiều rồi.

Du Lão Thử lại cho rằng trước đây hắn đã đến nơi này, liện vội vàng nói:

– Không xem thì thôi vậy, kỳ thực cũng không có gì, cũng chỉ là đặc sắc của địa phương thôi.

Ông ta đúng là lão xảo quyệt, giờ mỹ ngọc đã có trong tay, ông ta liền nói thuận theo lời của Lâm Dật Phi, để tránh làm hắn không vui, rồi đòi lại thì đúng là một tổn thất lớn:

– Hay là cậu đợi chút, tôi cùng cậu ra sân bay.

Không đợi Lâm Dật Phi từ chối, Du Lão Thử nhanh như chớp trở về phòng thu dọn xong đồ vật này nọ, đợi cho đến khi Lâm Dật Phi bước ra khỏi phòng không mất mấy phút đồng hồ.

Hai người vừa mới ra khỏi nhà nghỉ, men theo dọc phố đi được khoảng hơn chục mét, thì đột nhiên có một chiếc xe đạp bấm chuông liên hồi lao đến:

– Làm ơn đi nhờ, làm ơn.

Thế xe chạy tới rất nhanh, gần như lướt sát bên cạnh Du Lão Thử. Du Lão Thử có chút bất mãn, vừa định nói gì đó, thì một tiếng bịch vang lên, một ví tiền đã rơi xuống đất.

Du Lão Thử ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì người đó đã chạy ra ngoài mười mét.

– Ví tiền của cậu?

Du Lão Thử vừa mới kêu lên một tiếng, thì bỗng nhiên có một người lao đến, rất nhanh nhặt túi tiền đó lên, đứng bên cạnh Du Lão Thử rồi chớp chớp mắt lia lịa với ông ta, thấp giọng nói:

– Đừng có hô, người thấy có phần.

Lâm Dật Phi sớm đã dừng bước, hắn nhìn Du Lão Thử một cái, khóe miệng hiện lên ý cười khó nắm bắt.

Chiếc ví da rất căng, nhìn giống như có tiền. Nếu là người bình thường nhìn thấy, rất khó bảo đảm sẽ không xao động. Kỳ thực cho dù bên trong chỉ có chút tiền, đột nhiên có một món tiền rơi xuống, là ai cũng rất khó kìm nổi lòng.

Chiếc xe đạp phía trước vốn đã lao đi rất xa, tốc độ quả thực có thể so sánh với quán quân xe đạp thế vận hội Ô-lym-pic. Lúc này người đạp xe mới phanh gấp xe lại, sờ sờ túi rồi đạp xe quay lại.

Không đợi cho Du Lão Thử có thời gian cân não, người phía trước kia lại lao tới, đến bên cạnh Du Lão Thử:

– Đồng chí, anh có nhìn thấy một cái ví tiền không, tôi đánh rơi một cái ví tiền, có mấy ngàn tệ trong đó.