Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 17




Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, cô gái này nói như vậy lại càng khiến anh cảm thấy chắc chắn.

“Đương nhiên là có người có thể giúp cô.”

Người đàn ông này nói chắc nịch như vậy khiến Như Nhân sửng sốt, mím môi, hơi lưỡng lự, rồi mới nhớ ra anh biết hai người khác có năng lực đặc biệt. Anh lớn lên với họ, trong đó còn có một người là bạn thân của anh.

“Đồ Ưng sao? Hay là Đồ Cần?” Hai tay cô khoanh trước ngực, mũi chân di di trên sàn, nhíu mày, nghi ngờ và không kiên nhẫn nói: “Anh nên biết, họ không giống tôi. Tôi tương tự với Đồ Cần, nhưng vẫn không giống.”

Dáng vẻ tức giận của cô gái này thật sự là đáng yêu lại gợi cảm chết mất.

Khi cô bước đi chậm rãi ở đó, anh luôn mong chờ khăn tắm trên người cô rơi xuống.

Động tác của cô chỉ càng đẩy cao bầu ngực mềm mại tuyết trắng sống động như thật dưới khăn tắm, khiến chúng trông giống như phô mai kẹp giữa hai cánh tay cô, rung động mê người.

Anh thực sự mẹ nó muốn cắn hoặc ngậm một miếng.

Anh bắt mình rời ánh mắt khỏi bộ ngực mềm mại trắng noãn cao ngất của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã tức giận đến đỏ ửng của cô, “Tôi biết, nhưng tôi không nói đến họ.”

“Đó là ai?” Cô tò mò. Chẳng lẽ anh thật sự biết ai đó có thể giúp được cô?

Biết cô mắc câu, A Lãng không đáp, chỉ xoay người đi đến cửa phòng ngủ, “Cô mặc quần áo vào đi. Thu dọn hành lý, tôi chờ cô ở dưới nhà.” Cái gì? Anh như vậy là sao?

Không thể tin được trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông kia đi ra, cô tức giận đi theo sau, “Đợi đã, anh muốn đi đâu? Anh nói người kia rốt cuộc là ai?”

Anh không để ý đến cô.

Cô đuổi đến cửa phòng, “Quan Lãng!”

Anh nghe thấy tiếng dậm chân tức giận của cô, nhưng anh không quay đầu. Cảm giác chiếm ưu thế thật sự là mẹ nó tốt. Ngay cả cái họ đáng ghét kia cũng dễ nghe hơn.

“Tôi sẽ không dọn hành lý. Tôi không muốn ở cùng anh. Anh có nghe không. Tôi nói thật đấy. . . . . .”

Tiếng cô kêu gào ở ngay phía sau anh. Anh chỉ đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng bước xuống nhà chờ cô.

Đàm Như Nhân không cam lòng, thật sự không muốn thu dọn hành lý.

Một vài bộ quần áo, đồ vệ sinh cá nhân cần thiết, còn có Notebook cầm tay.

Cô không phải đồ ngốc. Cô vẫn có đầu óc, biết anh nói đúng, bây giờ cô không thể ở một mình được. Trước khi cô biết rõ tình hình, cô nên ở nơi có nhiều người. Cô phân vân có nên tìm ba mẹ đến giúp cô, nhưng trong nháy mắt cô đã bỏ đi ý nghĩ đó.

Họ có công việc, cũng có cuộc sống của chính mình. Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng vài lần thử ở với ba mẹ đều gặp đau khổ. Điều đó khiến cô cảm thấy mình rất ích kỷ và xấu xa.

Bỏ mấy vấn đề này qua một bên, người anh nói đến có thể giúp cô, cũng làm cô hơi xao động.

Cho dù là Đồ Ưng có khả năng di chuyển đồ vật hay Đồ Cần có năng lực gần giống cô, khi còn là học sinh, ngoại trừ hơi ít nói nhưng nhìn họ rất bình thường, không khổ sở như cô.

Cô thật sự chịu đựng bác sĩ chỉ biết coi cô như bệnh nhân tâm thần, kê thuốc cho cô uống đủ rồi. Nhưng có lẽ, bên cạnh họ, thật sự có một người có thể giúp cô.

Cho nên, tuy ăn nói ngoan độc, nhưng cô vẫn tỉnh táo, sắp xếp mọi thứ, đi xuống nhà.

Anh không ở trong phòng khách, phòng bếp và thư phòng cũng không có. Anh đã ngồi trong xe rồi.

Người đàn ông này chắc chắn cô sẽ nhượng bộ như vậy khiến cô không vui. Cô lề mề khóa kỹ cửa chính và cửa sổ, chắc chắn không quên gì mới đi đến chiếc xe jeep màu đen của anh.

