Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 45: Đạp tuyết tìm mai – Phần 10




Nam nhân xinh đẹp kia nghe thấy ta nói như vậy liền oa một tiếng, hét lớn, “Ta cứ nghĩ tại sao Hàn Tuyết lại dám đoạt nam nhân vào động phòng, không ngờ là bởi vì gia giáo như thế! Diệp Dược Nô, ngươi quản giáo nàng như thế đó hả?!”

Hắn vừa dứt lời, yết hầu đã bị Hàn Tuyết dùng tay bóp chặt!”Ngươi có thể mắng chửi ta nhưng không được động đến đại tỷ của ta! Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta không giết ngươi thì ta không phải là Diệp Hàn Tuyết!” Dứt lời, mười ngón tay càng siết chặt hơn, sắc mặt của nam tử đó càng lúc càng đỏ, dần dần không thể thở được, hắn thương tâm gần chết nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết, muốn nói nhưng không nói được! Trong tích tắc ta thấy vẻ đau lòng trong mắt hắn mang theo tình yêu nhiệt thành với Hàn Tuyết!

Giao Hàn Tuyết cho nam tử như thế này cũng không phải là quá tệ! Ta lên tiếng nói, “Hàn Tuyết, xuống tay lưu tình!”

Hàn Tuyết ngẩn ra, lực đạo trong tay giảm đi rất nhiều, ta thấy sắc hồng trong mắt hắn dần dần mất đi, lãnh đạm nói, “Nếu đã làm việc này thì sẽ phải phụ trách với ngươi! Hàn Tuyết, muội đã cướp đoạt trong sạch của người này lại còn muốn giết người diệt khẩu, người làm đại tỷ như ta không thể nhắm mắt làm ngơ! Muội mau buông hắn ra!”

Hàn Tuyết im lặng, dần dần nới lỏng tay rồi bỏ ra.

Hắn vừa được giải phóng, vỗ vỗ cần cổ, thương tâm gần chết nhìn vào mắt Hàn Tuyết.”Nguyên lai! Nguyên lai, chúng ta là vợ chồng lâu như vậy mà lại không bằng đại tỷ nói 1 câu. Diệp Hàn Tuyết, nàng tốt làm!” Dứt lời, liền nôn ra một bụm máu!

Người này cư nhiên lại ăn dấm chua (*) với ta! Ta thiếu chút nữa bật cười! Mặc dù hắn vừa mới vô lễ với ta nhưng vì hạnh phúc của muội muội, người làm đại tỷ như ta có thế nào cũng sẽ nhẫn nhịn!

“Không thể không hỏi 1 chút! Ngươi tên gì, nhà ở đâu, cha mẹ làm nghề gì, có mấy huynh đệ, mấy tỷ muội, đã đính thân chưa. Ngươi đã đọc qua bao nhiêu văn thư, học qua môn võ gì rồi. Nhà cửa như thế nào, tính lúc nào mới rước Hàn Tuyết nhà ta vào cửa!” Ta hỏi 1 hơi dài. Càng hỏi lại càng thấy không cam lòng, vất vả lắm mới tìm được muội muội nay muội muội lại tự dưng bị 1 nam tử nhảy vào chiếm đi! Những câu hỏi phía sau, ta phải cắn răng mới thốt ra được!

Hắn ngây cả người, lập tức quát, “Chuyện của ta và nàng không cần ngươi lo!”

“Ta hỏi lại lần nữa, có thật là ngươi không cần ta lo?” Ta cười lạnh nói.

Hắn ngẩn người, sau đó lại thốt ra, “Ta tên là Viêm Mạnh, nhà ở hoàng cung Phong quốc, phụ thân là hoàng đế, mẫu thân là hoàng hậu, ta có 8 huynh đệ, 5 tỷ muội, chưa đính thân, khi ta 3 tuổi đã học văn, năm tuổi tập võ. Đại khái là như thế, chỉ cần nàng gật đầu, ta liền rước nàng vào cửa!” Dứt lời, hắn như là sắp cắn phải đầu lưỡi của mình

Cư nhiên là phong quốc địa hoàng tử! Ta vỗ vỗ vỗ cái đầu đau nhức. Muội muội này, một nam nhân bình thường thì không cướp, lại đi cướp Phong quốc hoàng tử, bây giờ lại còn bảo là mình trong sạch! Họ hàng thân thích của hoàng gia nhiều như vậy, nếu là 1 thân gia bình thường thì không sao, còn đây lại là 1 hoàng tử!

