Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 215




Hạc Minh nghĩ tới, khẽ hôn lên trên hai gò má của nữ tử ở trong lòng hắn, nữ tử có hương vị ngọt ngào, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Mà hắn biết, lần này hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa. . . . . . Sẽ không bao giờ nữa.

Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại lần nữa, đã không thấy bóng dáng của Hạc Minh, giống như tối hôm qua tất cả chỉ giống như một giấc mộng. Nàng vuốt cái trán căng căng và cái đầu đau buốt của mình, nhìn quần áo tán lạc trên giường, khe khẽ thở dài.

Nguy hiểm thật. . . . . . Ngày hôm qua suýt chút nữa lại thật sự ***** rồi. . . . . . Chỉ là, Hạc Minh thật đúng là một “Quân tử“. Tại sao hắn không cùng ta làm chuyện kia đây? Chẳng lẽ là ghét bỏ tài nguyên của thân thể ta không tốt? Hừ! (Hồ Ly: nữ nhi à, trong đầu con chứa đầy đều là cái gì vậy. . . . . . )

Nhưng mà, lòng của ta thật là ấm áp. . . . . . Thì ra là có người cùng ngủ với ta thật không tồi. . . . . .

Hạ Lan Phiêu nhớ tới gương mặt yêu nghiệt của Hạc Minh, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, cũng coi như tạm thời ném thương cảm ly biệt với Tiêu Mặc sang một bên. Nàng rời giường cầm nước vỗ vào khuôn mặt, nhìn nữ tử vô cùng tiều tụy trong gương thật là sợ hết hồn.

Đây thật sự là ta sao?

Người trong gương kia, tóc cứ như vậy lộn xộn rối tung ở đầu vai, gương mặt vàng vọt, mắt sưng giống như hạt đậu, không có một chút thanh xuân và thần thái một thiếu nữ nên có.

Được rồi, mặc dù ta đã không còn là thiếu nữ, nhưng ta cũng chỉ có mười lăm tuổithôia! Tại sao người trong gương kia tiều tụy giống như 25, 35 tuổi vậy? Ta không muốn!

“Tiểu Hạ Lan, buổi sáng tốt lành ~~” Hạc Minh cười hì hì đẩy cửa đi vào: “Hôm nay khí sắc của ngươi rất tốt, thật xinh đẹp ~~~”

Hạ Lan Phiêu: ╭(╯ ╰)╮

Tên khốn này tất cả đều là trợn tròn mắt nói mò mà! Ta đã tiều tụy thành ra như vậy còn đẹp mắt cái rắm!

Hạc Minh: (⊙o⊙)

Tại sao nàng nghe được ta khen ngợi lại mất hứng? Không phải là nữ nhân đều thích nghe người khác khen nàng xinh đẹp sao? Không sao, ta tiếp tục cố gắng, để cho nàng điên cuồng yêu ta. . . . . .

. . . . . .

Hai người trầm mặc.

“Chuyện gì?” Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng đánh vỡ yên lặng, có chút không nhịn được hỏi.

“Tiểu Hạ Lan định đi đâu tiếp đây?”

“Không biết. . . . . .”

“Đi tìm Huyết Ngọc cùng ta, như thế nào? Tìm được cái này, tìm thêm Nguyệt Ảnh mà nói, ngươi là có thể xuyên qua thời không rồi đó ~~ thật muốn xem một chút bộ dạng của Thời Không Chi Môn (cánh cửa không gian) ~~~”

“Thật?” Hạ Lan Phiêu có chút không thể tin nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi không có hứng thú với những bảo vật này?”

“Ta chỉ cảm thấy hứng thú với cái này ~~~”

Hạc Minh nói xong, tay ngọc thon thon chỉ vào ngực của Hạ Lan Phiêu, thuận tay kéo Thủy Lưu Ly trên cổ nàng ra ngoài, lấy tay tinh tế vuốt ve. Ánh mắt của hắn là chuyên chú như vậy, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu đồng thời giật giật, biết mình lại bị tên Hạc Minh rất văn nghệ kia sờ soạng.

“Ngươi muốn nhìn, ta lấy xuống cho ngươi, xin tay của ngươi không nên sờ loạn.”

“Ta không có sờ loạn nha ~~ ta là đang sờ rất nghiêm túc, rất quy củ ~~~”

“Hạc Minh!”

“Ha ha. . . . . .”

