Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 129: Ngày tháng




Trong xe, Bách Lý Băng cúi đầu nhìn con búp bê trong tay, im lặng không nói. Trong lòng cô có chút tủi thân. Cô cảm thấy hình như trong lòng của Lâm Dật Phi, mình còn kém cả lão già lọm khọm kia.

Giá tiền của con búp bê đúng là không thể so sánh được với viên ngọc. Nhưng Du Lão Thử nói không sai, của ít lòng nhiều, ngàn dặm tặng lông ngỗng. Ông ta không tặng lông ngỗng, mà là một đôi búp bê. Nếu bàn về sức nặng, thì hiển nhiên búp bê nặng hơn lông ngỗng. Nhưng hình như Dật Phi chưa từng tặng cho mình cái gì!

Lâm Dật Phi cười cười, rốt cuộc lấy ra một món đồ đưa cho Bách Lý Băng:

– Đừng nóng. Anh cũng có quà tặng cho em.

Trong nháy mắt, Bách Lý Băng chuyển buồn thành vui. Ngẩng đầu nhìn lên, là một cái vòng cổ đen thui, tuy được làm rất tinh xảo, nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy giống như mấy hòn đá, không kìm nổi cong miệng nói:

– Chỉ mấy viên đá này?

Lâm Dật Phi không kìm nổi đính chính:

– Đây là vòng cổ mà!

– Dùng đá làm vòng cổ?

Bách Lý Băng không thuận theo hỏi.

Lâm Dật Phi sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nói:

– Em không nhận à?

– Ai bảo em không nhận.

Bách Lý Băng lấy như đoạt. Dùng tay ước lượng, cảm thấy không nhẹ, trong lòng có chút kỳ quái, ngoài miệng thì nói:

– Chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi.

Nhìn chiếc vòng cổ một lát, phát hiện chiếc vòng được làm thủ công rất tinh tế. Nhìn thoáng qua thấy bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, thì giống như các hoa văn đang chuyển động, lại nhìn lại thì biến mất không thấy đâu nữa. Bách Lý Băng cảm thấy rất là thú vị, nhìn một lúc lâu, hoa văn vừa rồi không thấy xuất hiện nữa, không khỏi cho rằng mình bị hoa mắt.

Du Lão Thử ho khan một tiếng:

– Em gái, cho anh xem qua được không?

– Không cho.

Bách Lý Băng nhanh tay dấu chiếc vòng cổ về phía sau, rồi cười khanh khách nói:

– Có phải anh cảm thấy chiếc vòng cổ này của tôi rất quý?

Du Lão Thử là người cáo già, nghe thấy vậy, làm bộ ho khan:

– Là đồ của cậu Lâm, cho dù không tốt, cũng coi như là tâm ý.

Thấy Lâm Dật Phi trừng mắt nhìn mình, sợ hãi nói gấp:

– Đương nhiên, cho dù cậu Lâm đưa cho tôi viên đá, tôi cũng coi nó như bảo bối.

– Anh muốn xem không?

Bách Lý Băng lắc lắc cái vòng cổ, cõi lòng đầy chờ mong hỏi.

Du Lão Thử đoán ra được ý, cuống quít khoát tay:

– Đây là đồ trang sức của con gái, anh xem làm gì.

Ông ta biết Bách Lý Băng muốn đổi chiếc vòng cổ lấy viên ngọc của mình. Cuộc giao dịch này không thể nhắc tới. Nếu chẳng may nhắc tới, từ chối sẽ làm tổn thương tình cảm. Cho nên ông ta xoay người sang chỗ khác, nói chuyện với lái xe bên cạnh.

Bách Lý Băng có chút thất vọng. Mày mò cái vòng cổ nửa ngày, mới phát hiện không thể gỡ nút kết để đeo được. Có chút kỳ quái, đưa chiếc vòng cho Lâm Dật Phi:

– Anh giúp em đeo vào. Sao em gỡ mãi không được.

Du Lão Thử cười thầm, tưởng rằng cô làm nũng. Lâm Dật Phi cười nói:

– Nút kết đó quả thật là khó gỡ. Anh nghĩ người thiết kế ra chiếc vòng cổ này chẳng qua chỉ là muốn gắn mấy viên đá được chắc hơn mà thôi.

– Người thiết kế vòng cổ?