Hàn Tuyết đại quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không cam tâm mà dậm chân, nói, “Đại tỷ! Ngay cả tỷ cũng khi dễ ta! Các ngươi cũng không quan tâm xem ta có đồng ý hay không!” Cái động tác này đâu có điểm nào còn giống với khí phách của nguyên soái đại nhân! Rõ ràng cũng như 1 nữ nhi bình thường khác!

“Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, có nói nhiều cũng vô dụng! Diệp Hàn Tuyết! Nàng rốt cuộc muốn thế nào!” Hắn hét lớn. Đôi tay hết nắm lại rồi mở, hết mở rồi lại nắm! Khóe môi co quắp, gân xanh trên trán giật giật! Thoạt nhìn, hắn đích thật yêu Hàn Tuyết rất sâu sắc!

“Thế thì sao chứ?! Gạo nấu thành cơm thì ta phải gả cho ngươi sao?!” Hàn Tuyết nắm chặt 2 tay, thét lớn với hắn.

“Nếu nàng dám làm như thế ta sẽ đoạt lại ấn soái từ tay nàng! Ta chẳng quan tâm chiến sự của nàng ra làm sao! Ta sẽ làm nàng không còn ra được chiến trận!” Hai mắt hắn bốc hoả.

“Ngươi muốn thế nào thì cứ việc! Dù sao Phong quốc cũng không phải là nhà của ta! Nhà của ta ở Phượng Hoàng cốc! Cùng lắm thì ngươi phải đánh bại được ta đã, nếu không ta sẽ theo đại tỷ quay về Phượng Hoàng cốc!” Nàng oa oa kêu to.

“Nàng nói thật? Được! Nếu ta không giữ được lòng nàng thì ta giữ lại thân xác của nàng cũng được!” Dứt lời, liền rút kiếm ra từ thắt lưng, chuẩn bị tham gia vào 1 trận tử chiến với nàng

Nhìn 2 người đó đánh nhau, lần đầu tiên ta cảm thấy thật bức lực! Bọn họ đã bắt đầu hô gào muốn giết nhau rồi! Rõ ràng 2 bên đều có tình ý với đối phương [nguyên gốc là: song phương đều đối với đối phương hữu tình], tại sao lại đến mức chỉa kiếm vào nhau?

“2 người các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện, ta đi trước đây! Nghe ta nói, Viêm Mạnh! Bất kể ngươi và nàng đã làm gì! Diệp Dược Nô ta nói, 3 ngày sau các ngươi phải thành thân trước toàn bộ các tướng sĩ! Ta không tin trước mặt tướng sĩ 3 quân nàng có thể thoái lui! Hôn sự này ta đã làm chủ rồi! Bất quá, nếu các ngươi đánh nhau gây ra chuyện ngoài ý muốn làm chú rể hoặc tân nương tử bị thương thì đành tự chuốc lấy hổ thẹn rồi!” Dứt lời, nhấc chân bước đi.

Hàn Tuyết oa oa kêu to ở phía sau, “Đại tỷ! Không phải tỷ nói thật đấy chứ?! Ta làm sao có thể thành thân với hắn? Ta không muốn! Ta không muốn!”

Ta im lặng, dừng lại cước bộ.

Viêm mạnh mở to mắt rồi hét lớn, “Nàng nên chấp nhận vận mệnh đi! Diệp Hàn Tuyết! Ha ha!”

“Cái  gì mà chấp nhận vận mệnh! Viêm mạnh, không có chú rể thì ta sẽ không phải thành thân!” Dứt lời, 2 người lập tức động thủ. Trong khoảng thời gian ngắn vang lên tiếng kim loại va vào nhau không ngừng

Mặc dù rất không muốn để ý đến chuyện của bọn họ, nhưng bộ dáng của họ tựa hồ như muốn đấu 1 trận sống còn với nhau!

Khoé môi ta co quắp, quay đầu lại, hét lớn với 2 ngươi kia, “Các ngươi cho rằng ta thích lắm sao?! Cũng đã làm ra chuyện vợ chồng rồi, Diệp Hàn Tuyết, muội còn muốn thế nào? Muội không thích hắn thì cướp hắn về làm gì! Ta biết muội nói là đã cướp nhầm người! Cướp nhầm thì thế nào? Cướp nhầm rồi thì sẽ không trả trở về sao? Đã gạo nấu thành cơm với hắn rồi, không phải muội thích hắn thì là cái gì! Ta mặc kệ quan hệ của các người thế nào, nói tóm lại, ba ngày! Các ngươi phải thành thân cho ta!”

