Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 219




Lý gia là đệ nhất gia tộc ở Giang Đô, nắm quyền Giang Đô trong tay, kinh tế quan trọng của gia tộc, ở Giang Đô rất có loại tư thế “Tự xưng làm Vua”. Lý gia đời đời làm quan, địa vị, tài sản đều là số một số hai nước Đại Chu, lại làm việc khiêm tốn, hay thích làm việc thiện, cũng coi là một môn đệ thư hương rồi. Cho nên, không riêng gì công tử Lý gia, các tiểu thư, ngay cả nha hoàn Lý gòa, bọn sai vặt cũng đọc đủ thứ thi thư, mở miệng ra toàn là văn chương không.

Muốn trở thành nha hoàn Lý gia, không chỉ tướng mạo phải đoan chính, quan trọng hơn là phải có tài trí nhanh nhẹn, phẩm cách cao nhã. Nha hoàn Lý gia đều là người có tố chất nhân tài cao, nếu là bị chủ nhân đuổi ra phủ đệ, nhưng cũng là đối tượng cho vô số vương tôn công tử cướp đoạt. Cho nên, vô số thiếu nữ vắt óc vỡ đầu đều cố gắng nghĩ hết mọi cách muốn vào Lý gia, muốn trở thành nha hoàn Lý gia cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Trước mắt, Hạ Lan Phiêu liền đối mắt với chuyện phiền não như vậy.

“Dừng lại, lại sai rồi! Tiểu tổ tông của ta, nếu ngươi muốn trở thành nha hoàn Lý gia? Kiếp sau đi! Ta cầu xin ngươi nghiêm túc một chút có được hay không!”

“Nhưng ta đã vô cùng nghiêm túc rồi! Ngươi nhìn chân của ta cũng đã sưng giống như móng heo rồi nè! Tại sao làm nha hoàn còn phải biết múa chứ?”

“Đại tiểu thư, ngươi cho rằng làm nha hoàn Lý gia là chuyện dễ dàng sao? Ngoại trừ muốn điều tra xuất thân bên ngoài, còn muốn tiến hành ‘ kiểm tra tài nghệ ’, dù gì ngươi cũng phải có một nghề thành thạo đi! Đánh cờ ngưoi quay về thê thảm tới không nỡ nhìn, ngay cả chữ ngươi cũng không nhận ra, vẽ tranh thì giống như gà bới hơn, đánh đàn thật sự là ‘ kinh thiên động địa, khóc không ra tiếng ’. . . . . . Cái duy nhất ngươi có thể chọn chính là múa thôi ! Chỉ cần quần áo lộng lẫy một chút, cảnh tượng xinh đẹp một chút, nói không chừng liền có thể lừa gạt cho qua. |”

“Aizzz. . . . . Đầu năm nay tìm việc làm thật không dễ dàng.” Hạ Lan Phiêu buồn bực đấm đấm vào đôi chân sưng bụp: “Được rồi, tiếp tục luyện tập thôi. Nếu ta mà không thể làm nha hoàn Lý gia, thật sự là không có tiền để sống mà. Vì cuộc sống, cố gắng lên!”

Đã từng là hoàng hậu mà ta bị lưu lạc tới mức này, ta thật đúng là bi thảm mà…. . . . . .

Tuyết Nha là một cô nương rất nhiệt tình, nói với quản gia Hạ Lan Phiêu là biểu muội của mình, thuận lợi để cho nàng thông qua việc tra xét thân phận, sau đó sẽ chờ “Biểu diễn tài nghệ”, cạnh tranh với hơn năm mươi nha đầu xinh đẹp “Nha đầu nhóm lửa” là chức vụ vô cùng vinh quang và gian khổ. Mặc dù Tuyết Nha dốc hết sức lực để dạy bảo nàng, nhưng “Kỹ thuật nhảy” của Hạ Lan Phiêu vẫn cứng ngắc giống như tập thể dục theo đài, khiến Tuyết Nha thổn thức không thôi. Cuối cùng nàng cũng buông tha kế hoạch cải tạo Hạ Lan Phiêu, thử nói: “Ta nghĩ nên tốn chút thời gian ở trên khuôn mặt ngươi thôi. . . . . . Có lẽ, sẽ có kỳ tích xảy ra đấy.”

. . . . . .

Cám ơn ngươi an ủi ta. . . . . .

Mặc dù tên khốn Hạc Minh kia không cùng ta chào hỏi một tiếng liền đi, nhưng là, nhất định ta sẽ nghĩ mọi cách vào Lý gia. Ta muốn để cho bọn họ xem một chút, nhìn ta nếu không có người khác trợ giúp cũng có thể sống rất tốt, cũng có thể đạt được thành công! Vì trở thành tiểu nha hoàn Lý gia, Hạ Lan Phiêu cố gắng lên, cố gắng lên!

Kích động lòng người, ngày cuối cùng đó đã tới.

Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Lan Phiêu liền bị Tuyết Nha kêu rời giường, trang điểm tỉ mỉ —— chính là khi nàng làm hoàng hậu cũng chưa từng trang điểm nghiêm túc như vậy. Nàng đổi bộ màu trắng lông vũ thành Vũ Y, tóc dùng dây lụa màu bạc đơn giản buộc thành một nhúm, xinh đẹp động lòng người. Nhưng nàng có chút không tin nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhìn gương nhếch miệng cười một tiếng, mà trong gương cô gái kia cũng mỉm cười.

Thì ra ta trang điểm lên một chút cũng không phải là rất khó coi nha. . . . . . Mặc dù thua kém tên yêu tinh Hạc Minh kia, cũng coi là mỹ nhân xinh đẹp rồi. Được, ta sẽ dùng khuôn mặt này đi giành thắng lợi! Ta nhất định có thể!

Hạ Lan Phiêu tràn đầy lòng tin ra cửa, nhưng khi nàng đến cửa chính rộng lớn của Lý gia, nhìn các cô nương cạnh tranh phía trước, đã cảm thấy ý chí tràn đầy trong nháy mắt dập tắt.

Có lầm hay không! Đây rốt cuộc là chọn nha hoàn hay là chọn phi tử? Một cuộc so tài y phục mát mẻ, một cuộc so tài sắc đẹp, một cuộc so tài quyến rũ! Ta thật sự là không có cơ hội. . . . . .

“Tuyết Nha, nha hoàn Lý gia . . . . . Cũng đẹp mắt như vậy hay sao?”

“Đúng vậy.” Tuyết Nha gật đầu: “Nếu không phải nương ta là tú nương tốt nhất ở đây mà nói, đoán chừng ta cũng không làm được nha hoàn ở đây. . . . . .”

“Quá khoa trương đi.”

“Tiểu Hạ Lan, không cần sợ! Ngươi nhất định sẽ thành công!”

Tuyết Nha nói xong, cười hì hì nặng nề vỗ ở trên lưng Hạ Lan Phiêu , sau đó đẩy nàng tới phía trước. Quản gia đứng đầu là nam nhân trung niên thản nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu một cái, cúi đầu hỏi: “Tên gọi là gì?”

“Tiểu. . . . Tiểu Phiêu.”

“Tuổi?”

“Vừa tròn mười sáu.”

“Am hiểu cái gì?”

“Múa tạm được.”

“Gia tộc không có tiền án chứ?”

A?

“Nếu như ngươi may mắn trở thành nha hoàn nhóm lửa Lý gia, ngươi sẽ lấy dạng tâm tính gì để làm công việc của mình đây?”

A?

. . . . . .

Khi đã trải qua một loạt vấn đề phỏng vấn xảo trá hà khắc, cuối cùng Hạ Lan Phiêu được quản gia đại nhân cho đi, tiến vào cửa khảo hạch thứ hai. Tuyết Nha hưng phấn tới khoa tay múa chân với nàng còn bày ra tư thế chiến thắng, lại bị quản gia quét ánh mắt giết người đi qua: “Tuyết Nha, tại sao ngươi còn ở lại chỗ này vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm rồi hả ?”

“Ta đi. . . . . . Tiểu Phiêu, cố gắng lên!”

Tuyết Nha lần nữa động viên Hạ Lan Phiêu, sau đó cùng mấy nha hoàn bộ dáng xinh đẹp rời đi. Người thông qua cửa thứ nhất tổng cộng có mười người, mọi người đều là mỹ nhân nhất đẳng, xem ra tất cả đều là bộ dáng rất có tài. Hạ Lan Phiêu đi ở đội ngũ sau cùng, nghe các nàng bàn về tài nghệ và khát vọng của mình, bàn về cuộc sống hạnh phúc sau khi trở thành nha hoàn, chỉ cảm thấy tất cả đều không có quan hệ gì với nàng, cũng có chút ngây người. Mà khi nàng tỉnh táo lại, tất cả đội ngũ đã không thấy bóng dáng.

Tại sao có thể như vậy! Ta đi tới đi lui liền đi lạc mất! Thật vất vả trà trộn đi vào, liền cứ như vậy mất hết? Ta thật sự muốn đánh chết mình! Choáng nha. . . . . .

Hạ Lan Phiêu vừa nóng vừa giận, vội vàng đi mọi nơi trông ngóng về phía xa, làm thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng đội ngũ. Đúng lúc này, nàng thấy phía xa có một nam hài đang ngồi ở trên băng đá, đầu óc nóng lên, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy tiến lên, lấy lòng nói: “Vị công tử này, xin hỏi mới vừa rồi có người đi qua đây đã đến đi đâu?”

“Cái gì?”

Nam hài chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt mềm mại tinh sảo giống như một thiếu nữ. Nhìn hắn đứng lên ước chừng 12, 13 tuổi tuổi, vóc người rất là mảnh mai, mặc trường sam màu đỏ sậm, có vẻ yếu đuối.

Hắn tái nhợt, nhưng hắn cũng xinh đẹp. Da hắn trắng như tuyết, mắt đen nhánh, lông mi hơi vểnh, giống như là một cây quạt, xinh đẹp giống như không thuộc về nhân gian. Mà khuôn mặt của hắn. . . . . . Lại có chút giống như Hoa Mộ Dung? Đây là có chuyện gì hả?