Trong xe, hai tay anh luôn khoanh trước ngực ngồi trên chỗ sau tay lái, nhìn cô chằm chằm. Đến khi cô đến bên cạnh xe, mở cửa lên xe, anh mới mới bắt đầu nổ máy.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi căn nhà cô đã ở nhiều năm, xuất phát trên con đường ngoằn ngoèo, sau đấy tiến vào đường cao tốc.

Cô giữ yên lặng, anh cũng vậy.

Đèn đường ngoài cửa kính xe lùi về sau, nhưng ánh trăng trên trời lại đi theo xe.

Khi xe đỗ trước cửa nhà anh, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mở miệng: “Vì sao anh lại muốn ôm phiền phức như tôi vào người?”

“Tôi không biết.” Anh tắt động cơ, cầm chìa khóa trong tay rồi xuống xe. Anh vòng qua phía trước, đi đến bên kia, mở cửa xe cho cô. Cô vẫn ngồi ở ghế tựa, không hề nhúc nhích, môi hồng nhếch lên.

Nhìn đôi mắt hơi u buồn và bất an của Đàm Như Nhân khóe miệng A Lãng hơi co rút, tiếp theo mới thừa nhận.

“Có lẽ là vì năm đó cô báo cảnh sát.”

Vậy sao? Hóa ra là vậy.

“Anh không nợ tôi gì cả.” Cô rũ mắt xuống, thì thào nói: “Cuộc điện thoại đó không thay đổi được bất cứ chuyện gì.”

Mẹ anh cuối cùng vẫn chết. Anh cũng lỡ tay giết cha anh. Cô gọi cuộc điện thoại đó, chỉ hại anh phải thôi học, còn suýt nữa làm anh bị nhốt vào tù.

A Lãng nhìn cô chăm chú, sau đấy vươn tay, không chờ cô đồng ý đã cầm lấy túi hành lý đặt trên đầu gối cô, xoay người mở cửa vào nhà.

Cô nhận ra anh cố gắng tránh tay cô đặt trên túi hành lý, tránh chạm vào cô.

Cô nghi ngờ quyết định này của mình, có lẽ đã sai rồi. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cô rất không biết mình có thể học được cách sống bình thường như Đồ Cần không.

Thật sự rất lâu rất lâu rồi, không có ai chìa tay ra giúp đỡ cô.

Dù anh không tự nguyện nhưng khi nghe thấy tiếng cô cầu cứu anh vẫn đến bên cô.

Cô cần sự giúp đỡ mà anh cảm thấy mình nợ cô. Có lẽ cô nên thản nhiên nhận sự giúp đỡ của anh, sau đấy không nên mong đợi nhiều. Đây mới là cách làm thông minh.

Hít một hơi thật sâu, Đàm Như Nhân tự nhủ.

Đừng hi vọng thì sẽ không thất vọng. Nhận sự giúp đỡ của anh, làm rõ tình hình, sau đấy đi khỏi đây, cứ như vậy thôi.

Rất đơn giản.

Tiếp tục hít vào một hơi thật sậu, cô lấy hết dũng khí xuống xe, yên lặng đi theo anh vào căn nhà kia. Ai biết vừa vào cửa thì đã thấy một người đàn ông cởi trần, chỉ mặc một cái quần đùi màu đỏ, chạy uỳnh uỳnh xuống.

“A Lãng ! Tôi chết đói rồi, cơm hộp của tôi đâu? Cậu chạy đến sao Hỏa đấy. . . . . .” Thấy cô, người đàn ông vội dừng trên cầu thang, sau đấy nhướn mày, huýt sáo với cô, vừa tới gần cô vừa vươn tay ra với cô, “Người anh em, tôi thích cơm hộp này. Xin chào sweetheart, tôi là Phượng Lực Cương, ba mươi tuổi, chưa kết hôn, không có ham mê bất lương nào.”

Thấy người đàn ông ham mê sắc đẹp kia bỗng chốc đến gần trước mặt, Như Nhân hơi hoảng, không nhịn được lùi ra sau, suýt nữa đã muốn tông cửa xông ra ngoài, nhưng cái tay bại hoại của anh ta đã bị A Lãng chặn lại giữa đường.

“Hắc!”

Anh ta hú lên quái dị, vốn muốn chống cự, đã thấy A Lãng hung ác đè thấp giọng xuống: “Bao lâu rồi cậu chưa nhìn thấy phụ nữ? Cất kỹ cái tay bại hoại với lão nhị của anh đi!”

Lực Cương nghe vậy thì nhướn mày. Quan Lãng có tiếng không đùa bỡn con gái đàng hoàng. Mà cô gái trước mặt này, rõ ràng là bé con, tuyệt đối không phải là món ăn của A Lãng. Chẳng qua từ trước đến này anh không có kiểu kiêng dè này. Mọi người mở đầu tốt đẹp, kết thúc tốt đẹp, vui vẻ là được rồi, lấy đâu ra nhiều vấn đề vậy.

