Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 75-4: Hỗn chiến (4)




Chỉ có điều trong lúc lăn người trên đất đó, cậu lại nhìn thấy tên râu và đầu báo cũng lăn thành một đống. Nữ phóng viên Hứa Nghiên đã ngã ra xa, tuy có chút chật vật, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái!

Tên râu là nhân vật dẫn đầu ở đây, phản ứng nhanh nhất, ra tay cũng là tên nhanh nhất trong năm thằng, khi Ngô Vũ Thân ra quyền thứ hai, gã đã giơ khẩu Desert Eagle, khóe miệng cười gằn. Gã thân kinh bách chiến, biết vào lúc này không thể kích động, cũng có tự tin khi Ngô Vũ Thân đánh ra quyền thứ hai, sẽ bắn nổ đầu cậu ta!

Khi ngón tay vừa chạm vào cò, đột nhiên cổ tay tê dại, một người không ngờ đã đến bên cạnh gã, khóa chặt lấy cổ tay gã. Tên râu trong lòng kinh hãi, không chút do dự bóp cò, nhưng cánh tay mất tự chủ mà giơ cao lên, bắn về phía bờ tường đối diện.

Desert Eagle uy lực quả nhiên uy mãnh, gạch men trắng trên tường xi măng đối diện đã nổ tung, bùn đất văng khắp nơi, vách tường không ngờ lộ ra một lỗ thủng to như chén ăn cơm lớn. Tiếng vang của khẩu súng này hiển nhiên đã làm cho mọi người phải kinh hô một tiếng, cũng vì mấy người bọn chúng đều dúm lại ở cửa chính không xa, nên người trong ngân hàng không dám tiến gần phía trước. Nếu không trong cơ hội hỗn loạn này, mọi người sớm đã lao ra ngoài rồi.

Giờ khắc này tên râu chỉ cảm thấy một bên cánh tay của mình tê dại, sau phát súng vừa rồi, không ngờ gã không thể cầm được súng lục nữa, trong lòng hoảng hốt, tay trái khẽ động, gã đã rút ra một cao dao găm, vừa định đâm về phía người đối diện, thì chỉ cảm thấy một dòng lực rất lớn truyền tới từ cổ tay, cả người gã văng lên không, bay về phía trước.

Đầu báo cao to lực lưỡng, ở đây gã là người vạm vỡ nhất, cũng là kẻ thứ hai phản ứng tới. Nhưng gã đã bị Hứa Nghiên chặn mất tầm nhìn, khi Hứa Nghiên ra tay gã rõ ràng còn không coi ra gì, một phát đã dễ dàng tóm được cổ tay của Hứa Nghiên, khóe miệng cười lạnh.

Nhưng lại nhìn thấy Ngô Vũ Thân bay lên như con báo, quyền thứ hai đã được tung ra, bất chấp Hứa Nghiên ra sao, giơ tay đẩy một phát, muốn đẩy cô ra xa một chút. Cũng may khẩu trong tay gã là AK47, nhất thời không quay lại được. Nếu trong tay gã là khẩu súng lục, vào lúc này nói không chừng đã bắn hai lỗ lên người Hứa Nghiên rồi.

Nhưng không ngờ Hứa Nghiên lại không biết khí lực đó đến từ đâu, liền ôm ghì lấy gã, cắn gã một phát vào đầi vai. Đầu báo tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng nâng đầu gối lên húc một cái.

Cú này cho dù là tấm gỗ cũng bị đánh nát, hụi một phát vào bụng Hứa Nghiên khiến cô đau gần chết. Vốn muốn liều mạng cắn một miếng thịt của tên súc sinh này, nhưng đã bị đau đến mức chỉ đành buông hai tay ra.

Đầu báo vừa định ngắm bắn, muốn giã nát đầu của người phụ nữ này, thì phía sau tiếng gió rít lên, một người đụng vào người hắn một cách nặng nề. Nguồn lực đó rất mạnh, gã chỉ cảm giác trước mặt tối sầm, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi đã phun ra, cùng với người phía sau lăn cuộn tròn.

Hứa Nghiên cũng chỉ cảm thấy nguồn lực đó đánh tới, cô hét lên một tiếng chói tai, cơ thể đã bay ra xa. Rơi trên mặt đất phía xa xa, cô bị quẳng mạnh đến hôn mê bất tỉnh, nhất thời cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra.

