Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 247-1: Dạ hội (1)




Trên đường đương nhiên có không ít kẻ giàu có quyền thế. Vốn đều là kẻ mắt để trên đầu, ánh mắt cuồng ngạo, bây giờ nhìn thấy họ lại còn chủ động chào hỏi, có người còn dừng lại hàn huyên vài câu. Cái gì mà Lâm Dật Phi tuổi trẻ tài cao, Bách Lý Băng và hắn trai tài gái sắc. Đương nhiên cái tài này là tài văn chương hay tiền tài thì cũng chỉ là nói suông thôi. Lưu Minh Lý và Lâm Dật Phi cau mày, Bách Lý Băng lại bày ra vẻ mặt tươi cười, chào hỏi từng người một, lại có thể nhớ được tên của rất nhiều người, biết bọn họ làm buôn bán. Đều được mọi người khen ngợi, lén bình luận. Bố là hổ thì con gái cũng là hổ, cô gái này không cần hỏi cũng biết là một kỳ tài trong thương giới.

Đến lúc ba người thoát khỏi vòng vây, Lưu Minh Lý tháo kính râm xuống, lau mồ hôi một chút. Lâm Dật Phi cười khổ, đưa ai người đến một căn phòng khá yên tĩnh trong khu triển lãm. Đóng cửa phòng lại, Lâm Dật Phi lập tức hỏi:

– Người đó thế nào?

Bách Lý Băng ngẩn ra, không biết Lâm Dật Phi chỉ người nào. Lưu minh Lý lại là khuôn mặt thần bí, đưa tay làm tư thế OK, rồi thấp giọng nói với Bách Lý Băng:

– Đại tiểu thư, tối nay cô vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà đi, Lâm Dật Phi giao cho chúng tôi là được rồi.

Bách Lý Băng bĩu môi, chỉ nhìn Lâm Dật Phi. Lưu Minh Lý biết một trăm câu của mình cũng không bằng một câu của Lâm Dật Phi, đành phải cười khổ nhìn Lâm Dật Phi.

– Dật Phi, hay là cậu nói sẽ tốt hơn đấy.

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Không sao đâu. Nếu tối nay Băng Nhi không tham dự sẽ khiến gã nghi ngờ.

Bách Lý Băng vốn muốn hỏi, nhưng nghĩ lại lại nghĩ đến một vấn đề khác.

– Nhan Phi Hoa là ai? Cô ta có tiền có sắc đẹp, lần đấu giá này đáng lẽ nên cực kỳ có danh tiếng. Tại sao em không thấy tên cô ta trong danh sách triển lãm?

– Trên danh sách có nhiều tên như vậy em đêu nhớ rõ hết?

Lâm Dật Phi cũng có chút kinh ngạc.

Lưu Minh Lý cười ngồi xuống.

– Dật Phi, anh không biết. Kể từ khi biết anh trở thành chủ tịch quĩ từ thiện Bách Thảo, đại tiểu thư liền suy nghĩ làm thế nào giúp anh xử lý số quĩ lớn như vậy. Cô ấy nói anh những cái khác còn có thể, chứ nếu nói quản lý tài sản thì vẫn còn kém quá, không biết trong túi của mình có bao nhiêu tiền. Có một lần mời cô ấy ăn cơm, không ngờ trong túi quần chỉ có mấy đồng tiền xu, hại cô ấy vẫn phải tính tiền.

Khóe miệng Bách Lý Băng mỉm cười, nhưng chỉ là nhìn Lâm Dật Phi. Một ngày không thấy như cách ba thu, bây giờ mấy ngày không gặp, điện thoại cũng không gọi lấy một lần. Loại cảm giác này thật là khó tả. Khi Lâm Dật Phi hẹn cô gặp mặt trước cổng hội triển lãm, một khắc đó, cô nàng vui mừng đến không nói nên lời.

– Sau đó em liền nghĩ giúp anh dùng số tiền này thế nào?

Lâm Dật Phi cười, cầm lấy tay Bách Lý Băng.

– Đến cả danh sách người đến dự cũng nhớ rành mạch. Nói vậy những người vừa rồi là do em cảm thấy việc buôn bán về sau có thể dùng tới nên mới cực lực lôi kéo?

