Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 162: Ba nhát dao




Rất nhiều người nói mười câu không bằng một câu, có vài người nói một câu lại bằng mười câu. Lâm Dật Phi chắc chắn là loại người thứ hai.

Hắn nói mười phút nữa đến nơi, dù Khỉ ốm có muốn giở trò cũng không dám. Gã chợt phát hiện tên Lâm Dật Phi này nhìn có vẻ không quan tâm gì hết, dường như khá hiền lành, thực ra hắn còn thông minh hơn khỉ, gian xảo hơn ma quỷ. Rất nhiều người thích nói những chuyện mà họ không hiểu ra ngoài miệng, còn Lâm Dật Phi này biết rõ mà lại giấu trong lòng.

Chưa đầy mười phút, tài xế đã dừng xe lại. Lúc xuống xe, Lâm Dật Phi lại nói một câu khiến Khỉ ốm chột dạ:

– Lão đại của mấy người không phải đang ở “Cư xá cấm địa” sao?

Tuy sương mịt mù, chim mơ hồ, song đôi mắt Lâm Dật Phi không hề mơ hồ chút nào, cho dù là mưa to cũng thấy rất rõ ràng. Ngõ hẻm ở trước mắt không có khí thế cao sang, không thể nào là khu xư xá được!

– “Cư xá cấm địa” là nơi lão đại chúng tôi mời khách đến ở.

Khỉ ốm không biết Lâm Dật Phi đã biết được bao nhiêu, thấp giọng giải thích:

– Bình thường lão đại hay đến rồi đi, nhưng mấy ngày nay có việc nên hầu như không đến.

Khỉ ốm nhờ tài xế đưa hai cây dù, gã đưa cho Lâm Dật Phi một cây.( Truyện được share tại t r uyen 2 4 7.vn) Khỉ ốm vốn muốn cầm dù đi vào sân lớn ở cuối ngõ, nhưng lại sợ Lâm Dật Phi ở sau lưng cho một đá hoặc một nhát dao, dù là thứ gì thì gã cũng không muốn nếm thử. Gã đành lề mề đi trước dẫn đường, lúc đến được sân lớn thì cả người đã ướt nhẹp. Gã quay lại nhìn thì thấy Tiếu Nguyệt Như dựa sát vào Lâm Dật Phi, lạ nhất là không thấy giọt nước nào đọng trên thân hai người.

Bà mẹ nó! Khỉ ốm lầm bầm. Tên Lâm Dật Phi này có hai khả năng, một là quỷ nên không bị dính nước mưa, hai là cao thủ truyền thuyết thường thấy trong ti vi, có chân khí tạo kết giới nên gió mưa không thấm được. Có điều hai khả năng này gã thấy không có căn cứ. Mới đến cửa lớn thì đã có thể nhìn thấy đèn chiếu sáng rực trong sảnh, mọi người nhất thời ngây ra.

Lâm Dật Phi nhỏ giọng nói với Tiếu Nguyệt Như:

– Lát nữa đừng rời khỏi anh, nếu không chết đi biến thành quỷ cũng đừng tìm đến anh.

Tiếu Nguyệt Như sững người, chưa kịp trả lời đã bị Lâm Dật Phi kéo vào đại sảnh. Cho dù dọc đường đi bên tai ào ào tiếng mưa gió, sấm chớp đì đùng, cô lại thấy rất trấn tĩnh. Giống như dù có ngàn quân vạn mã xông đến giết chóc, chỉ cần có Lâm Dật Phi, mặc cho sấm chớp mưa giông, ta dĩ nhiên vẫn đứng hiên ngang. Cảm giác chán ghét Lâm Dật Phi hình như cũng bị mưa gió cuốn đi mất, bỗng nhiên nghe thấy một câu nói, mới phát hiện bản thân cô tuy gần với hắn trong gang tấc, nhưng thực tế lại xa tận chân trời!

Nếu là chị, cô tin rằng Lâm Dật Phi chắc chắn sẽ không nói thế.

Dù Lâm Dật Phi đã nhắc nhở, nhưng mới tiến vào đại sảnh thì Tiếu Nguyệt Như đã hét lên một tiếng, buông tay khỏi hắn rồi chạy về phía đại sảnh, Lâm Dật Phi cũng không hề ngăn lại.

– Chị, hai ngày nay chị ở đâu vậy?

Tiếu Nguyệt Như nắm lấy tay của chị.

Một người ngồi cạnh chiếc bàn đá ở đại sảnh đứng bật dậy, sửng sốt nhìn Tiếu Nguyệt Như:

– Nguyệt Như, sao em lại ở đây?

Vẻ mặt người ấy có phần tiều tụy nhưng cũng không mất đi thần thái vốn có. Cô quay lại nhìn Lâm Dật Phi, mặt ửng đỏ:

– Anh đến rồi.

