Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 167




Không, ta sẽ không, tuyệt đối không.

Theo lời ước định, theo lời của ngươi chỉ cần không yêu, thì có thể quang minh chính đại giữ ngươi ở bên người rồi. Cho nên, ta sẽ không để cho mình yêu ngươi.

Nhanh tỉnh dậy một chút đi, Hạ Lan Phiêu. Thời gian của chúng ta, còn rất dài.

Tiêu Mặc nghĩ tới, khẽ hôn trên môi Hạ Lan Phiêu, không ngờ phát hiện mình càng ngày càng tham luyến đôi môi ngọt ngào của nàng, không rời bỏ được. Có lẽ cảm thấy tâm tình bản thân đột nhiên khác thường, hắn chế giễu cười, lấy băng gạc ra băng bó cho mình.

Hắn đang nhìn dấu răng nho nhỏ trên ngón tay của mình, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve cảm giác dấu răng trên ngón tay, lại giống như đang vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng vậy. Hắn nhẹ nhàng hôn tại lên ngón tay của chính mình, nhìn trên mặt hắn thế nhưng lại cười đầy dịu dàng, ôn hòa như gió xuân.

(Hồ Ly: Bạn học Tiêu Mặc, ngươi ở đây nói yêu đương. Nếu như không phải là tình yêu, vậy vì sao hiện tại ngươi không nỡ để nàng đi? Tại sao phải làm ra hành động ngây thơ như vậy?

Tiêu Mặc: lạnh lùng, trầm mặc nhìn Hồ Ly.

Hồ Ly: ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi ngây thơ. . . . . . Ta lập tức an bài cho các ngươi H. . . . . . )

——— ——————tuyến phân cách tiểu Hồ Ly nhảy tới nhảy lui———————

"Rốt cuộc ngươi là ai? Rột cuộc là ngươi muốn ta làm cái gì?"

Lúc này Hạ Lan Phiêu đang đứng giữa một vùng lớn màu hồng ở bên trong Hoa Điền, đang nhìn cô gái trước mặt có dung nhan giống mình như đúc.

Nàng biết nàng ta cũng gọi là "Hạ Lan Phiêu", nàng biết nàng ta mới là người nên gánh vác vận mạng "Mệnh định thiếu nữ" này, nhưng nàng đối với tất cả thật sự có quá nhiều vấn đề. Lần trước gặp nhau chỉ là mấy phút ngắn ngủi, nhưng không ngờ rằng lại sẽ cùng nàng ta gặp lại lần nữa, mà nàng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội giải đáp chân tướng.

"Ngươi. . . . . . Lại suýt nữa chết rồi, thật vô dụng." "Hạ Lan Phiêu" nhàn nhạt cười: "Không ngờ kiếp sau ta lại yếu như vậy." (vì khác nhau, "Hạ Lan Phiêu" đại biểu chủ nhân cũ của thân thể này.)

"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra: "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết?"

"Bởi vì ngươi chỉ có lúc ý thức bị đả kích cực lớn, sắp chết mới nhìn thấy ta. Ta biết rõ ngươi có rất nhiều nghi vấn, ta sẽ nhất nhất trả lời ngươi —— giống như ngươi phỏng đoán, ta yêu A Mặc, nhưng ta cũng là Hạ Lan gia nữ nhi. Mặc dù Hạ Lan gia đối với ta bất công, mặc dù ta biết rõ phụ thân mưu cầu danh lợi quyền thế như vậy sẽ chỉ mang đến tai họa cho dân chúng, chỉ mang đến cho gia tộc sự diệt vong, nhưng ta thủy chung không cách nào ruồng bỏ ràng buộc của huyết thống được. . . . . . Nếu hai bên đều là ta không đành lòng tổn thương người, như vậy người ta có thể tổn thương chỉ có mình ta thôi. Có lẽ rốt cuộc vẫn là yêu A Mặc nhiều hơn một chút, ta cố ý làm ra tất cả những chuyện khiến người đời phải lên án, để cho hắn giết ta, thậm chí lúc diệt trừ gia tộc của ta thì có thêm một lý do quang minh chính đại. Có thể chết dưới kiếm người mình yêu, là một loại hạnh phúc nhất."

"Hạ Lan Phiêu" nói xong, trên mặt tràn đầy thản nhiên mỉm cười, có sự động long không nói ra được. Hạ Lan Phiêu nhìn nàng, giống như nhìn mình trong gương, lại chỉ cảm thấy quái dị không nói ra được. Nàng đi lên trước, theo bản năng nắm bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của nàng, ngượng ngùng cười: "Tự xem cảm giác của mình thật là kỳ quái. . . . . . Mà ta lại có thể cảm nhận rõ sự tồn tại của ngươi."