Bách Lý Băng nhẹ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi nói ra một câu:

– Anh biết là tốt rồi.

Tương tư là khổ, yêu đơn phương cũng khiến người ta tiều tụy. Tuy giấu một phần tâm ý của mình trong lòng, nhưng có thể để người trong lòng biết đương nhiên là tốt. Lúc đầu, Bách Lý Băng cảm thấy Lưu Minh Lý chỗ nào cũng không vừa mắt, nhưng thấy y nói ra tâm ý của mình trước mặt Lâm Dật Phi lại cảm thấy cha mình thật tinh mắt.

– Tư liệu của Nhan Phi Hoa tôi đã giao có Dật Phi, cô muốn biết thì có thể hỏi Dật Phi. Tuy nhiên, Nhan Phi Hoa vốn không định tham gia lần đấu giá này và tiệc rượu buổi tối, nhưng không biết tại sao lại đổi ý muốn tham dự. Tối qua Dật Phi đã trở lại rồi, chỉ là lúc tìm thấy tôi, tôi thiếu chút nữa đã đuổi cậu ấy ra ngoài.

Sắc mặt Lưu Minh Lý có chút kỳ lạ.

– Vì sao?

Bách Lý Băng kinh ngạc không hiểu.

– Tôi hoàn toàn không nhận ra cậu ta là ai.

Lưu Minh Lý khoa tay múa chân trước mặt mình.

– Tôi lớn cũng không đẹp đẽ gì cho cam, cậu ta khi đó lại còn xấu hơn, cổ quái nhìn tôi. Tôi gần như còn tưởng cậu ta là cái kia, cái kia, ha ha. Dật Phi không cần làm kinh doanh, dù có diễn kịch cũng tốt hơn mấy minh kia nhiều.

– Bộ dáng lúc đó của anh thế nào? Cho em xem xem.

Bách Lý Băng đưa tay véo véo mặt Lâm Dật Phi.

– Có phải giống như ăn mày? Nhưng thật sự không tồi. Đúng rồi, anh muốn tư liệu của Nhan Phi Hoa làm gì?

Lưu Minh Lý mỉm cười nhìn hai người, trong mắt lại là cảm khái muôn phần. Sự vất vả trước đây rốt cuộc không có uổng phí. Bọn họ vẫn không thể báo đáp sự trọng dụng của Bách Lý Hùng, cũng không thể hóa giải sự hiểu lầm giữa cha con họ. Bách Lý Hùng đau khổ, Bách Lý Băng phẫn uất thương tâm. Nhưng mình thì sao, chẳng lẽ không như thế. Chỉ là sức lực của mấy tháng, bây giờ chính mình đã cảm thấy trong lòng thoải mái. Tất cả những điều mình làm đều có ý nghĩa rồi.

Thiếu nữ nhìn Lâm Dật Phi yên lặng không đáp, nửa đùa nửa thật nói:

– Không phải anh nhìn trúng cô ta, nên muốn hiểu thêm về cô ta đấy chứ?

Lưu Minh Lý lắc đầu, đứng lên.

– Dật Phi, hai người nói chuyện trước đi. Tôi phải đi chuẩn bị bữa tiệc buổi tối một chút. Đến lúc đấy, cậu nhớ đừng có uống nhiều đấy.

Y đẩy cửa đi ra ngoài, rõ ràng biết được tâm tư của thiếu nữ.

Y vừa đóng cửa, Bách Lý Băng đã thấp giọng nói:

– Dật Phi, anh còn muốn tham gia tiệc rượu gì nữa? Hôm nay anh xuất hiện ở hội đấu giá đã rất nguy hiểm, sao không để hai ngày nữa hẵng về?

– Cái gì nên đến cũng sẽ đến, tránh né cũng không phải biện pháp.

Lâm Dật Phi cau mày.

– Chỉ có điều, Băng Nhi, em phải nghe anh một câu này.

– Em có lúc nào không nghe lời anh đâu?

Bách Lý Băng ngắm nhìn thiếu niên, ánh mắt tựa như ánh bình minh lúc thu về, như có một tầng sương bao phủ.