Đàu báo cũng vừa sợ vừa giận, không biết tại sao tự nhiên lại chui ra một tên địch như vậy. Khẩu súng thuận thế vòng ra phía sau, nặng nề nện lên vai người đó, đột nhiên kêu thảm lên một tiếng:

– Râu!

Lao tới tập kích gã không ngờ là lão đại của gã. Lão đại hai mắt nhắm nghiền, không biết khi đụng tới đã bị ngất xỉu, hay ngất xỉu do cú đánh bằng súng của đầu báo!

Điều này làm cho gã khó có thể tin, gã liếc mắt nhìn thấy một bóng người đang lao về phía quân sư, tốc độc cực nhanh, quả thực nghe rợn cả người!

Lúc này cuối cùng gã đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đều là trò quỷ của tên này tạo ra. Tên râu là do hắn ném tới.

Ngô Vũ Thân vào lúc này đã né được ba phát súng, đột nhiên trên đùi nóng lên, còn chưa cảm giác được đau đớn, thì trên đùi đã không còn khí lực, cậu ta lảo đảo một cái, ngã lăn trên mặt đất. Cậu ta biết mình đã bị dính đạn!

Nhưng dù sao cậu ta cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, không cam lòng chờ chết, đành phải liên tục lăn ra ngoài, chật vật không chịu nổi. Liếc mắt một cái, đột nhiên trên mặt hiện lên ý vui mừng. Cậu ta phát hiện dường như cậu ta không thể chết được!

Bởi vì Lâm Dật Phi cuối cùng đã ra tay!

Hắn vừa ra tay liền khống chế được tên cầm đầu của bọn cướp, đánh bại đầu báo, hơn nữa dường như tiện đó còn cứu được cả Hứa Nghiên!

Quân sư rõ ràng là ôm mục đích giết Ngô Vũ Thân trước, súng ngắm chuẩn vào chỗ yếu hại của cậu ta, một phát bắn vào đùi, trong lòng mừng rỡ. Đột nhiên y phát hiện trong thời gian mấy phát súng đó, da đen đã chết, râu và đầu báo đã ngã lăn ra đất, đáng sợ nhất là kẻ đánh gục đầu báo và râu kia đã lao đến trước mặt y!

Quân sư trong lúc gấp gáp lùi bước ra sau, chỉ kịp bắn ra một phát, nhưng phát hiện chẳng những không thể ngăn khoảng cách giữa y và người kia, mà ngược lại càng gần hơn, ngay cả lông tay của người kia cũng nhìn thấy rõ mồn một!

Y phát hiện người đó tuổi không lớn, có thể nói là xấp xỉ với Ngô Vũ Thân. Đây là ý niệm cuối cùng của y, đột nhiên cảm thấy phần cổ bị đánh mạnh, trước mặt tối sầm, rồi mất đi tri giác, mềm nhũn ngã khụy xuống đất.

Lâm Dật Phi sau khi đánh bại quân sư, cũng không chần chừ mà thân hình lóe lên và đã tránh kịp sang một bên. Phía sau lưng tiếng súng vang lên liên tục, một dãy khói trắng bụi đất bốc lên, đầu báo đã đỏ mắt. Chỉ trong chốc lát này gã ít nhất cũng bắn ra mưới phát đạn.

Da đen chết rồi, tên râu lúc này cũng không biết sống chết ra sao, quân sư cũng đã bị đánh gục trên đất, gã thề cho dù chết cũng phải kéo theo tên này chôn cùng.

Gã không tin người này còn nhanh hơn cả đạn, nhưng gã lại hoảng sợ mà phát hiện một điểm, hơn mười phát đạn một phát cũng không hề dính lên người của tên như bóng quỷ kia.

Đặng Quốc Bảo cuối cùng phát hiện một điều, phản ứng của mình dường như không phải rất nhanh, có thể nói là rất chậm, anh ta đã chuẩn bị cho dù mình có chết đi, cũng không thể để Hứa Nghiên mất mạng. Anh ta là một cảnh sát, nếu không thể bảo đảm an toàn cho con tin, thì anh ta còn gì là cảnh sát!

