Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 228: Quay đầu nghĩ lại




– Lâm tiên sinh, mời ngồi, mời ngồi.

Uông Tử Hào nhìn thấy Lâm Dật Phi vẫn đang đứng đó liền nói, lại nhìn thấy bông hoa bách hợp cài trước ngực anh, thần sắc có chút kỳ lạ nói:

– Lâm tiên sinh vẫn thích hoa bách hợp sao?

Lâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói:

– Tôi cảm thấy người cài hoa theo khá là bắt mắt.

Uông Tử Hào ngẩn người ra, không rõ ý tứ mà Lâm Dật Phi nói, nói:

– Không ngờ Lâm tiên sinh lại hài hước như vậy.

Y và Lâm Dật Phi đều là sinh viên, nhưng lại dùng cách nói tiên sinh để xưng hô, vậy đương nhiên đã không coi Lâm Dật Phi là một sinh viên rồi. Nhưng điểm quan trọng chính là trong câu nói tiên sinh này, tôn kính nhưng lại kèm theo một chút bất mãn trong đó.

Uông Tử Hào nhìn thấy Lâm Dật Phi ngồi xuống ghếcũng ngồi xuống theo. Chỉ có điều hơi nghiêng mình về phía trước, hơi căng thẳng nhìn Lâm Dật Phi, vẻ mặt tựa như phía trước là một con hổ muốn ăn thịt người vậy.

Hai người nhìn nhau không nói một lời. Trong khi Lâm Dật Phi thản nhiên như thường thì Uông Tử Hào lại như ngồi trên đống lửa, giống như vết chai trên chân kéo dài lên đến mắt vậy, không ngừng nháy mắt. Chỉ trong năm phút mà đã quay đầu hướng về phía nhà vệ sinh không dưới mười lần!

Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, cảm thấy nếu không nói thì ánh mắt của người nhân viên phục vụ nhìn hai người đã có mùi rồi. Chỗ này vốn là quán cafe của các đôi tình nhân, ngồi ở đâu đều là các đôi cả. Bọn họ tuy cũng là một đôi, nhưng cái kiểu cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ này thật quá xấu hổ!

Lâm Dật Phi khách khí nói:

– Uông tiên sinh, không rõ rốt cuộc cậu hẹn tôi là có việc gì?

Uông Tử Hào ngoáy ngoáy cổ, động tác có chút cứng nhắc, nói:

– Kỳ thực là… kỳ thực là…Phong Tuyết Quân cô ấy, cô ấy muốn gặp cậu.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dật Phi, Uông Tử Hào không nhìn nổi ho khan một tiếng nói:

– Kỳ thực là tôi muốn nhờ Phong Tuyết Quân giúp tôi hẹn cậu. Lâm tiên sinh, cậu cũng biết giữa chúng ta vẫn luôn tồn tại sự hiểu lầm!

– Tôi không biết rằng giữa chúng ta lại tồn tại hiểu lầm gì.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nói, hắn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Uông Tử Hào. Đột nhiên hắn phát hiện hình như tay phải của y có chút không thuận tiện, vẫn luôn để dưới gầm bàn, điểm này khiến hắn cho rằng Uông Tử Hào đang nắm khẩu súng quay về phía mình.

Tuy nhiên, Thiếu Niên sớm đã để ý đến bàn tay kia của Uông Tử Hào thông qua tấm gương bên cạnh. Bàn tay kia ngoài việc nắm chặt lại, đôi lúc lại thả lỏng, không hề nắm thứ gì khác. Mặc dù không để tâm đến Uông Tử Hào, nhưng Lâm Dật Phi cảm thấy không hề đơn giản. Từ trước tới giờ hắn chưa từng cho rằng Uông Tử Hào sẽ chủ động tới hòa giải, vì thế lần hẹn gặp này chắc hẳn có dụng tâm.

Trên mặt Uông Tử Hào miễn cưỡng nở một nụ cười trừ, nhìn tứ phía xung quanh rồi đột nhiên thấp giọng nói:

– Lâm tiên sinh, kỳ thực tôi không hề thích Phong Tuyết Quân, tôi chỉ vui chơi chút mà thôi.

Lâm Dật Phi có chút ngạc nhiên, không biết tại sao đột nhiên y lại nói ra những lời này.

