Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 4: Ra khỏi thành!




Trán Lãnh Thiếu Diệp bật ra một chữ ngay ngắn, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, quanh thân tỏa ra hơi lạnh nguy hiểm, tính tình không chịu một chút thiệt thòi còn có thể lại rõ nét hơn một chút sao?

Nạp Lan Yên đặt ngân châm đã được bôi độc lên trên tơ lụa, mới quay lại nhìn Lãnh Thiếu Diệp: “Lãnh Thiếu Diệp, làm giao dịch đi.”

Lãnh Thiếu Diệp lạnh lùng nói: “Nói.”

Nạp Lan Yên chậm rãi rót cho mình một ly trà: “Ta giúp ngươi giải độc, ngươi nói cho ta phương pháp di chuyển linh căn, như thế nào?”

Môi mỏng của Lãnh Thiếu Diệp vẽ ra một tia cười lạnh: “Nghe có vẻ ngược lại là gia chiếm được lợi lớn.”

Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn người nào đó: “Đừng nhiều lời, có được hay không thì trả lời.”

Lạnh Thiếu Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên rất lâu, mới vươn tay trái đặt lên mặt bàn, nhướng mày ý bảo nàng.

Nạp Lan Yên giơ tay đặt trên mạch đập của đối phương, nhíu lông mày tinh tế chuẩn đoán.

Nạp Lan Yên cũng không phải là hù dọa Lãnh Thiếu Diệp, mà vừa rồi phát hiện dưới mi tâm hắn có mảnh u ám chìm, rõ ràng là biểu hiện chất độc mãn tính đã xâm nhập vào tim phổi.

Một phút sau.

Nạp Lan Yên thu tay lại, vui sướng khi có người gặp họa: “Chậc chậc, Tam gia, người muốn mạng ngươi đúng là cao thủ.”

Lãnh Thiếu Diệp không nói, chỉ là hơi nheo mắt, con ngươi vốn lạnh lùng thâm thúy trở nên sắc bén.

Nạp Lan Yên vui vẻ nói: “Được, ta cũng không nói nhảm. Trong cơ thể ngươi có ba loại độc tố tương sinh tương khắc, bây giờ nhìn như không có việc gì, trên thực tế, nếu ngươi dám thường xuyên sử dụng lực lượng của Linh tu sĩ ở cái thế giới này, không đến nửa năm, tuyệt đối có thể lấy mạng của ngươi, hơn nữa là chết bất đắc kỳ tử.”

“Sách, người hạ độc cao minh ở chỗ ba loại độc tố tương sinh tương khắc này, một khi ngươi chết đi, ba loại độc tố cũng sẽ biến mất theo, dù giải phẫu cũng tìm không được nguyên nhân cái chết.”

“Có chút ý tứ.” Nạp Lan Yên nói: “Nếu ngươi tra được gì, giữ lại người này cho ta, ta ngược lại là muốn nhìn một chút cao thủ dùng độc trên thế giới này.”

Lãnh Thiếu Diệp nheo mắt: “Phương pháp cấy ghép linh căn quả thật có, nhưng trước hết phải tìm đủ thiên địa linh vật để gửi gắm. Một loại Ma Tinh thảo, một loại Thiên Nguyệt thạch, một loại Huyền Linh thú. Chỉ có điều ba loại thiên địa linh vật này chỉ tìm người có duyên thôi.”

Nói cách khác, chuyện thiên địa linh vật nhận chủ, chỉ có chúng nó có quyền lựa chọn.

“Dù sao có biện pháp vẫn tốt hơn là không có. Ta cho ngươi ba phương thuốc giải độc, mỗi buổi sáng trưa tối mỗi ngày uống một loại.” Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp đang uống trà, bên môi vẽ ra một độ cong không có ý tốt: “Mặt khác khuyên ngươi nên chỉnh đốn lại hạ nhân của Chiến Vương phủ, ngay cả trà trong phòng tân hôn cũng bỏ thêm dược liệu.”

“Phốc… khụ… khụ….” Lãnh Thiếu Diệp phun một ngụm trà trong miệng ra, nữ nhân này sớm không nói muộn không nói, cứ thế chờ hắn uống xong một ly trà mới nói, hắn có thể phun vào mặt nàng không?

Hơn nữa biết rõ có độc mà còn kiêu ngạo uống một ly trà, nữ nhân này thật sự không có vấn đề gì chứ?

Nạp Lan Yên thuận tay ném tơ lụa ngăn chặn nước trà, bình tĩnh nói: “Dù sao chất độc trên người của ngươi cũng không kém bao nhiêu.”

Còn nàng? Một chút độc dược mãn tính nàng còn không để vào mắt, huống chi còn muốn một lần nữa luyện lại thân thể bách độc bất xâm giống kiếp trước. Về sau nàng đúng là còn phải ăn những thứ đồ chơi này như đồ ăn vặt.

Lãnh Thiếu Diệp đột nhiên thấy ngứa tay, có thể bóp chết nữ nhân này không?

“Ta còn có thêm một điều kiện.” Nạp Lan Yên đan hai tay lại đặt trên mặt bàn, nghiêm mặt nói: “Tam gia, giúp ta giấu diếm một tháng, ta muốn ra khỏi thành.”

“Ra khỏi thành tìm chết sao?” Lãnh Thiếu Diệp nhả ra năm chữ từ trong kẽ răng.

“Ở lại mới là tìm chết.” Nạp Lan Yên nắm chặt ly trà trên tay, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ: “Bên ngươi người trăm phương ngàn kế hãm hại vô cùng nhiều, bên ta cũng TMD nguyên một đám ở trên vội vàng dồn ta vào chỗ chết.”