Du Lão Thử nhìn như lơ đãng, nhưng lỗ tai vẫn một mực chú ý bên kia nói gì. Nghe tới đó, không nhịn được hỏi:

– Chẳng lẽ chiếc vòng không phải được sản xuất hàng loạt?

– Sản xuất hàng loạt?

Lâm Dật Phi kinh ngạc, bật cười nói:

– Anh tưởng rằng những viên đá này rất dễ tìm sao? Không chỉ nói mấy viên đá, ngay cả sợi dây nối cũng cực kỳ hiếm thấy.

Du Lão Thử tim đập thình thịch, có chút hối hận, nhưng lại không biết có phải Lâm Dật Phi đang trêu trọc mình hay không. Làm bộ tùy tiện hỏi:

– Có gì mà hiếm thấy. Cùng lắm là chắc hơn mấy sợi dây bình thường.

Lâm Dật Phi cười cười, dường như nhìn ra được suy nghĩ của ông ta, nên ngậm miệng không đáp.

Trong lòng Du Lão Thử càng thêm ngứa ngáy. Nghĩ thầm cậu không nói, tôi không tin Bách Lý Băng không hỏi. Ông ta đoán đúng là chuẩn. Bách Lý Băng vốn vẫn lưu ý nghe, nghe thấy vậy không kìm được hỏi:

– Mấy viên đá này rốt cuộc là cái gì?

Lâm Dật Phi mỉm cười nói:

– Có phải em cảm thấy anh tặng ông ta một viên ngọc, mà chỉ tặng em mấy viên đá, nên cảm thấy bất bình phải không.

Bách Lý Băng do dự một chút mới nói:

– Lúc đầu đúng là nghĩ như vậy. Nhưng về sau em lại nghĩ, chỉ cần là quà anh tặng, đá hay ngọc cũng đều như nhau.

Câu này tuy bình thản, nhưng lại gói gọn tình ý vô hạn. Lâm Dật Phi nghe xong liền ngẩn người, rất lấy làm cảm động. Du Lão Thử thì không kìm nổi thở dài nói:

– Cậu Lâm, bạn gái cậu là một cô gái tốt. Cậu đừng phụ lòng cô ấy.

Bách Lý Băng ngượng ngùng cúi đầu. Người lái xe vốn ít nói, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng:

– Đúng vậy, ông anh này nói không sai. Ngày nay kiếm được một cô gái không ham vật chất thật là quá khó. Bà vợ của tôi đấy, lúc trước đất nước còn nghèo, không có gì phải ganh đua, cho nên vợ chồng sống khá đầm ấm. Hiện tại thì thôi rồi, cả ngày lải nhải bên tai, cứ một câu, lại có nửa câu liên quan tới tiền.

Du Lão Thử có chút buồn bực. Đám lái xe trên đường này đúng là thích nói. Nhưng không tiện chen ngang lời, chỉ phải phụ họa theo:

– Anh nói không sai. Tuy nhiên tôi còn chưa có vợ.

Lái xe sửng sốt, một tay lái xe, một tay vỗ mạnh vào vai của Du Lão Thử:

– Không có vợ đúng là sướng.

Du Lão Thử bị đau, chỉ phải cười khổ. Bách Lý Băng không vừa ý, hừ một tiếng:

– Hối hận vì cưới vợ phải không? Vậy vì sao năm đó anh phải cưới cô ấy?

Lái xe hơi sửng sốt, trong xe trở nên yên tĩnh, sau một lúc lâu mới trả lời:

– Lúc tôi cưới bà xã, tôi không hối hận. Nhưng hiện tại tính cách của bà xã đã thay đổi, không còn như trước kia nữa rồi.

– Là do bản thân anh trăng hoa mới đúng.

Bách Lý Băng bất mãn nói:

– Loại người như anh, tôi đã thấy nhiều. Lúc theo đuổi người ta, không ngừng lời ngon tiếng ngọt. Đợi khi người ta vứt cả tuổi thanh xuân cho anh rồi già dần, thì anh bắt đầu chán ghét phải không? Chẳng lẽ không đúng sao?

Ba người đàn ông trong xe ngơ ngác nhìn nhau, nhưng lại không thể phản bác được. Theo góc độ của phụ nữ, thì đích thực là như vậy. Nhưng theo góc độ của đàn ông thì sao?

– Không phải.