– Đương nhiên, hiện tại con đường làm quan của Lâm tiên sinh đang rộng mở, nhất định sẽ không suy nghĩ đến chuyện dùng đồ đã qua sử dụng đâu nhỉ!

Nói đến chuyện này, Uông Tử Hào bỗng hưng phấn hẳn lến, thay đổi tinh thần suy sụp trước đó:

– Nhưng mà làm vợ chồng hờ một đêm cũng không nghĩa lý gì.

Lâm Dật Phi nhíu mày nói:

– Cậu muốn nói điều gì?

– Tôi muốn nói là…

Khóe miệng Uông Tử Hào nhếch lên cười, điểm này giúp cho nét mặt như xác chết cứng của y có chút sinh động lên. Y nói:

– Nếu cậu muốn cùng Phong Tuyết Quân làm chuyện kia…Chúng ta đều là đàn ông, cậu cũng biết đấy, chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ giúp cậu liên hệ. Tôi nghĩ Tuyết Quân cũng sẽ không phản đối. Cho dù cô ta có thực sự phản đối, thì tôi cũng sẽ có cách thuyết phục cô ta.

Mặc dù y nói rất ẩn ý, nhưng Lâm Dật Phi cuối cùng cũng đã hiểu được ý của y. Nếu không phải hắn có tính nhẫn lại tốt, thì sớm đã cho Uông Tử Hào một đấm rồi, chỉ muốn y câm ngay mồm lại!

Người vô liêm sỉ hắn đã từng gặp, nhưng loại người vô liêm sỉ như y thì đây là lần đầu. Chỉ cần động não một chút lại cảm thấy có chút kỳ quáit.t.r.u.y.e.n.2.4.7.n.. Tên Uông Tử Hào này tại sao lại đột nhiên trở nên nịnh bợ như vậy, đem bạn gái mình tặng cho người khác? Loại người này đâu có giống với việc sẽ thuê sát thủ giết người, nhìn thế nào cũng thấy là đối tượng bị chặt chém?

– Phong Tuyết Quân, cô ta đồng ý ư?

Đột nhiên Thiếu Niên có cảm giác thật nực cười. Nếu là Lâm Dật Phi trước đây khi nghe được lời này sẽ mừng rỡ như điên, hay là phẫn nộ giáng hai bạt tai cho Uông Tử Hào.

– Loại phụ nữ như cô ta, việc có lợi thì tại sao lại không đồng ý chứ?

Câu nói của Uông Tử Hào đã kết luận cho Phong Tuyết Quân, nhưng Thiếu Niên lại không thể phủ nhận rằng Uông Tử Hào hiểu rất rõ Phong Tuyết Quân. Thấy Lâm Dật Phi im lặng không nói, Uông Tử Hào có chút bối rối nói:

– Lâm tiên sinh, tôi nghĩ cậu đã nghe được không ít lời đồn, vì thế mới hiểu lầm tôi sâu đậm như vậy.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Tôi sao? Mấy ngày này đến nói chuyện tôi cũng không hề nói với cậu một câu, sao lại có thể cho rằng có hiểu lầm sâu đậm được?

Uông Tử Hào lại nhìn về phía nhà vệ sinh, miệng nói thầm một câu:

– Nghe nói hai tháng trước Lâm tiên sinh bị tai nạn xe?

– Cậu không biết sao?

Lâm Dật Phi suýt chút nữa thì cười bật lên, xem ra tên Uông Tử Hào này không đi diễn kịch thì hơi phí…

– Tôi là sau khi nghe Phong Tuyết Quân nói mới biết.

Con người của Uông Tử Hào đảo loạn:

– Nhưng sau đó lại có rất nhiều tin đồn, nói kẻ lái xe đâm phải cậu chính là tôi, đó chẳng phải là sự hiểu lầm sâu sắc sao. Chiếc xe kia tôi đã bị mất từ lâu rồi, lúc đó khi cảnh sát điều tra thì…

Trong khi Uông Tử Hào đang nói thì Lâm Dật Phi lạnh lùng ngắt lời nói:

– Nếu đã không có hiểu lầm gì, thì cũng không cần giải thích nữa!

Uông Tử Hào hơi bối rối nói:

– Anh không tin tôi?

– Nếu cậu đã không làm, thì sẽ không hổ thẹn với lương tâm.

Lâm Dật Phi trợn mắt nhìn y nói:

– Hà cớ phải bắt người khác nhất định tin mình?