Nạp Lan Yên nói xong, trực tiếp vén ống tay áo lên, trên cánh tay nhỏ bé tinh tế thế nhưng trải rộng loang lổ vết thương xanh tím, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ: “Ta vô cùng hoài nghi cái nữ nhân ngốc này là bị người ta hại chết trên kiệu hoa.”

Ở bên cạnh lão gia tử Ngũ tiểu thư cực kỳ được sủng ái, nhưng là không có khả năng luôn đi bên cạnh lão gia tử. Mỗi lần ở một mình đều có một đám người gọi là đường huynh, đường tỷ, đường muội lấy phương thức ‘Giáo dục’ tiến hành tiếp xúc thân mật với nàng.

Thật sự là, ha ha, mộ lũ mặt người dạ thú!

Hai con ngươi đen nhánh của Lãnh Thiếu Diệp bỗng dưng trầm xuống, hình như có sát ý chợt lóe rồi biến mất: “Là người của Nạp Lan gia?”

“Ngoài lão gia tử, không ai không hi vọng ta sớm chết một chút.” Nạp Lan Yên buông ống tay áo, trong đôi mắt hồ ly là sự âm ngoan: “Nếu đã chiếm thân thể của nàng, không thể không vì nàng mà báo thù.”

Lãnh Thiếu Diệp trầm mặc một lúc, nói: “Ra khỏi thành phải cẩn thận.”

Nạp Lan Yên ngẩn người, tự tiếu phi tiếu (giống như cười mà không phải cười) nói: “Đây là Tam gia đang quan tâm tiểu nhân sao?”

Lãnh Thiếu Diệp chế giễu: “Ngươi chết ai giải độc cho gia?”

Nạp Lan Yên nhún vai, lấy giấy bút viết ba phương thuốc: “Tìm người đáng tin bốc thuốc.”

Lãnh Thiếu Diệp cất kỹ phương thuốc, hỏi: “Khi nào đi?”

“Tối hôm nay.” Nạp Lan Yên nói: “Tháng sau trước đại thọ của lão gia tử sẽ trở về.”

“Được, ngày mai ta sẽ tuyên bố tin tức Chiến Vương phi bị bệnh nằm liệt giường.” Lãnh Thiếu Diệp híp đôi mắt ưng: “Hồ ly, để lại cho gia mấy cây ngân châm.”

Nạp Lan Yên lộ ra một chút tươi cười giảo hoạt: “Một cây năm mươi lượng.”

Lãnh Thiếu Diệp khóe mắt giật giật, từ trong ngực lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng đặt vào tay nàng: “Mua mười tặng hai.”

“Đồng ý!” Nạp Lan Yên cất kỹ ngân phiếu, đưa cho Lãnh Thiếu Diệp mười hai cây độc châm.

Bởi vì, bên ngoài vui mừng náo nhiệt, bên trong phòng ngủ đúng là không nhìn thấy đao quang kiếm ảnh.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Toàn thân Nạp Lan Yên mặc quần áo đen, bên hông khoác một bọc nhỏ, vẫy tay với Lãnh đại soái ca đang đứng bên cửa sổ, sau đó, nhẹ nhàng nhảy qua tường, biến mất khỏi Chiến Vương phủ.

Trong hẻm nhỏ cách đó không xa, Thương quanh thân hơi thở lãnh khốc giữ hai con ngựa đang đứng chờ.

“Thương, ra khỏi thành!” Đi đến bên người Thương, Nạp Lan Yên xoay mình nhảy lên lưng ngựa, vỗ lông bờm, trong con ngươi sâu và đen một mảnh thâm trầm, nhanh chóng thúc ngựa ra ngoài thành.

Trong một tháng, nếu muốn dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục thân thủ, nàng chỉ tìm được một nơi duy nhất, chính là ngọn núi bên ngoài thành cách Đế Đô không xa.

Có núi, còn có dã thú.

Có dã thú, còn có giết chóc.

Không có gì có thể làm cho nàng nhanh chóng khôi phục thân thể bằng việc quyết đấu sinh tử.

Huống chi, nàng còn có thể thử vận may xem có thể gặp gỡ ba loại thiên địa linh vật kia hay không.

Một đường thúc ngựa chạy nhanh, không bao lâu, sơn mạch Duyên Sơn liền xuất hiện trước mắt, Nạp Lan Yên xoay người xuống ngựa, đi vào sơn mạch, đưa tay xoa thân mỗi cây cối, đáy mắt có chút cảm xúc phức tạp.

Năm đó bởi vì một nhiệm vụ, nàng bị hãm hại bị vây trong rừng mưa nhiệt đới ba tháng, chém giết vô số dã thú, cũng dựa vào chúng mà sống, đó là những ngày tháng u ám nhưng quý giá nhất trong trí nhớ của nàng.

Thậm chí có thể nói, không có ba tháng kia, cũng sẽ không có vương giả Huyết Hồ oai phong một cõi bất bại trong giới lính đánh thuê.

Bàn tay gắt gao nắm chặt, ‘ầm’ hung hăng đấm một quyền trên thân cây, Nạp Lan Yên thu lại cảm xúc phức tạp, trong mắt chỉ có lạnh lùng nghiêm nghị cùng kiên định, vung ống tay áo đi sâu vào trong sơn mạch.

Sau lưng, Thương một thân hắc y bước chân trầm ổn, ánh mắt rét lạnh đen nhánh nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt, bình tĩnh như lúc ban đầu.