“Tôi tưởng cậu không có hứng thú với con gái đàng hoàng?” Anh ta tò mò hỏi.

A Lãng hơi cứng đờ, không trả lời, chỉ ném ra một câu cảnh cáo mà anh biết sẽ làm người này lùi ra sau “Cô ấy giống Đồ Cần. Hơn nữa cô ấy có thể đọc được ý nghĩ nữa. Tốt nhất cậu đừng có tùy tiện xằng bậy với cô ấy.”

Phượng Lực Cương nghe xong, hơi sững sờ.

“Cậu đùa à?”

“Không.” A Lãng nhìn bóng tối trong mắt anh ta, nói xong buông lỏng tay anh ta ra. Biết anh ta sẽ không làm bậy nữa, lúc này xoay người giới thiệu hai người với nhau.

“Lực Cương là đồng nghiệp của tôi, cậu ấy nghỉ tạm ở đây. Đàm Như Nhân, bạn học cấp hai của tôi. Tạm thời cô ấy sẽ ở đây.”

Như Nhân không biết A Lãng nói gì với người đó, họ đè giọng xuống rất thấp. Nhưng dù thế nào, người đàn ông kia không tiếp tục tiến lên trước nữa, nhưng anh ta vẫn mỉm cười với cô.

“Hi, xin chào.” Phượng Lực Cương vẫy tay với cô.

“Xin chào.” Cô gật đầu với anh, có hơi căng thăng: “Ngại quá, quấy rầy rồi.”

“Không đâu, tôi cũng đến đây quấy rầy mà.” Nhìn bộ dáng cô xấu hổ như con thỏ nhỏ, Lực Cương mỉm cười, không nhịn được muốn tiến lên, lại lập tức nhớ tới cảnh cáo của A Lãng, miễn cưỡng dừng lại.

Đáng chết, anh không thích bị người ta nhìn thấy hết sạch, thực mẹ nó đáng tiếc!

Tuy rất thích kiểu cô gái nhỏ như Đàm Như Nhân này, nhưng cuối cùng anh ta vẫn ngoan ngoãn đứng một bên, vẻ mặt tiếc nuối nhìn A Lãng đưa cô gái kia lên nhà.

A Lãng đưa cô đến phòng của chị Lam trước đây, dặn dò: “Phòng bếp với phòng sinh hoạt chung ở tầng hai. Lực Cương ở phòng khách tầng ba. Căn nhà này có tất cả sáu tầng, phía trên còn có hai tầng nữa. Tôi sẽ ở phòng đối diện phòng cô, có chuyện gì thì cứ đến gõ cửa phòng tôi.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

“Còn có vấn đề gì nữa không?”

Cô lắc đầu.

Chắc chắn cô không còn vấn đề nào khác, anh xoay người đi, nhưng còn chưa tới cửa, lại ngừng lại.

Như Nhân hồi hộp nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa, cho rằng anh nhớ ra muốn dặn thêm gì nữa. Ngờ đâu anh hít một hơi thật sâu, xoay người lại, nhìn cô, nói: “Trên thực tế, cô sai rồi.”

“Tôi sai?” Cô sửng sốt, không hiểu anh đang nói gì.

“Cuộc điện thoại kia.” Anh khàn khàn mở miệng.

Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh, trên mặt vẫn có nét nghi ngờ.

Anh nhàn nhạt giải thích, “Lúc đó tôi đã gãy mấy cây xương sườn, xuất huyết trong nghiêm trọng còn bị chấn thương não, tạm thời mất đi thị lưc. Nhà tôi không có điện thoại, tôi cũng không thể tự mình đi tìm điện thoại công cộng, rất xa. Hàng xóm quanh đấy đều rất sợ hãi, trước đây ông ta vì bạo lực gây thương tích nên mới bị tống giam. Đã từng có người can ngăn bị ông ta đánh đến nỗi phải đưa đến bệnh viện. Tối đó, chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Cô gọi điện báo cảnh sát.

Như Nhân hiểu ra.

A Lãng nhìn cô, nói: “Nếu cô không báo cảnh sát, cuối cùng tôi sẽ chết ở đấy vì mất máu quá nhiều.”

Cô không khỏi sợ hãi, không phát hiện ra mình đang bịt miệng, sững sờ nhìn anh.

“Cô nói cô không thay đổi được gì, cô sai rồi.”

Anh thở sâu, nói cho cô biết.

“Cô đã cứu tôi.”

Cô mở to mắt nhìn, cảm giác hốc mắt hơi ướt át chua xót.

“Cám ơn cô.”

Ba chữ khàn khàn trầm thấp kia nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Cô không tìm thấy giọng nói của mình trong cổ họng. Mà người đàn ông kia để lại câu nói cảm ơn đã muộn rất nhiều năm xong, xoay người đi ra ngoài, lặng lẽ khép cửa phòng lại.