Lái xe suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc lắc đầu nói:

– Trong mắt tôi, cô ấy lúc nào cũng như vậy. Nhưng cô phải biết rằng, áp lực đặt trên vai người đàn ông vốn rất lớn. Khả năng của tôi chỉ có vậy, mà lại lớn tuổi rồi, học tập đã chậm. Cho dù có học được điều gì mới, một người đã hơn bốn mươi cũng sẽ không tìm được công việc khác. Cho dù có kinh nghiệm đi chăng nữa, nhưng người ta nhìn vào số tuổi của anh đã trực tiếp cự tuyệt rồi. Không phải là tôi không muốn kiếm tiền. Nhưng cô bảo tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không thể đi ăn cắp, ăn trộm. Đôi khi gặp phải hành khách say rượu hay du côn quỵt tiền gì đó, không những tốn tiền xăng, còn làm trễ nải thời gian. Làm công việc này rất là vất vả. Ngày làm mười mấy tiếng, nhiều khi cơm cũng không kịp ăn. Tiền kiếm được thì cũng phải chi trả đủ loại chi phí, nào là tiền thế chấp, tiền bảo hiểm. Làm vất vả như vậy không phải đều vì kiếm tiền nuôi vợ nuôi con đó sao?

Bách Lý Băng nghe vậy trầm mặc. Người lái xe không phải là lớn tuổi, nhưng nếp nhăn trên khuôn mặt còn nhiều hơn cả Du Lão Thử. Tóc bạc trên đầu cũng không ít. Mọi người đều biết, đầu bạc có rất nhiều nguyên nhân. Ngoại trừ tuổi tác ra, sầu lo và dinh dưỡng không đầy đủ không thể nghi ngờ là nguyên nhân lớn nhất.

Lái xe càng nói càng kích động:

– Lúc về nhà, tôi chưa bao giờ than vãn với ai. Cả ngày vất vả chỉ muốn ngủ ngon một giấc. Nhưng làm một người cha, vẫn phải gắng gượng giúp con học bài. Nhiều người ở độ tuổi của tôi đã được hưởng phúc an nhàn. Nhưng tôi thì không thể thế được.

Bách Lý Băng cắn môi, trầm mặc không lên tiếng. Tuy cô tự lập từ sớm, nhưng dù sao chưa từng nếm trải qua vất vả, đắng cay của những người sinh sống dưới tầng lớp thấp. Mà cô biết rằng, những lời người lái xe này kể là lời nói thật.

– Ngồi lái xe cũng mắc đủ thứ bệnh. Nhất là phần eo. Hiện tại chỗ eo của tôi cứng như hòn đá vậy.

Lái xe cười khổ nói:

– Ngày nào cũng phải ngồi nhiều tiếng liên tục. Nhưng chúng tôi vẫn có thể nhẫn nhịn được. Đợi khi về hưu thì không cần chịu khổ như vậy nữa. Bình thường sợ nhất là bị bệnh. Bệnh nhẹ uống vài viên thuốc là khỏi. Nhưng nếu bị bệnh nặng, thì đúng là không biết lấy đâu tiền để chữa. Tiền tiết kiệm không dám động vào, vì dành cho con cái học hành sau này. Còn vay tiền, thì lại không biết đến khi nào có thể trả. Không vay tiền, chẳng lẽ chờ chết?

– Xin lỗi anh, vừa nãy tôi nói không đúng, mong anh bỏ quá cho.

Bách Lý Băng thấp giọng xin lỗi.

Lái xe mỉm cười, qua kính sau, Lâm Dật Phi có thể nhìn thấy hai giọt nước mắt trong suốt trong mắt của ông ta:

– Cô gái, tôi không có ý trách cô. Một người tốt như cô rất là hiếm thấy. Tôi cảm thấy cao hứng thay cho người anh em kia. Mặc dù tôi là một người đàn ông không có bản lĩnh gì, nhưng tôi vẫn chịu khổ được. Vừa nãy cô nói tôi là trăng hoa, thực sự tôi chưa từng trăng hoa qua. Đương nhiên, rất nhiều người đàn ông đều có. Nhưng tôi là người đã có gia đình, nếu có dư tiền, nên tiết kiệm chẳng phải tốt hơn sao? Tôi cũng không hy vọng quá xa vời. Chỉ hy vọng về đến nhà, có thể được nghe con gọi cha, nghe bà xã ân cần hỏi han. Yêu cầu này liệu có cao hay không?