Nhưng chỉ trong tích tắc anh ta sờ tay tới súng, sự thay đổi trước mắt đã khiến anh ta không thể tin nổi. Vốn đã không có trông cậy gì vào người đưa cơm kia, khi anh ta cho rằng Ngô Vũ Thân chính là một người đưa cơm, thì thật không ngờ cậu ta đã biến thành một đặc công!

Loại thân thủ này của cậu ta, cho dù là trong đội đặc công cũng không tìm ra được mấy người.

Đặng Quốc Bảo phát hiện hai nắm đấm của Ngô Vũ Thân như hai búa sắt, chỉ hai quyền đã đánh bay tên da đen ra khỏi ngân hàng. Anh ta vừa mới định giơ súng lên giúp Ngô Vũ Thân hạ một tên, không ngờ tên râu đã bị anh ta ngắm chuẩn đột nhiên bay ra, cuộn thành một đống với tên đầu báo. Mục tiêu thứ ba của anh ta là quân sư, bởi vì quân sư lúc này ít nhất đã bắn ra năm phát!

Nhưng quân sư không ngờ cũng ngã xuống.

Bị một người không biết chui ra từ đâu một quyền đánh vào cổ, so với hai quyền của Ngô Vũ Thân còn hữu hiệu hơn!

Hai quyền của Ngô Vũ Thân chỉ làm cho người ta lui lại phía sau, đau đớn hoặc khiếp sợ, nhưng khi người đó ra tay thì quả thực là như muốn lấy mạng của người ta vậy!

“Pằng” một tiếng súng vang lên, Đặng Quốc Bảo khẽ giật mình, cuối cùng phát hiện vẫn còn một mục tiêu cuối cùng, Lý Minh Toàn.

Lý Minh Toàn thực ra không tính là giặc cướp gì, y vốn chỉ là nhân viên của ngân hàng, chuyên môn phụ trách lấy tiền, đây là lần đầu tiên cầm súng. Khẩu súng ngắn K54 trên tay cũng chỉ là để làm cảnh mà thôi. Nếu nói trong năm tên kẻ phản ứng chậm nhất, không nghi ngờ chính là y rồi. Y kỳ thật có chút hối hận, hối hận không nên cùng bọn chúng đi lên con đường không lối về này.

Y có một công việc không tồi, mỗi tháng đều có thu nhập ổn định, nhưng y không cam tâm, bởi vì y cảm thấy mình quá nghèo. Mua một căn nhà đã ngốn hết số tiền mà y tích được, còn nợ ngân hàng hơn trăm ngàn tệ, nhìn người khác có tiền có xe, y vô cùng hâm mộ, lúc này mới bị ma quỷ ám ảnh nhận lời làm nội tuyến. Lần này xe rút tiền phải đến bốn ngân hàng để lấy tiền, tất cả phải lấy mười ba triệu tệ, y ít nhất cũng được chia tám trăm đến mười ngàn, đó là số tiền mà y phải mất mấy năm mới kiếm được.

Nhưng có nhận được tiền rồi, thì phần đời còn lại cũng phải sống trong lo lắng, ngày tháng như vậy liệu sống nổi sao?

Trong lúc y lo được lo mất, thì nghe thấy mấy tiếng hét lớn, mấy phát súng vang lên. Lúc ngẩng đầu, mới phát hiện một người đã lăn lại phía y, da đen, râu, đầu báo, quân sư đã ngã trên mặt đất.

Tay khẽ run rẩy, theo bản năng mà bắn ra một phát. Nhưng lực phản chấn của súng lục mạnh khiến y không ngờ tới. “Cạch” một tiếng, khẩu súng rơi xuống đất. Đột nhiên chân mềm nhũn, y đã bị Ngô Vũ Thân đá lăn xuống đất.

Ngô Vũ Thân một phát tóm được khẩu súng lục rơi trên mặt đất, dí vào đầu y, thấp giọng quát:

– Không được nhúc nhích! Nhúc nhích sẽ bắn chết!

Lý Minh Toàn cả người run rẩy, lập cập ngồi xổm xuống, hai tay bưng kín đầu, trong lòng chỉ có một ý niệm, xong rồi, tất cả đã kết thúc!