– Nhưng mà, nhưng mà…

Uông Tử Hào gấp gáp nói:

– Lần này tôi mời Lâm tiên sinh tới là có việc muốn nhờ. Nếu không phải là chân thành…

– Cậu có việc muốn nhờ tôi?

Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, không hiểu nổi có phải tên Uông Tử Hào này lên cơn sốt hỏng mất não rồi không:

– Là chuyện gì?

– Tôi mong anh…

Uông Tử Hào có chút do dự:

– Có thể trả lại món đồ kia cho tôi được không?

Lâm Dật Phi giật mình hỏi:

– Là vật gì?

– Đó chẳng qua là một thứ rất tầm thường. Nếu như cậu mà thích, thì cứ lấy đi…

Uông Tử Hào nuốt nước bọt, khó nhọc nói:

– Nhưng mà đối với tôi mà nói nó vô cùng quan trọng. Nếu cậu cảm thấy thiệt thòi, vậy tôi có thể mua lại, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cậu đưa ra giá!

– Từ trước tới giờ tôi chưa từng cầm bất cứ đồ vật gì của cậu..

Lâm Dật Phi hạ giọng nói:

– Nếu đã như vậy thì trả lại cậu thế nào đây!

Uông Tử Hào mặt mày đau khổ, cắn răng hỏi:

– Lâm tiên sinh, hai tháng trước cậu đã lấy từ chỗ tôi một túi đồ, không rõ cậu còn nhớ không?

– Không nhớ.

Thiếu Niên đáp lại ngắn gọn, dứt khoát. Chỉ có điều trong lòng không hiểu, chẳng lẽ túi đồ kia không phải là Lâm Dật Phi đưa cho Phong Tuyết Quân, Phong Tuyết Quân lại nói với Uông Tử Hào. Nếu đã như vậy, tại sao Uông Tử Hào lại muốn gì từ mình?

– Qủa thực tôi biết Lâm tiên sinh nghĩ là tôi, nghĩ là tôi làm việc xấu.

Uông Tử Hào nói ra ý đồ, đồng thời trấn tĩnh lại bản thân:

– Nhưng thực sự ban đầu tôi không hề biết đó là tang vật. Trước đây người đó là bạn của tôi, anh ta nói để đồ ở chỗ tôi ít ngày. Nhưng sau đó thật không thể tưởng tượng lại có những trò bịp bợm khác.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn y, không nói một lời, chỉ có điều cái không khí cự tuyệt không nói một tiếng động khiến Uông Tử Hào hoảng sợ, y nói:

– Lâm tiên sinh, xin cậu hãy nói giá đi. Chỉ cần đem đồ trả lại cho tôi, muốn tôi làm gì cũng được.

Giọng nói của y mang chút run rẩy, nghe có chút đáng thương, tội nghiệp. Nhưng ngược lại Lâm Dật Phi lại cảm thấy trong giọng điệu của y lại có chút hoảng loạn, hắn nói:

– Tôi không biết là cậu muốn thứ gì.

Thiếu niên chậm rãi nói:

– Cho nên dù có muốn trả lại cũng không có cách nào!

Nghe giọng điệu của Lâm Dật Phi có chút thoải mái hơn, Uông Tử Hào vui mừng khôn xiết nói:

– Nó có lẽ là một miếng ngọc, to như này.

Dùng tay ước lượng một chút rồi nói:

– Không lớn lắm, chắc là đồ trang sức phái nữ dùng.

– Có lẽ?

Lâm Dật Phi cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi:

– Cậu chưa từng nhìn qua sao?

– Lâm tiên sinh nói đùa rồi.

Trong mắt Uông Tử Hào hiện lên một tia thù hằn, nhưng đã tan biến trong giây lát:

– Túi đồ đó tôi chưa từng động vào, thì đã bị cậu lấy đi mất rồi. Ngay cả bên trong rốt cuộc là thứ gì, tôi cũng chưa biết rõ.

Lời y nói khá khách khí, không hề có ý trách móc Lâm Dật Phi đã lấy trộm mất, thể hiện sự kiêng rè rất lớn đối với Lâm Dật Phi.

– Vậy làm sao biết có một miếng ngọc?

Lâm Dật Phi lạnh lùng hỏi:

– Có phải là Dương Tam nói cho cậu biết?