Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 236-1: Bảy ngày (1)




Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy cái mạng của Nhạc Hạo Phong đúng là được nhặt về:

– Hạo Phong may mắn thật.

Phòng Minh Viễn không kìm được nói:

– Lúc đó nếu như không có huấn luyện viên Lâm ở bên cạnh thì không chừng bây giờ tôi đã không ngồi đây rồi.

– Hạo Phong cũng rất kì lạ.

Chương Long Châu giải thích:

– Cậu ấy cũng cho rằng tên kia hạ thủ lưu tình, hơn nữa gã còn nói một câu rất lạ.

– Gã nói gì?

Lâm Dật Phi hỏi.

– Gã nói không ngờ Nhạc Gia Quyền vẫn chưa thất truyền, hơn nữa còn rất tinh túy.

Chương Long Châu nói từng chữ:

– Gã còn hỏi Nhạc Hạo Phong là ai dạy quyền pháp này.

– Nhạc Hạo Phong nói sao?

Đột nhiên Lâm Dật Phi cảm thấy hơi căng thẳng, một loại cảm xúc kì lạ dâng lên.

– Hạo Phong không nói gì.

Chương Long Châu lắc đầu nói:

– Cậu ấy chỉ liều mạng nhưng cũng không thắng được tên kia chứ đừng nói là bắt được gã. Gã hỏi mấy câu thì mất kiên nhẫn dần, tùy ý đá Hạo Phong một cái ngã nhào. Hạo Phong hình dung lại nói mặc dù lúc ấy không đau nhưng lực đạo rất lớn, nếu như gã không giảm bớt lực thì chắc là cậu ta đã tắt thở tại chỗ rồi.

Đàm Giai Giai rùng mình một cái, vốn tưởng rằng võ công của mình đã không tồi, không bằng Lâm Dật Phi cũng không nghĩ gì nhưng hiện giờ lại mọc đâu ra một tên sát thủ chuyên nghiệp, võ công lại cao đến như vậy, khiến cô cảm thán người tài trong thiên hạ quả thực là không đếm xuể.

– Tên kai lại giơ một tay lên…

Chương Long Châu tiếp tục nói:

– Một thanh phi đao phi trúng bắp đùi của Hạo Phong, rõ ràng là không muốn lấy mạng của cậu ấy. Hạo Phong cũng nói là lúc ấy đến ý nghĩ chạy trốn trong đầu cũng không có, nếu như tên kia muốn phi thanh phi đao vào cổ họng cậu ấy thì quả thực quá dễ dàng. Sau đó thì Dật Phi chạy đến nơi, chuyện sau đó thì cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa.

Chương Long Châu đem chuyện đã trải qua nói tóm lược lại một lần, mọi người nghe xong đều là im lặng không nói gì. Quá trình dường như đơn giản, nhưng đối với Nhạc Hạo Phong mà nói thực sự là chuyện sinh tử:

– Hiện giờ mấu chốt chính là trước tiên phải tìm được Phong Tuyết Quân.

Ngón tay Chương Long Châu ấn nhẹ lên mặt bàn:

– Còn nữa.

Anh ta đột nhiên thở dài một tiếng:

– Mọi người hơn phân nửa rất kỳ quái, vì sao tôi lại rút lui nhân viên từ trong khách sạn?

– Cảnh quan Chương sợ bọn họ có chuyện?

Đàm Giai Giai thấp giọng nói, nếu muốn bắt tên sát thủ thật sự có võ công gần như Lâm Dật Phi kia, vậy lục soát từng tầng, từng gian phòng một, động thủ với y, phỏng chừng không có người nào có thể sống sót. Loại này nếu nói là muốn đối phó, phỏng chừng chỉ có mười mấy khẩu súng cùng nhằm vào bắn, mới có thể giết chết.

– Đây dĩ nhiên là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác cũng là do hội đấu giá từ thiện sắp bắt đầu, bởi vì sĩ diện của phía tổ chức, khách sạn đã lục tục mời không ít khách thương và phú hào có uy vọng từ vùng khác đến đây.

Ánh mắt Chương Long Châu lại nhìn phía Lâm Dật Phi:

– Gần một loạt rắc rối, chúng ta đã khiêm tốn xử lý, nếu quả thật giống như đội trưởng Long, sự tình mở rộng, ảnh hưởng tạo thành vô cùng không tốt, cũng sẽ đả kích đến niềm tin của người tham dự hội nghị.

Thần sắc Long Nghị có chút mất tự nhiên, nhưng lại không nói một lời.

– Dật Phi, không biết khối Loan Phượng Thanh Minh đó rốt cuộc trông nó như thế nào.

Chương Long Châu thấp giọng hỏi.