– Bất kể anh nói gì em cũng nhất định làm theo. Tiệc tối cũng không có gì, không tham gia cũng không sao. Nhưng vừa nghĩ đến tất cả đều là một mình anh đi giải quyết, em lại vô năng vô lực. Anh phải biết rằng, trong lòng em cũng không vui sướng gì.

Lâm Dật Phi thở dài một hơi, nắm chặt bàn tay mềm mịn của Bách Lý Băng. Đôi mắt trong khoảnh khắc không chớp.

– Có rất nhiều việc chỉ có anh mới có thể giải quyết. Điều mà anh muốn em làm là đừng để ý đến Nhan Phi Hoa, cũng không đi nghe ngóng gì về cô ta. Em cứ coi như cô ta không tồn tại trên đời này là được rồi.

Bách Lý Băng mặc dù không có trả lời, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên nét nghi vấn.

– Chuyện này anh rất khó giải thích với em.

Lâm Dật Phi nhíu đầu lông mày.

– Nhưng anh biết một điều, Nhan Phi Hoa này rất cao ngạo. Chỉ cần em không có liên quan đến cô ta, tuyệt đối sẽ không có phiền toái gì. Nhưng nếu chọc vào cô ta, sự phát triển về sau anh cũng không thể đoán trước được.

Bách Lý Băng nháy nháy mắt, đột nhiên phì cười:

– Dật Phi, lần đầu tiên em nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của anh như vậy đấy. Em đồng ý với anh là được. Nhưng nếu cô ta đến gây chuyện với em thì sao?

– Cô ta làm sao mà chọc vào em?

Lâm Dật Phi sửng sốt.

– Anh ưu tú như vậy. Hôm nay cô ta tốn một trăm triệu mua bức họa của anh…Bức danh họa kia”

Bách Lý Băng cắn môi, thân mình khẽ nghiêng đã dựa sát vào ngực Lâm Dật Phi.

– Em thật sự có chút sợ, sợ cô ta thích anh nên mới làm vậy. Nếu cô ta thích anh, Dật Phi, em thật không biết làm thế nào mới tốt.

Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng ngẩng đầu lến. Thấy mặt Lâm Dật Phi như một miếng mướp đắng. Cô khó hiểu hỏi:

– Em nói rất có lý đấy, anh đừng có giả bộ hồ đồ.

– Em thực sự nghĩ anh là miếng bánh thơm ngon.

Lâm Dật Phi hồi phục tinh thần.

– Cũng chỉ có cô gái không hiểu đời như em mới có thể đối với anh, đối với anh nặng tình như vậy.

Lâm Dật Phi nhìn vào đôi mắt thiếu nữ, nơi đó vẫn luôn tình sâu như biển.

– Nếu bây giờ anh còn không biết há chẳng phải ngu ngốc rồi sao.

Hai gò má thiếu nữ đã thoáng hiện lên, trái tim đập rộn ràng hẳn lên, chỉ muốn tuyên bố với toàn thế giới tin tức này.

– Nhan Phi Hoa này rất lỳ lạ, bây giờ anh vẫn chưa biết nói thế nào với em.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Nhưng anh đồng ý với em, sẽ không lâu đâu. Chờ anh giải quyết xong chuyện này, anh sẽ đem mọi chuyện nói rõ ràng với em từ đầu chí cuối.

– Được, em chờ.

Thiếu nữ hạ giọng nói:

– Em cũng biết anh có chủ ý của riêng mình, em chỉ hi vọng ngày đó sẽ không quá lâu. Nếu không em già rồi, mặc áo cưới sẽ không đẹp đâu.

Lâm Dật Phi định thần lại, chậm rãi nói:

– Băng Nhi, anh hiểu tâm ý của em dành cho anh. Chỉ có điều anh cảm thấy có một số việc, nếu như em biết, sợ rằng cách nhìn của em về anh sẽ khác đi. Nhưng anh lại không muốn giấu em. Anh chỉ hi vọng đến ngày anh nói tất cả với em, em có thể đưa ra quyết định của mình.

– Quyết định của em chính là, dù như thế nào em cũng đứng về phía anh.

Bách Lý Băng nâng người lên, nhìn thiếu niên.

– Lao vào lửa cũng được, nhảy xuống nước cũng không sao. Chỉ cần có anh bên cạnh, đời này không hối hận!