Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 45: Ánh trăng như nước




Thiếu niên chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Băng, nở nụ cười như thường lệ, nhưng trong mắt không còn là sự cô đơn, mà là tình cảm ấm áp: - Đi đường được không?

- Nếu đi không được, anh sẽ cõng em chứ? Bách Lý Băng giống như cười mà không phải cười.

Lâm Dật Phi có thể nhìn ra được võ công của người khác như thế nào, nhưng lại không thể nhìn ra vị đại tiểu thư này đã say hay chưa. Đành phải sờ sờ cái mũi: - Anh chỉ sợ cõng không nổi em.

Bách Lý Băng nắm lấy tay của hắn, cọ cọ vào bờ vai: - Vậy thì vịn em cũng được.

Lâm Dật Phi nhẹ nhàng nâng cánh tay của cô, chậm rãi đi về phía trước: - Em có cầm theo tiền không?

Bách Lý Băng cười mỉm: - Sao, vừa nãy chỉ uống không ăn, giờ đói rồi phỉa không?

- Anh thấy ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cần gì tốn công đi bộ về. Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Vừa nãy em vừa ăn vừa uống, anh nghĩ Phó Thủ Tín nhất định đang hối hận vì mời theo em đi cùng.

Bách Lý Băng bĩu môi: - Không phải vì anh đó sao. Cho dù y có vác kiệu tới, em cũng không đi.

- Anh chỉ sợ lần sau y nhìn thấy em, sẽ không thuê kiệu, mà chạy trốn thật xa. Lâm Dật Phi cười nói.

Gió lạnh thổi tới, Bách Lý Băng rùng mình một cái, càng dựa sát vào Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi cởi áo, khoác lên người cô: - Em thường xuyên uống rượu à?

Bách Lý Băng lắc đầu: - Rất ít.

- Vậy em có biết sau khi uống nhiều rượu, lúc tỉnh lại sẽ rất đau đầu, đôi khi hận không thể cắt bỏ đầu không? Lâm Dật Phi nhìn phương xa, thản nhiên nói.

- Em biết. Bách Lý Băng kéo chặt áo khoác của Lâm Dật Phi, mỉm cười: - Nhưng em lại thích cảm giác say đó. Lúc say có thể tạm thời quên hết mọi ưu phiền.

- Cho dù sau khi tỉnh rượu càng thêm đau khổ? Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi.

- Mặc kệ như thế nào, đó đã là chuyện của ngày hôm sau rồi. Bách Lý Băng thấp giọng nói.

Lâm Dật Phi quay sang nhìn cô gái. Trong đôi mắt sáng như có sương mù nhàn nhạt, giống như ánh trăng trên trời bị phủ một tầng mây.

Hắn biết thiếu nữ lạnh lùng chỉ là muốn che dấu tâm sự không vui. Nhớ đến những lời Bách Lí Hùng ní, Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.

- Dật Phi, kể chuyện của anh đi. Thiếu nữ chợt nói: - Từ đầu đến cuối em chưa biết gì về anh cả. Không giải thích được đụng vào anh, không giải thích được thích anh. Em chỉ cảm thấy ở bên cạnh anh rất yên bình, cho dù có ưu sầu cũng tạm thời buông lỏng.

Thiếu nữ không hề che dấu tình cảm của mình, cũng chưa bao giờ tận lực che dấu!

Yêu một người, nên thoải mái nói ra, bằng không, ngươi sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.

Ánh trăng như nước, nhu hòa chiếu xuống, tạo thành hai cái bóng thật dài, dính sát vào nhau.

- Anh? Lâm Dật Phi cười khổ: - Anh xuyên qua thời không, đến từ thời Tống tám trăm năm trước, kết quả là gặp em.

Bách Lý Băng cười khanh khách, nhịn không được ngẩng đầu lên: - Dật Phi, em cảm thấy anh đúng là người kỳ quái, cũng rất thú vị. Không biết anh học ở đâu được nhiều suy nghĩ cổ quái như vậy. Anh cũng có nhiều phiền não giống như em, phải không?

Cô đương nhiên không tin những lời Lâm Dật Phi nói. Cô chỉ cho rằng người thiếu niên này đang trêu chọc mình mà thôi.

Nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người thiếu niên, cùng ánh mắt u buồn và vô cùng cô đơn, trái tim của Bách Lý Băng chợt run lên. Không biết mình thích hắn từ khi nào vậy?

Vì sao lại thích hắn?

Chẳng lẽ chỉ vì trông thấy ánh mắt u buồn của hắn?

Trực giác của người thiếu nữ khiến cô cảm thấy Lâm Dật Phi có phiền não trong lòng.

Chẳng lẽ là vì cô nàng Phong Tuyết Quân kia?

Cô có quen Phong Tuyết Quân, cũng đã gặp Phong Tuyết Quân. Nhưng cô không thích cô gái trang điểm đậm đặc đó. Cô thấy Lâm Dật Phi nếu vì nữ nhân đó mà u buồn, thì thật sự khiến cô thất vọng. Nhưng nếu không vì Phong Tuyết Quân, Lâm Dật Phi lại u buồn vì cái gì?

Đây là lần đầu tiên cô muốn tìm hiểu tâm tư của một người nam nhân, muốn biết được sự buồn vui của người thiếu niên này. Cho dù là cha của cô, cô cũng không muốn lý giải, nói thực ra, là không muốn hòa giải.

