Lãnh Cung

Chương 9




Khi ta mở mắt ra, chỉ cảm thấy thân thể xương cốt đều như đã tan rã, nhìn nhìn bốn hướng, cũng chỉ có một chút sắc trời hơi sáng, nghĩ đến chắc đã là ngày thứ hai rồi, mò mò bên cạnh, trống rỗng, trong lòng nghĩ tên gia hỏa này đại khái đã đi tiểu đêm rồi, ta tùy ý nhắm mắt lại.

Trong não lại không ngừng hiện lên tình cảnh mặt đỏ tai hồng trong mật thất hôm qua, đột nhiên, ta nhớ tới tiết khố của ta còn bị hắn không biết xấu hổ vứt lại tại đó, không kìm được có chút thẹn quá hóa giận, lớn tiếng gêu réo:

“ Trịnh____ Vô____ Dạng!”

Lại không có ai đáp lời.

Thanh âm lại nâng cao tám độ:

“ Trịnh____ Vô____ Dạng! !”

Vẫn không nghe thấy thanh âm nghịch ngợm quen thuộc.

Ta lập tức hoảng loạn, cả người đều nhảy xuống giường, nâng thắt lưng mềm nhũn đi trong gian phòng tìm hắn, phía trong màn trướng, trong tủ, dưới bàn, thậm chí trong nồi, sau đó đi vào nhà xí, trong vườn, trên mái hiên, thậm chí trong hồ cá, lại hoàn toàn không tìm thấy bóng người của hắn. Tim của ta nhảy mạnh, lo lắng hắn đã lén ra khỏi lãnh cung, lo lắng hắn sẽ bị phát hiện, từng tiếng kêu lên càng lúc càng yếu dần, thanh âm cũng càng lúc càng nhẹ:

“ Vô Dạng…… Vô Dạng….. ngươi ra đây đi!”

“ Ngươi đang ở đâu? Đừng trơi trò trốn tìm với ta nữa.”

Lúc này, trong đầu óc loạn cào cào của ta đột nhiên nghĩ tới có thể hắn đã đi vào trong mật thất, liền điều chỉnh cả người đi vào trong phòng, chạy đến vách tường.

“ Ai dô!”

Cho đến khi đầu bị đụng cho sao nổ lóa mắt, mới lại nhớ tới ta không có mật khí, cũng không có bản lĩnh xuyên tường của Mao Sơn đạo sĩ, trừ ngồi đợi Vô Dạng trở về, ta không còn có thể làm gì.

Trong lòng lại một lần cảm thấy được bi thương và thất vọng, giống như đang trở về những ngày đầu làm Hoàng hậu, bởi vì không thể cho Vô Dạng con cái, mà gặp phải tấu chương của quần thân yêu cầu phế hậu, giống như lúc Vô Dạng gặp phải sự uy hiếp của quần thần đương triều, ta đồng dạng chỉ có lòng mà vô lực giúp đỡ. Nước mắt không kìm được “tí tách tí tách” rơi xuống, ta quỳ ở bên tường, oa oa khóc lên.

Công Tôn Tiểu Bạch đồng tình mà đi về hướng ta, ta ôm lấy nó vùi vào lòng, ngay khắc này, ta khẩn thiết cầu mong một nhiệt độ đến từ cơ thể khác, cho dù chỉ là một con mèo cũng được.

Tiểu Bạch meo meo kêu liên tục, mới đầu ta cho rằng ta đã ôm nó quá chặt rồi, kết quả, mới quay đầu, phát hiện ánh đèn phòng ngoài nhấp nháy, có bóng người dao động, ta biết đại sự không tốt, nhưng lần này ta sẽ không chỉ tiếp tục ngồi nhìn âm mưu trong thâm cung. Ta bị phát hiện rồi, mà Vô Dạng đáng thương của ta cũng có thể bị phát hiện rồi, ta phải đi cứu hắn, nếu như có người khảo tra ta, ta thà chết cũng không sẽ không nói ra tin tức của hắn!

Ta tập trung khí lực toàn thân lau sạch mồ hôi, đứng thẳng người lại, cẩn thận rửa mặt chải đầu, từ trong ngăn tủ gỗ mộc lan lấy ra một chiếc y phục hoa văn điệp vũ tinh mỹ tuyệt luân, nhìn vào gương cài một cây trâm ngọc và một cây trâm lắc* bằng vàng, đã làm Hoàng hậu hơn hai năm, dù giờ đây ta đang ở trong lãnh cung, ta vẫn luôn có cảm giác là như lần đầu khi làm chủ hậu cung.

Ta chỉnh lý lại y sam, vuốt lại một chút phục sức, đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi khỏi phòng, cảm thấy trước mắt có một đám người, nhưng ta không nhìn rõ được. Vô Dạng……… Vô Dạng…… ta liên tục lập lại cái tên mà ta đã gọi suốt mười năm, có ai có thể hiểu rõ được cái tên này đối với ta có bao nhiêu quan trọng a!

“ Hàm Tuyết Phong nghe chỉ……”

Lại là một thái giám mang theo thanh âm kéo dài đầy nữ khí, nhưng hôm nay đặc biệt chói tai, ta lạnh lẽo đứng trước lãnh cung, động cũng không động.

Nhưng tựa hồ ai cũng không trách tội ta, chỉ nghe thái giám đó tiếp tục khí phách dào dạt đọc:

“ Hôm nay chính là ngày trẫm hồi phục vương vị lại lần nữa đăng cơ, đại xá thiên hạ, đặc biệt chuẩn cho dân nữ Hàm Phong Tuyết có thể tự do hành động, không tất vĩnh viễn ngụ tại lãnh cung, hiện lại đã tra rõ chuyện tiền Hoàng hậu và người thông gian thuần túy là bị vu hãm, oan tình được giải sạch, trẫm hạ lệnh hồi phục hậu vị của tiền Hoàng hậu, vĩnh không thay đổi, khâm thử!”

Ta ngốc lăng đứng ở đó, cho đến khi một mạt minh hoàng sắc quen thuộc đi vào trong mí mắt ta. Hắn hoàn hảo không tổn thương đứng ở trước mặt ta, một bộ dáng đế vương uy nghiêm thâm trầm không thể lay động.

Tuy rằng, ta biết hắn rất thông minh, rất khôn khéo, rất có tâm cơ, thường xuyên quay ta đến đầu váng mắt hoa, nhưng lần này, ta cảm thấy được có một loại sợ hãi không thể nói rõ và sự không tín nhiệm, cái cảm giác bị bội phản đó rõ ràng khắc sâu trong tim, nội tâm ta đã thụ thương thăm thẳm.

Thế là, ta gầm lên một tiếng lớn: “Ta không muốn!”

Quay người đi, đẩy cánh cửa của lãnh cung, nhốt một đám người đang ngây ra nhìn nhau khóa ở bên ngoài.