Hạc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Phiêu sung huyết đỏ bừng, tâm tình vui thích giúp nàng lần nữa nhét Thủy Lưu Ly vào vạt áo, sau đó thu tay về. Hắn gõ nhẹ đầu của nàng, nũng nịu nói: “Xem ra tiểu Mặc Mặc đối với ngươi cũng không tệ lắm ~~ ta thật sự không ngờ hắn thế nhưng lại không có lấy Thủy Lưu Ly đi ~”

“Ta cũng rất tò mò.” Hạ Lan Phiêu cau mày, khe khẽ thở dài, nhưng trong lòng nói không ra là khổ hay là ngọt: “Thật ra thì, ta một mặt muốn cầm Thủy Lưu Ly tìm được đường về nhà, một mặt lại hi vọng hắn cầm nó đi, từ đó về sau không còn bất kỳ lien quan nào với ta. . . . . . Thật rất kỳ quái, có đúng hay không?”

“Ngươi cảm thấy khó làm mà nói đưa nó cho ta là được rồi.” Hạc Minh cười híp mắt nói: “Ta bảo đảm sẽ bảo quản thật tốt ~~”

“Thôi.”

“Thật đáng tiếc ~~”

“Chúng ta nói chính sự đi. Rốt cuộc Huyết Ngọc đó đang ở nơi nào, như thế nào mới có thể lấy được nó? Nếu là lấy được, coi là của người nào đây?”

“Tiểu Hạ Lan ngươi nói như vậy ta thật rất đau lòng đấy ~~~”

“Nói tiếng người.”

“Được rồi ~~ Huyết Ngọc ở gia tộc lớn nhất Giang Đô — Lý gia, bây giờ đang ở trong tay Tộc trưởng của Lý gia Lý Hi Bạch. Lý Hi Bạch đã sắp chết rồi, sẽ phải chọn Tộc trưởng mới vào cuối tháng, mà Tộc trưởng mới có quyền thừa kế Huyết Ngọc. Cho nên nói ~~~”

“Cho nên nói, quản chúng ta làm chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi muốn trà trộn vào Lý gia đi trộm Huyết Ngọc?”

“Đừng nói cái chữ ‘trộm’ này đi ~~ dù sao ta nói tình báo cho ngươi biết, làm thế nào để vào Lý gia, làm thế nào để lấy được Huyết Ngọc sẽ là chuyện của ngươi. Ta sẽ thông qua một con đường khác cũng tiếp cận Lý gia, cũng đi lấy Huyết Ngọc. Đến lúc đó người nào lấy được, Huyết Ngọc này chính là của người đó nha ~~~~”

“Người biết được tin tức này không nhiều. Đã như vậy, tại sao ngươi muốn nói cho ta biết?”

Hạ Lan Phiêu nghi ngờ nhìn Hạc Minh, phát hiện nàng càng ngày càng đoán không ra ý nghĩ của tên yêu tinh này. Hạc Minh khẽ mỉm cười, trầm bổng du dương nói: “Bởi vì nói cho ngươi biết, có người đi chung với ta giành tương đối thú vị nha ~ ~ ~ “

. . . . . .

“Được rồi.” Hạ Lan Phiêu than thở: “Đến lúc đó ta lấy được Huyết Ngọc không cho ngươi đổi ý.”

“Đó là đương nhiên ~~~ nếu như ngươi không lấy được thì sao?”

“Cái gì?”

“Tiểu Hạ Lan sẽ không cảm thấy tin tình báo này là miễn phí đi ~~~ “

“Ngươi. . . . . . Muốn đòi Thủy Lưu Ly?” Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, theo bản năng vuốt lồng ngực của mình: “Cái này. . . . . . Cũng coi như công bằng, nhưng tiền đánh cuộc có chút quá lớn.”

Hạc Minh nói cho ta biết vị trí của Huyết Ngọc, nếu như mà ta lấy được Huyết Ngọc mà nói sẽ cùng lúc có hai bảo vậy, nhưng nếu như mà ta thất bại ngay cả Thủy Lưu Ly cũng không có. . . . . .

Thật là khó lựa chọn!

Lấy được Thủy Lưu Ly đã là thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng), nếu là cứ như vậy buông tha, thật sự không cam lòng!

Nhưng mà, ta có cơ hội lựa chọn sao?

Hạc Minh đã “Rộng lượng” nói cho ta biết vị trí của Huyết Ngọc như vậy, không có hắn chỉ dẫn, ta đúng là không có cách nào tìm được Huyết Ngọc. Hoặc là lập tức lấy được hai bảo vật, có hai phần ba (2/3) cơ hội về nhà, hoặc là cái gì cũng mất đi. . . . . .

Được, ta đánh cuộc! Ta đồng ý đánh cuộc với hắn!

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, lưu luyến sờ lên Thủy Lưu Ly ở trên cổ một cái, cắn răng nói: “Ta đồng ý với ngươi.”

“Đồng ý ta cái gì?”

“Ngươi thắng, Huyết Ngọc và Thủy Lưu Ly đều là của ngươi; ngươi thua, bọn chúng đều là của ta.”

“Ai nói ta muốn Thủy Lưu Ly rồi hả ?”

“À?” Vậy ngươi muốn cái gì?

“Ta muốn ngươi.”