- Anh có rất nhiều chuyện phiền não. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Chẳng hạn như, con đường phía trước còn dài, anh không biết nên đi như thế nào. Ngoại trừ Tiếu Nguyệt Dung ra, không còn ai tin tưởng hắn là người của tám trăm năm trước.

Dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Dật Phi, trong mắt của Bách Lý Băng có sự nhu hòa hiếm thấy, khóe miệng lại lộ ra nụ cười tinh nghịch: - Đoạn đường này em rất quen, để em dẫn anh đi.

Lâm Dật Phi cười cô đơn: - Có thể nói cho anh biết, vì sao em không vui không?

Mặc dù hắn không cần một ai để tâm sự, nhưng hắn vẫn hy vọng những người bên cạnh đều có thể vui vẻ. Đặc biệt là cô gái đứng bên cạnh này.

Nụ cười trên mặt Bách Lý Băng cứng lại, ánh mắt trở nên ảm đạm: - Dật Phi, có phải anh thấy tính cách của em rất điêu ngoa, rất khó ở chung không?

Lâm Dật Phi lắc đầu, chân thành nhìn Bách Lý Băng: - Em không điêu ngoa. Trái lại, em rất ôn nhu, cũng rất biết quan tâm tới người khác. Chẳng hạn như em cho Bì Nhị vay mười nghìn nguyên. Không phải ai cũng có thể làm được.

Bách Lý Băng lại nở nụ cười: - Anh đừng tưởng rằng nói vài lời dễ nghe là em không cần trả nợ đấy nhé.

- Anh cũng không trông cậy vào điều đó. Lâm Dật Phi cười nói: - Anh chỉ hy vọng giảm bớt tiền lãi là được.

Bách Lý Băng cười vui vẻ, bỗng nhiên dừng cười, nhìn người thiếu niên: - Dật Phi, anh có biết không, đã lâu rồi em không cười vui vẻ như vậy.

Lâm Dật Phi trầm mặc nửa ngày mới hỏi: - Vì sao?

Ánh mắt của Bách Lý Băng có chút mê ly, nhưng đang nhớ lại cái gì đó, xen lẫn là sự thống khổ.

- Bởi vì em luôn hận một người, hận một người mà em vốn nên yêu nhất. Bách Lý Băng cắn môi, sắc mặt trở nên lạnh như băng.

Thiếu niên nhíu lông mày, nhớ tới vẻ cười khổ của người trung niên. Những lời bất đắc dĩ của ông ta vẫn quanh quẩn bên tai. “Cậu là người ngoài cuộc, còn chưa biết chân tướng. Hiện tại con bé với tôi đã tới mức nước lửa khó dung.”

- Ai? Lâm Dật Phi lẳng lặng hỏi.

- Cha em. Sắc mặt của Bách Lý Băng trở nên tái nhợt, không biết là vì hận hay là vì say rượu:

- Anh nhất định cảm thấy kỳ quái phải không?

- Có chút. Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng. Tiền căn hậu quả hắn đã biết, đương nhiên Bách Lý Băng không biết. Cô càng không biết hắn đã gặp Bách Lí Hùng. Nếu cô biết, liệu có thể cũng hận lây sang mình không? Lâm Dật Phi chợt có chút lo lắng.

- Mẹ em qua đời lúc em mới sáu tuổi. Bách Lý Băng chợt nức nở, ngả đầu vào vai Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi chậm rãi vươn tay đặt ở đầu vai của cô, tay kia vỗ nhẹ vào lưng, khẽ nói: - Người chết không thể sống lại. Mẹ của em ở dưới suối vàng nếu biết, khẳng định không hy vọng nhìn thấy em như vậy.

Bỗng nhiên Lâm Dật Phi hơi run rẩy, như nghĩ tới điều gì đó, nhưng chỉ là mơ mơ hồ hồ.

Bách Lý Băng rơi lệ, trong mắt đầy sự bất lực: - Anh có biết không, năm đó rất lạnh, rất lạnh. Cảm giác băng hàn như sống lại, Bách Lý Băng ôm chặt người thiếu niên.

- Em vĩnh viễn sẽ không quên khoảnh khắc khi mẹ mắt đi. Mẹ luôn nói tên của cha, luôn dặn dò em phải đợi cha trở về. Hai mắt của Bách Lý Băng đã đẫm lệ: - Đó là người nam nhân mà mẹ yêu, vì ông ấy, mẹ có thể vô oán vô hối, vì ông ấy, mẹ có thể chờ đợi đến cùng.

Trong lòng Lâm Dật Phi có chút chua xót. Nhìn người thiếu nữ ở trong ngực, hơi thở dài. Lúc nhỏ lưu lại ám ảnh, có thể ảnh hưởng cả đời về sau.

Đừng nghĩ rằng trẻ con còn nhỏ có thể qua loa. Một khi lớn dần, đó có thể là thiếu sót không thể bù đắp nổi.

- Anh có biết không? Trong trí nhớ của em, chỉ có sự chờ đợi không có hồi kết thúc. Bách Lý Băng nức nở nói: - Đêm đó trăng cũng sáng như hôm nay. Nhưng đêm đó lại rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Trong một khoảnh khắc, em cảm thấy cả người mình như bị đóng băng vậy!