Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 219: Nước mắt đã bán đứng em (1)




Bạch Tuyết chán ghét nhắm hai mắt lại.

"Thế nào? Có dũng khí tìm phụ nữ cho tôi không?" Lang Vương nhìn Bạch Tuyết lạnh lùng nói.

Bạch Tuyết cười khổ, người đàn ông này thật sự hiếm thấy thế gian, bá đạo, vô lại, vô liêm sỉ, lạnh lùng, khát máu, và tàn nhẫn, anh muốn chơi đùa phụ nữ, cô tìm đến giúp anh, còn muốn cô thế nào nữa?

Đáng giận!

Lại có thể ở trước mặt cô trình diễn Xuân Cung Đồ!

Người đàn ông lãnh huyết như anh rất hiếm có!

"Vì sao không dám nhìn? Anh dám làm tôi dám xem, đến đây đi." Rõ ràng Bạch Tuyết bắt chéo chân, bộ dạng xem kịch vui.

Không ngờ?

Lang Vương không ngờ tới, không có chọc giận cô nhóc này, còn muốn anh tiếp tục trình diễn!

Con ngươi anh hoàn toàn lạnh lẽo, không có tia ấm áp!

"Hi vọng chút nữa em có thể nhịn tiếp, không cần đói khát nhào tới, đến lúc đó tôi chỉ sợ không có thời gian hầu hạ em!"

Lời Lang Vương nói, khiến mặt mũi Bạch Tuyết trắng bệch!

"Anh thật khiến tôi ghê tởm, mau làm nhanh đi, làm xong thì bảo tôi, tôi trả tiền giúp anh- -" Bạch Tuyết nói xong, chạy vào phòng trong, sau khi khép cửa phòng lại, cô không muốn rời đi, mà sâu trong nội tâm cô hình như rất lo lắng người đàn ông này thật muốn cô ta!

Cho nên cô lo lắng, không thể rời đi, cô muốn nhìn xem người đàn ông này định làm gì?

Lang Vương bị cô làm cho giận tái, lại dám bỏ anh mà đi!

Đáng chết!

Chẳng lẽ cô không có nhìn đến người phụ nữ này đang đốt lửa trong lòng anh, đang vuốt ve khắp người anh, hôn anh, trừ bỏ phần miệng anh không cho cô chạm vào, chỗ khác đều bị vuốt ve!

Bạch Tuyết ngồi trên giường, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

"Hư, của tiên sinh thật lớn, nhất định ăn ngon..." Người phụ nữ nũng nịu nói.

Bạch Tuyết không nghĩ tới sẽ như vậy, cô ta lại muốn ăn chỗ đó của Lãnh Dạ?

Tiếp tục nghe.

"Ăn thực ngon..." Tiếp theo Bạch Tuyết chợt nghe thấy tiếng nhóp nhép, còn có tiếng này nọ, kèm theo tiếng thở gấp của đàn ông cùng tiếng hừ của phụ nữ.

Ngoài phòng, Lang Vương chán người phụ nữ này, nhưng vẫn ôm lấy cô ta, đặt ở đi tới gần chỗ cửa phòng Bạch Tuyết, cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy Lãnh Dạ ôm lấy người phụ nữ kia, Bạch Tuyết trấn động, bọn họ thật sự đang làm cùng nhau, hơn nữa quần áo đã cởi ra, thân trên người phụ nữ phơi bày, bộ ngực nhảy múa, Lãnh Dạ còn đang thưởng thức.

Hai người biến mất ở sau cánh cửa, mặc dù cách tầm nắt của Bạch Tuyết, nhưng mà, tiếng động vẫn không ngừng truyền vào tai Bạch Tuyết.

"A a a a! ! Thật thoải mái, nhanh chút nhanh chút..."

Bạch Tuyết trợn tròn mắt, Hả! Thực sự làm rồi sao?

Ngườu phụ nữ không ngừng thở gấp, còn có một loạt tiếng kêu rên! Lúc này, Bạch Tuyết hi vọng bản thân là một kẻ điếc, thì trong lòng sẽ không có cái loại cảm giác đau lòng!

Tại sao cô có thể đau lòng chứ?

Tại sao cô có thể đau lòng vì tên khốn đó! Thân mình cô phát run, cuối cùng đau lòng rơi xuống nước mắt, cô thấy lạ vì sao Lãnh Dạ và người phụ nữ khác như vậy, cô không thể chịu đựng được, như bản thân bị người ta đoạt mất đồ vật.

Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự lấn sâu vào trong lòng cô, nếu không vì sao lúc này cô lại cảm thấy đau lòng!

Yên lặng rơi lệ, như một người vị vứt bỏ!

Không được, cô không thể để họ tiếp tục!

Phẫn nộ đứng dậy, bước ra ngoài.

Đập vào mắt, cả người cô ta hỗn độn, tóc cũng tán loạn không thể chịu nổi, vừa nhìn là thấy bộ dạng bị hung hăng dày xéo, quần áo Lãnh Dạ cũng không nghiêm chỉnh, quần bị tụt xuống, hạ thân chỉ có một chiếc quần lót, phồng lên cao, anh thở hổn hển, tức giận nhìn sang Bạch Tuyết.

Một màn này, khiến ánh mắt Bạch Tuyết tê rần, lập tức khiến Bạch Tuyết thấy đau lòng nhmắ chặt mắt.

Lang Vương nhìn Bạch Tuyết, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua người Bạch Tuyết, ánh mắt sâu thẳm, lộ ra sự thâm thúy, làm người ta không thể nhìn thấu, mà lúc này Bạch Tuyết cũng không có nhìn thấu anh!

Cô chán ghét đi đến trước mặt hai người, người phụ nữ kia chật vật nũng nịu nhìn Bạch Tuyết cười, khiến Bạch Tuyết cảm thấy ghê tởm, mà thân trên cô ta gắt gao kề bên thân thể người đàn ông này.

Cẩu nam nữ, ngựa đực!

Bạch Tuyết phẫn nộ thầm mắng! Hốc mắt không thể nhịn được phiếm hồng.

"Vì sao dừng lại? Tiếp tục đi - -" Bạch Tuyết rống giận.

Lang Vương sửng sốt, cô nhóc này đúng là không giống bình thường, cô hẳn phải bắt anh dừng lại mới đúng, nhiên sau đó sẽ đuổi người phụ nữ ghê tởm này ra? Vì sao câu đầu cô nói lại muốn anh pahir tiếp tục!

Người phụ nữ khó trị!

Người phụ nữ đáng giận!

Người phụ nữ đáng chết!

Lần trước hại anh bị người ta cưỡng còn không tính, bây giờ lại muốn nhìn anh chơi đùa phụ nữ!

Có lầm hay không!?

Tiếp theo làm sao bây giờ!

Vũ khí của anh chỉ muốn dành cho người phụ nữ của anh, mà anh không cần người khác!

Trong khoảng thời gian này, cứ mỗi khi trời tối anh phải nhẫn nhịn, anh đều không muốn kì kẻ nào, không phải bên cạnh anh không có phụ nữ, mà là anh không muốn!

Đáng chết!

Đâm lao thì phải theo lao! Hóa ra đây chính là cảm thụ này!

"Thế nào? Vừa mới chơi mà đã ngừng rồi? Không phải anh rất lợi hại sao? Tại sao không xuất ra bản lĩnh thật sự! Sao không tiếp tục đi, bây giờ tôi không có thời gian rảnh rỗi nhìn tên không như anh đánh dã chiến!" Hốc mắt Bạch Tuyết hồng hồng, cực lực nhẫn nhịn nước mắt chảy xuống