"Ngươi. . . . . . Là kiếp sau của ta, là người thuộc về tương lai, tổng cộng có một linh hồn cùng ta. Tuổi thọ của ta vốn là bảy mươi năm, nhưng bởi vì ta một lòng muốn chết, may mắn ở sự an bài của vận mệnh trước khi rơi vào Minh giới. Cứ nghĩa nói như vậy là có thể kết thúc tất cả, nhưng không ngờ rằng “hắn” kéo ngươi tới, hoàn thành một “trò chơi thú vị”."

" “Hắn” là ai ?"

"Hạ Lan, tha thứ ta không thể cùng ngươi nói quá nhiều. Thật ra thì chuyện chúng ta gặp mặt cũng bị cấm. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nghìn vạn lần ngươi không được có ý nghĩ muốn chết thì mới có thể giải thoát cho ngươi, mới có thể để cho ngươi trở lại tương lai. Thân thể của ngươi ở tương lai đã sớm bị tiêu hủy, ngươi không trở về được nữa rồi. Chúng ta cùng hưởng một linh hồn, linh hồn của ngươi chỉ có một nửa, cho nên nếu ngươi chết một lần nữa do bên ngoài số mệnh, thì chỉ biết hồn bay phách tán, vĩnh viễn biến mất ở cái thế giới này. Cho nên, ngươi phải nỗ lực sống tiếp, phải bảo trọng. . . . . ."

"Cái gì?" Hạ Lan Phiêu không nhịn được sợ hãi kêu: "Vậy ta còn phải ở lại nơi chết dẫm này tới bao giờ?"

"Cho đến chết, hoặc là cho tới khi ngươi tìm được “tam bảo”. “Tam bảo” là thần khí tán lạc tại nhân gian, ngàn vạn năm nay không có một người có thể tập hợp đầy đủ, nếu như ngươi phải có thần khí, chính mình có cơ hội có thể cùng “hắn” giao dịch công bằng. Mặc dù ta và ngươi không tưởng tượng được lực lượng của “hắn”, nhưng hắn cũng phải tuân theo luật của trò chơi. Đi tìm “tam bảo” đi, Hạ Lan Phiêu. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Chỉ là. . . . . . Ngươi thật chịu rời đi sao? Ngươi cam lòng rời khỏi hắn sao?"

Mặc dù nàng không có nói rõ rốt cuộc là không nỡ bỏ người nào, nhưng trước mắt Hạ Lan Phiêu lập tức hiện ra gương mặt âm tình chưa định của Tiêu Mặc. Nàng nhẹ nhàng than thở, mỉm cười nói: "Làm sao mà không bỏ được. . . . . . Cũng là bởi vì sợ lúc rời đi không bỏ được, cho nên ta sẽ không để cho mình yêu bất luận kẻ nào, huống chi là hắn —— hắn không phải người yêu của ta, chỉ là muốn lợi dụng ta thôi. Ta, đã quá mệt mỏi."

"Ngu ngốc. . . . . . Ta biết hắn lâu như vậy, chưa từng thấy qua hắn tỏ ra quan tâm như vậy đối với một người. Ngươi có biết ta vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ ngươi không? Nếu thật có khả năng, ta thật sự hi vọng ngươi có thể thương hắn thật lòng, vẫn làm bạn ở bên cạnh hắn. A Mặc quá tịch mịch. Dù là hắn nghĩ yêu người, hắn cũng không biết thế nào yêu. Cho nên, cho hắn một chút thời gian, cho hắn một cơ hội được không?"

"Chớ có nói đùa! Ta dù chết cũng sẽ không thích hắn!"

"Vậy sao. . . . . ." "Hạ Lan Phiêu" cười, nụ cười có chút cô đơn: "Hi vọng về ngươi sau đừng hối hận. . . . . . Đã đến lúc rồi, ta phải đi, ngươi cũng nên trở lại bên cạnh hắn rồi."

"Ngươi đi đâu vậy?" Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.

"Trước kia là trở về Minh giới, nhưng lần này là hồn bay phách lạc. . . . . . Ngươi đã thay ta sống tiếp, như vậy ta đã không còn lý do tồn tại. Chỉ là, có một chấp niệm để cho ta tiếp tục tồn tại, mượn con mắt của ngươi nhìn hắn. . . . . . Gặp lại sau, Hạ Lan. Từ giờ trở đi, hãy sống chỉ vì mình ngươi thôi."

"Hạ Lan Phiêu" nói xong, thân thể từ từ nhạt dần, cuối cùng hóa thành từng mảnh trong suốt. Hạ Lan Phiêu theo bản năng đưa tay ra bắt, lại chỉ chộp được cánh hoa màu hồng bay múa đầy trời. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ lại hình ảnh lúc "Hạ Lan Phiêu" còn sống chôn sâu trong trí nhớ mình, nước mắt nhỏ giọt cũng phiêu tán ở trong gió. Nàng biết, lần này nàng là không thể có đường lui.

Trò chơi? Nàng nói "trò chơi" rốt cuộc là ý gì? Nhưng cuối cùng ta cũng biết cách về nhà! Ta nhất định có thể tìm được “tam bảo" thuận lợi về nhà!

Ah, thân thể của ta bị thương như vậy? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?