Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 88-2: Chó ngáp phải ruồi (2)




– Tên cầm đầu của “Trung Nghĩa Bang” tên là Chung Tín.

Uông Tử Hào đối với mấy cái này thuộc như lòng bàn tay. Một học sinh như cậu ta mà rành rọt mấy thứ này như vậy, lão Đinh ngược lại không lấy gì làm kỳ quái. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì đào hang. Thủ đoạn lập nghiệp của Uông Nhân Viễn như thế nào thì không biết, nhưng nếu con trai mà y sinh ra là người chính nhân quân tử thì đúng là một chuyện hết sức nực cười.

– Vạn Hưng Đường thì sao?

Lão Đinh lạnh lùng hỏi.

– Cầm đầu của Vạn Hưng Đường là Đao Ba Lý, nhưng mà chú Đinh, hình như cái chết của mấy người chú Dương không liên quan đến bọn họ. Đúng rồi…

Ánh mắt của Uông Từ Hào chợt lóe lên, trông có chút quỷ dị:

– Cháu nhớ ra rồi, lẽ nào có liên quan đến thằng nhóc đó?

– Ai?

Bốn người cùng kêu lên.

Uông Tử Hào không nhanh không chậm nói:

– Chú Dương không phải lần đầu tiên đến thành phố Giang Nguyên.

Cậu ta một chú Dương hai chú Dương ngọt xớt, một mặt vì cha mình và bọn họ gọi anh xưng em, một mặt lại muốn thể hiện bộ dạng trung hậu thành thật của mình:

– Cháu nhớ hơn một tháng trước chú ấy có đến đây một lần, lần đó là đến cùng chú Trương.

Chú Trương mà cậu ta nói tới chính là chỉ Trương Thất đã chết trên nền nhà.

Lão Đinh gật gật đầu:

– Không sai, chuyện này ta cũng biết. Hai người bọn họ khi đó là mang hàng mẫu đến cho anh Nhân Viễn xem, anh Nhân Viễn, hẳn là anh cũng nhớ chuyện này.

Uông Nhân Viễn nhìn con trai một cái, chậm rãi gật đầu:

– Không sai, đúng là như vậy.

Uông Tử Hào nhìn chung quanh, bộ dạng như rất cẩn thận:

– Lần đó là cháu dẫn hai chú ấy ra ngoài đi dạo, hít thở không khí, thật không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

– Ngoài ý muốn gì? Dương Tam sao không nói qua chuyện đó?

Lão Đinh giật mình, trầm giọng hỏi. Gã đương nhiên biết đi dạo ở đây có nghĩa là gì, đơn giản là đi ăn uống đàn đúm.

– Thực ra cũng không có gì lớn.

Uông Tử Hào chợt oán hận nói ra:

– Chỉ có điều hôm nay cháu nhìn thấy chút chuyện bất ngờ. Có một thằng nhóc từ trước đến nay không đối phó với cháu, luôn có ý không an lòng. Hôm đó khi cháu và chú Dương uống rượu, thằng nhóc đó dẫn mấy người đến gây chuyện. Đương nhiên có chú Dương ở đó, nên chỉ chớp nhoáng là giải quyết xong bọn chúng.

– Sau thì sao?

Lão Đinh lừ lừ hỏi.

– Cháu vốn cho rằng chuyện này như thế là xong.

Uông Tử Hào nhìn cái xác trên đất, làm người ta không nhìn thấy nét mặt của cậu ta:

– Nhưng hôm qua, và cả hôm nay nữa, trong lúc vô ý cháu phát hiện đều có bọn cớm tìm thằng nhóc đó nói chuyện. Vốn cháu không cảm thấy gì, chỉ là không nghĩ chú Dương lại chết rồi. Lẽ nào là bởi vì nguyên nhân thằng nhóc đó trong lúc vô ý nhìn thấy chú Dương rồi báo bọn cớm biết? Đương nhiên, cháu cũng không dám khẳng định.

– Thằng đó là ai?

Lão Đinh bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm nghị quát.

– Tên hắn là Lâm Dật Phi, là sinh viên năm ba khoa báo chí.

Uông Tử Hào mang vẻ mặt hết sức nghiêm trang, trong lòng lại đang cười lạnh. Cậu ta biết bất luận lão Đinh có tin hay không, tên Lâm Dật Phi này tuyệt đối sẽ không sống qua được mấy này nữa. Ánh mắt vẫn luôn sập xuống, trong lòng thầm nói, Lâm Dật Phi, lần trước tao không đập chết mày, lần này xem mày còn thoát được hay không.

Chỉ có điều cậu ta không biết rằng, cậu ta vốn nghĩ rằng đem chuyện này giá họa lên người Lâm Dật Phi, nhưng không ngờ sự tình lại chó ngáp phải ruồi, đám người Dương Tam chính là do Lâm Dật Phi giết chết. Chỉ có điều nếu cậu ta thực sự biết mấy người này là do Lâm Dật Phi gây nên, chỉ sợ hơn phân nửa cậu ta sẽ hối hận với quyết định ngu xuẩn hôm nay!