Lâm Dật Phi gật đầu với Tiếu Nguyệt Như. Từ sáng Khỉ ốm luôn bị “Trung Nghĩa Bang” trói buộc, khi gặp hắn thì miệng như bị nhét tất thối, đương nhiên không rảnh gọi điện thoại. Tình hình hiện giờ đúng như Khỉ ốm đã nói, Tiếu Nguyệt Dung không hề ngạc nhiên, chỉ là không kiềm được hỏi:

– Anh, vẫn khỏe chứ?

Mặt Tiếu Nguyệt Dung đỏ bừng, biết ý của hắn, lại thấy Khỉ ốm khẩn trương nhìn mình, cô đành thấp giọng:

– Tối qua họ nói chuyện, sau đó em đến đây thì gặp Lý đại ca. Anh ấy nói luôn muốn gặp anh nhưng không có dịp, lại sợ anh không nể mặt nên không đến, vì vậy mời em đến đây trước. Em thật sự không sao, họ đối xử rất tốt với em.

Lâm Dật Phi nhíu mày:

– Họ mời thì em qua liền, vậy mà cả buổi tối cũng không gọi cho anh một lần?

Tiếu Nguyệt Dung nghe thấy hắn có ý trách móc, cô cúi đầu im lặng. Tiếu Nguyệt Như cũng sốt ruột quan sát, lo ngại chị bị thiệt thòi, cô nắm lấy tay chị:

– Chị, nhất định là họ ép buộc nên chị mới đến đây phải không? Chị đừng sợ, cứ nói ra hết đi, đã có Lâm Dật Phi ở đây rồi.

Khỉ ốm cười bất đắc dĩ đến gần nói:

– Lâm đại hiệp, nếu muốn trách thì cậu nên trách tôi đã gạt chị y tá. Tôi chỉ nói cậu muốn gặp cô ấy nên hẹn ở đây, cô ấy liền tin là thật.

Thấy tia nhìn sắc lạnh của Lâm Dật Phi, Khỉ ốm hoang mang:

– Tôi quả thực không có ác ý. Lậm đại hiệp, chúng tôi thực sự là bất đắc dĩ mà.

Ánh mắt Lâm Dật Phi di chuyển đến bàn đá, nhìn chăm chú người cao to. Tóc người đó đã hoa râm, mặt đầy những sẹo dài kéo từ đuôi mắt cho đến khóe miệng. Nhát dao này đúng là không nhẹ, lúc đầu chắc là da thịt đều lộ ra, tuy đã liền sẹo nhưng vẫn còn thấy rõ những vết hằn sâu và dài. Thấy Lâm Dật Phi nhìn mình, người đó đứng lên đến trước mặt hắn, mỉm cười:

– Lâm Dật Phi? Nghe tiếng đã lâu. Tôi họ Lý, Lý Tồn Hiếu.

Y thân thiện đưa tay ra, không hề có ác ý gì. Song Lâm Dật Phi lại nhìn y đăm đăm, chần chừ mãi không chìa tay ra. Tiếu Nguyệt Dung lặng lẽ đến bên hắn, đưa tay kéo vạt áo:

– Dật Phi, anh Lý là người tốt, chị Uông cũng vậy.

– Anh Lý, chị Uông?

Lâm Dật Phi quả thực có chút dở khóc dở cười. Hắn sát khí đằng đằng xông tới chỉ muốn cứu Tiếu Nguyệt Dung, không ngờ cô lại kết giao với mấy người này:

– Em biết họ là ai không?

– Họ đều là người tốt.

Tiếu Nguyệt Dung nhỏ giọng, không hiểu vì sao mặt lại đỏ ửng. Cô nhìn trộm cô gái đang ngồi yên bên bàn đá, mặt trang điểm nhạt, nhìn dáng người có vẻ dịu dàng. Cô gái đó nhìn Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười.

– Dật Phi, chuyện này đừng trách Nguyệt Dung.

Lý lão đại thở dài:

– Nếu cậu muốn tính sổ thì cứ tìm đến tôi, nhưng trước đó nghe tôi kể đầu đuôi việc này đã.

Lâm Dật Phi “ừ” một tiếng, vẻ bất mãn trên mặt đã biến mất. Hắn từ tốn đến cạnh bàn đá ngồi xuống.

Lý lão đại vui mừng, liếc qua Khỉ ốm, gã vội nói:

– Tôi đi rót trà.

– Không cần.

Lâm Dật Phi lạnh lùng ngăn lại:

– Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân, sau đó đưa bọn họ trở về.

Lý lão đại ho khan một tiếng:

– Thực ra một tháng trước, tôi đã nghe Khỉ ốm và Da đen kể về cậu Lâm.

Y bắt đầu muốn tạo quan hệ, định gọi một tiếng Dật Phi, nhưng người ta lại ra vẻ xa cách khó gần nên đành gọi là cậu Lâm.