Nghe ta nói, Hàn Tuyết bật khóc. Thu kiếm, kinh ngạc nói với ta, “Đại tỷ, tỷ không thích ta thì nói một tiếng, tại sao lại ép ta thành thân với hắn! Tỷ cũng biết tương lai hắn sẽ lên ngôi hoàng đế! Ta chán ghét người như thế! Ta chán ghét!” Dứt lời, liền che mặt lại, khóc không thành tiếng!

Sắc mặt Viêm Mạnh tái nhợt. Một hồi lâu cười lạnh nói, “Ta cứ không hiểu tại sao nàng lại không chịu theo ta! Nguyên lai lại là vì chuyện này! Nàng cũng biết, trong hoàng thất, nếu không  phải là ngươi có quyền lựcthì không thể bảo vệ được người thân của chính mình! Cho nên, ta sẽ lên ngôi hoàng đế! Ta không thể không bảo vệ tương lại của người thân được! Cho dù là nàng cũng sẽ không thể ngăn cản việc ta lên ngôi hoàng đế!”

Hắn nói xong không sai! Từ xưa đến nay, trong hoàng thất, người thắng làm vua người thua làm giặc, nếu hắn không thể trở thành ngươi có quyền lực nhất, vậy thì không thể giao Hàn Tuyết cho hắn!

Trái lại, nếu hắn đồng ý tranh giành ngôi vị hoàng đế kia, hơn nữa tới lúc hắn lên ngôi thì tương lại của muội muội ta có thể được đảm bảo! Mà ta lại có thêm 1 lợi thế để đối phó với Đường Vấn Thiên!

Hơn nữa hắn rất yêu muội muội ta! Ta tin tưởng rằng tính tình của Hàn Tuyết tất có thể làm nam nhân này mê đảo (**) cả đời

Hàn Tuyết buông tay, hơi giật mình nhìn vào hắn, một hồi lâu mới nói, “Đúng là ngươi nghĩ như vậy!”

Thoạt nhìn, trong lúc đó, giữa bọn ho tồn tại rất nhiều hiểu lầm. Nhiều đến mức một người tình nguyện chiến đấu anh dũng trên chiến trường! Cư nhiên chỉ dẫn theo năm thuộc hạ liền đã mạo hiểm xông đến hang ổ của bọn cường đạo ở đây, rõ ràng chính là muốn mạo hiểm đến phát điên rồi!

Còn 1 người thân là hoàng đế tương lai mà ngay cả 1 người hầu cũng không mang theo, một mình một người, xông đến nơi này, xem ra cũng là vì nghe ngóng được Hàn Tuyết sẽ đến nơi này

Bên môi ta chậm rãi nổi lên ý cười, nói nhỏ, “Hàn Tuyết! Viêm Mạnh. Ta làm chủ, 3 ngày sau, các ngươi sẽ thành thân! Viêm Mạnh, việc này ngươi có báo cho phụ hoàng cùng mẫu hậu biết không? Nếu họ không biết thì hãy viết thư báo cho họ 1 tiếng”

Hàn tuyết quát, “Ta không muốn! Ta không lấy hắn!”

Ta chỉ cảm giác thấy khóe môi co quắp, rất muốn đánh người!

Sắc mặt Viêm Mạnh tái nhợt  . Hai mắt đỏ ngầu, cơ hồ như rơi lệ! Một nam nhân đem lòng yêu 1 nữ tử sâu sắc như vậy cơ hồ đã làm ta cảm động rồi!

“Vẫn không được sao? Diệp Hàn Tuyết, lòng dạ của nàng rốt cuộc là làm bằng cái gì?” Hắn gào thét lớn. Cả người run rẩy.

Hàn Tuyết chắp 2 tay sau lưng, gió thổi khô những giọt lệ còn vươn ở cằm nàng, nàng đứng ở trong gió, thân mặc thiết giáp (***), cả người thoạt nhìn giống như chiến thần, tuyệt mỹ như vậy, hào sảng như vậy. Nàng đi đến trước mặt hắn, ngửa đầu nói, “Ta sẽ không gả cho ngươi, nhưng ngươi có thể gả cho ta!”

Chú thích

(*) Ăn giấm chua: ghen

(**) Mê đảo: Say mê + điên đảo

(***) Thiết giáp: giáp sắt