Uông Nhân Viễn sắc mặt trang nghiêm ngồi trong thư phòng, đang nhìn đứa con trai mình cưng chiều, có chút bất mãn nói:

– Con có biết việc con bây giờ đang làm rất nguy hiểm không?

Y cũng không cho là chuyện con trai mình đang làm là sai. Cho dù con trai muốn lên trời hái sao, y đều làm thỏa mãn. Y chỉ cho rằng con trai y không sáng suốt. Y chỉ có một đứa con này mà thôi. Bôn ba cả một đời, gia nghiệp tích lũy thật nhiều. Nếu như không có con trai kế thừa, một tia ý định tặng cho người ngoài, hoặc là hiến cho quỹ từ thiện, đây là chuyện mà rất nhiều người không thể chịu đựng được.

– Cha.

Uông Tử Hào tùy tiện ngồi xuống,

– Có nguy hiểm gì chứ. Bảy con sói kia tuy rằng giết người không chớp mắt, nhưng dù sao với chúng ta vẫn là quan hệ lợi dụng. Con chỉ ra kẻ thù cho bọn chúng, bọn chúng vui còn không kịp nữa là.

Uông Tử Hào trên mặt rất là đắc ý, nhưng gã đích xác có lý do đắc ý. Trái ngược với bạn cùng lứa tuổi, gã có quá nhiều tiền đáng để kiêu ngạo. Gã có thể nói bẩm sinh đã ngậm thìa vàng. Có rất nhiều khi ở tuổi như gã vẫn còn đang liều mạng học tập, hy vọng tìm được công việc tốt nuôi sống gia đình, còn nỗi sầu ngày ngày của gã chính là hôm nay làm thế nào tìm chút mới mẻ, kích thích.

Tiền vàng và phụ nữ đều là ước mơ tha thiết của rất nhiều đàn ông. Mục tiêu siêng năng, chỉ là trong mắt gã đã mất đi hương vị. Gã có tiền, cha mẹ rất cưng chiều gã, cũng có đủ tiền cung cấp cho gã tiêu xài, gã cũng không thiếu phụ nữ. Đạo lý rất đơn giản, có tiền, làm sao có thể thiếu phụ nữ?

Điểm tốt của việc có tiền rất nhiều. Người có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của tiền càng ngày càng ít. Cái gì mà trinh tiết, thành tín, tín ngưỡng, và tôn nghiêm đều bị ảm đạm trước quầng sáng lòe lòe của tiền vàng, không chịu nổi một kích.

Giống như vua si tình đất Chiết Thanh kia, hai năm đều không theo đuổi được Phong Tuyết Quân. Gã vẫn không phải dễ dàng chiếm được trái tim người đẹp. Gã hiện tại không vứt bỏ cô, chỉ là bởi vì gã vẫn chưa có được cô một cách chân chính.

Đối với những thứ tới tay gì đó, Uông Tử Hào rất nhanh sẽ cảm thấy chán ghét, điều này cũng có thể là chỗ thông minh của Phong Tuyết Quân. Mặc dù là chim nhỏ bình thường, lại luôn duy trì khoảng cách. Uông Tử Hào không phải không rõ cô có chút ý đùa bỡn, nhưng gã không để ý. Trái lại thích thú cùng cô chơi trò chơi này, gã cảm thấy rất thú vị.

Chỉ có điều cái tên Lâm Dật Phi kia khiến gã cảm thấy rất không thú vị. Người đàn ông kia có sự cố chấp hiếm thấy, cũng khiến cho gã cảm giác giống như thuốc cao bôi da chó vậy, dán lên bóc xuống đều có chút khó khăn. Gã vốn không thèm để ý tới Lâm Dật Phi chút nào, gã một chút cũng không cho rằng Lâm Dật Phi sẽ tạo thành uy hiếp đối với mình. Giống như một tỷ phú vĩnh viễn cũng sẽ không lo lắng một người bán khoai lang rong có thể vượt qua mình vậy. Gã không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ đối thủ quá yếu.

Nhưng gã thật không ngờ chính là cái gọi là đối thủ gã không thềm để ý, không ngờ mang tới cho gã đả kích gần như hủy diệt như vậy. Đương nhiên, là gần như, vận may của gã tốt lắm. Khi ở tình thế rối ren không thể cứu vãn, đã bóp nghẹt gã. Gã đã nhìn thấu ý đồ của Lâm Dật Phi, lái xe đâm Lâm Dật Phi. Lúc ấy gã đã biết, Lâm Dật Phi cho dù không chết, phỏng chừng cũng sẽ biến thành người thực vật.