– Rồi sau đó?

Lâm Dật Phi trông ra màn mưa đêm, không hiểu sao lại cảm thấy như tim đập nhanh hơn, đó là trực giác báo hiệu có nguy hiểm. Có điều trong đại sảnh này, ngoài Lý lão đại, Chị Uông, chị em Tiếu gia, Khỉ ốm và ba tên đàn em ra thì không còn ai khác. Vậy nguy cơ đến từ đâu? Nếu không phải từ trong đại sảnh, lẽ nào là từ bên ngoài?

– Lúc đó tôi thực sự muốn gặp cậu Lâm, nhưng chúng tôi quá bận nên cứ lần lữa mãi.

Lý lão đại nhìn sang cô gái kế bên, giống như là dùng mắt ra hiệu.

– Lý lão đại suốt ngày nghĩ đến trộm tiền người khác, vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa. Tôi thấy đúng là bận rộn thật.

Lâm Dật Phi không hề muốn móc nối quan hệ gì với y. Tiếu Nguyệt Dung kéo tay em gái đang ngồi cạnh Lâm Dật Phi, vẻ mặt hơi lo âu, song Lâm Dật Phi chỉ trừng mắt nhìn Lý lão đại:

– Có điều dù tôi có rảnh đi chăng nữa, cũng không muốn gặp lưu manh.

Sắc mặt mọi người trong sảnh đều sa sầm, Lý lão đại muốn nói gì đó nhưng lại kiềm chế. Khỉ ốm đột nhiên bước đến, trong tay không biết cầm một con dao ngắn từ lúc nào. Tiếu Nguyệt Dung hoảng hốt:

– Khỉ ốm, anh làm gì vậy?

Lâm Dật Phi ngồi vững trên ghế lạnh lùng nhìn Khỉ ốm, không nói một lời nào.

– Lâm đại hiệp, tôi biết chuyện lần trước là do tôi không đúng.

Khỉ ốm vén tay áo lên để lộ cánh tay gầy tong teo:

– Khỉ ốm không có bản lĩnh gì ngoài trộm cắp, nhưng lần trước không những trộm mà còn có ý định làm người khác bị thương. Đây là việc không nên, Lý lão đại đã mắng tôi rồi. Lão đại luôn dạy các anh em là trộm cũng phải có đạo, nhưng tôi gây ra chuyện thế này chính là không tuân theo quy củ. Nếu Lâm đại hiệp vì chuyện này mà có ác cảm với Lý lão đại, Khỉ ốm xin đền tội với cậu.

Tiếu Nguyệt Như trông thấy Khỉ ốm gian xảo đột nhiên trở nên đại nghĩa, cô lấy làm lạ, có chút buồn cười. Mấy lời này ai chẳng nói được, y muốn làm… Chưa kịp nghĩ gì, Khỉ ốm đã vung dao lên cắm phập xuống cánh tay của mình!

Lý lão đại cực kỳ kích động, vừa định đứng lên thì bị Chị Uông ấn cánh tay xuống. Tiếu Nguyệt Như hét lên, thấy máu tươi bắn ra suýt tí nữa ngất đi. Tiếu Nguyệt Dung đứng bật dậy, sắc mặt trắng nhợt, quay sang gọi Lâm Dật Phi:

– Dật Phi.

Lâm Dật Phi chỉ im lặng, lạnh lùng nhìn Khỉ ốm.

Mặt Khỉ ốm co giựt, phút chốc trên trán đã đổ mồ hôi hột. Thấy Lâm Dật Phi vẫn thờ ơ, gã cắn răng rút dao ra, lại đâm thêm nhát nữa!

Máu tươi của nhát trước vẫn đang trào ra, thêm nhát nữa lại làm máu bắn ra nhiều hơn. Lý lão đại chỉ siết chặt nắm tay, răng nghiến chặt, ánh mắt Chị Uông cũng có vẻ bất nhẫn, song họ chỉ nhìn sắc mặt của Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi vẫn ngồi yên, nhưng trong mắt lại có ý chế giễu.

Khỉ ốm đau đến mức muốn ngã quỵ. Thấy Lâm Dật Phi vẫn thản nhiên, gã biết hắn không có ý tha thứ cho mình, đành rút dao ra rồi đâm vào ngực mình!

Tiếu Nguyệt Dung thét lên, xông lên bắt lấy cánh tay Khỉ ốm, bỗng xoay người lại nhìn Lâm Dật Phi với ánh mắt khó hiểu:

– Dật Phi, dù anh ta có làm gì sai thì hai nhát dao này cũng xem như là thật lòng sửa đổi. Không phải anh luôn nói sẽ cho người ta một cơ hội khác ư, tại sao lại tàn nhẫn với Khỉ ốm như thế, anh ta không chết thì không được sao?