– Khối ngọc tương đối dày, độ sáng ấm áp, và khác biệt lớn với các loại khác là xuyên thấu qua ánh mặt trời, có thể mơ hồ nhìn thấy được một con Loan Phượng.

Lâm Dật Phi nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình khá kỳ quái, đột nhiên ý thức được cái gì đó:

– Đây là khi tôi hỏi Uông Tử Hào, y miêu ta đại khái cho tôi biết.

Mọi người lúc này mới chợt hiểu, khẽ gật đầu.

Lâm Dật Phi miêu tả như vậy đương nhiên mang ý nghĩa là đã gặp qua Loan Phượng Thanh Minh, nếu như chưa gặp qua, làm thế nào có thể biết được đặc thù của ngọc. Chỉ có điều nếu gặp qua, vậy gặp qua ở đâu thực sự là làm cho người ta phải suy nghĩ. Lúc này đành phải mượn miệng của Uông Tử Hào rồi nói một lần, dù sao người chết rồi thì cũng chẳng còn ai có thể đào lên để đối chứng được cả.

Chương Long Châu cau mày, lại phân phó mọi người mấy chuyện, bao gồm truy tra tung tích của Phong Tuyết Quân, kiểm tra danh sách phòng khách của nhà khách. Tin tức về khách ở trong gian phòng đó của khách sạn đã sớm biết, nhưng tin tức không chính xác. Lâm Dật Phi nhìn thấy toàn nói về sự tình xử lý nội bộ của bọn họ, muốn đứng dậy cáo từ, nhưng Chương Long Châu lại đứng lên:

– Chuyện còn lại giao cho đội trưởng Long xử lý, Dật Phi, đi cùng tôi một chút?

Lâm Dật Phi gật đầu đồng ý, hai người yên lặng không nói gì đi ra khỏi Cục cảnh sát. Khi đi đến đường cái, thời gian đã là đêm dài vắng người, ánh đèn le lói, hai hàng đèn đường cô liu lặng lẽ thực hiện chức trách chiếu sáng của mình.

Một trận gió đêm thổi tới, đã không còn là cái nhẹ nhàng khoan khoái của ngày hè, mà đã có chút se se lạnh. Vài phiến lá khô vàng chao liệng theo chiều gió rơi xuống, cô quạnh.

– Khi đèn đường còn tốt, có rất ít người sẽ chú ý tới sự tồn tại của nó.

Chương Long Châu đột nhiên nói, chỉ có điều lần này ánh mắt lại nhìn về phía trước, trên mặt có chút tiều tụy, nhưng sự kiên nghị thì còn nguyên. Đôi mắt tuy rằng đã giăng kín những tơ máu, nhưng vẫn có sự chấp nhất:

– Nhưng một ngày kia, đột nhiên hỏng mất một chiếc, người khác mới phát giác ra sự quan trọng của nó.

Lâm Dật Phi nhìn Chương Long Châu một cái.

– Gần đây anh rất bận, cũng rất buồn phiền đúng không?

– Đúng vậy.

Chương Long Châu gật đầu nói:

– Nhưng hiện vẫn mù mịt không manh mối, con trai của Đỗ Bách Tuyền vẫn chưa tìm được, đã qua lâu vậy rồi, mà vẫn không nhìn thấy bọn cướp liên lạc lại, tôi thực sự cảm thấy có điềm báo không tốt.

Anh ta thở dài một tiếng:

– Bất kể như thế nào, đứa nhỏ là vô tội.

– Hồ Hoa Anh cũng không thấy à?

Lâm Dật Phi ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

– Không.

Chương Long Châu đột nhiên cười khổ nói:

– Tôi có phải là rất vô dụng không? Đôi khi tôi thật sự nghĩ như vậy.

– Không ai có thể là thần, cái gì cũng làm được cả.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Nhiều khi, đại trượng phu chỉ cầu không thẹn với lương tâm, về phần sự tình sẽ biến hóa như thế nào, rất nhiều lúc, đều không phải là chuyện chúng ta có thể biết trước!

– Nếu tôi thẹn với lương tâm thì sao?

Chương Long Châu đột nhiên nói, ánh mắt đã mang sự thống khổ sâu xa.

– Cái gì?

Lâm Dật Phi kinh ngạc hỏi.

– Không có gì!

Chương Long Châu lắc đầu, đã chuyển hướng đề tài,

– Dật Phi, tôi biết rằng hiện tại cậu cũng có phiền toái, vốn không nên nhờ cậu giúp, nhưng…

– Nhưng chúng ta là bạn.

Trong ánh mắt của Lâm Dật Phi có sự lo lắng, xoay người lại nhìn Chương Long Châu:

– Bạn bè chẳng những là dùng để uống rượu ăn thịt, mà còn nên dùng để hỗ trợ xuất lực, bằng không thì tính gì là bạn bè chứ?