Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 229




”Thương Nguyệt, ý của ngươi không phải là ngươi yêu thích ta, để cho ta chờ ngươi lớn lên chứ.” Đôi mắt của Hạ Lan Phiêu trợn to nhìn Thương Nguyệt, quả thật không thể tin vào tai của mình.

. . . . . .

Vẻ mặt của Lý Thương Nguyệt từ từ nóng rực lên trong nháy mắt. Hắn gần như là cắn răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt vô tội của nữ nhân ngu ngốc đứng trước mặt mình, đẩy nàng ra, tức giận nói: “Nữ nhân ngốc, ai nói bản thiếu gia thích ngươi hả ? Nếu không phải lão già kia muốn cho ngươi và ta thành thân, sẽ không để ngươi rời đi, ta mới không cần cùng ngươi, một nữ nhân vừa ngốc vừa già ở cùng nhau qua một đời đâu! Mộ Dung biểu ca sẽ nhanh rời đi, ngươi có thể trốn trong xe ngựa của hắn cùng rời đi, ngàn vạn lần không được ở lại Lý gia nữa, cũng ngàn vạn lần không thể bị lão già kia bắt được lại buộc ta thành thân! Ta mới không cần cưới ngươi!”

“Ha ha, thật là tiểu bằng hữu không được tự nhiên!” Hạ Lan Phiêu cười híp mắt nhìn Lý Thương Nguyệt: “Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không gả cho ngươi, người vừa nhỏ vừa quỷ như vậy! Tiểu quỷ, cám ơn ngươi nha...! Ta sẽ trở lại thăm ngươi!”

“Ai muốn ngươi tới nhìn, ngươi đi nhanh đi!”

“Ta đi.”

“Mau cút.”

“Ta thật sự đi rồi.”

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào!”

“Ta muốn xem ngươi có giữ lại hay không, ngươi thật là không hiểu tâm lý nữ nhân a~~” Hạ Lan Phiêu buồn cười vuốt đầu Lý Thương Nguyệt, sau đó ôm hắn vào trong ngực: “Tiểu quỷ nhỏ, ta có cơ hội nhất định sẽ tới thăm ngươi, hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy bộ dáng ngươi đứng lên! Đây cũng là ước định của chúng ta!”

“Không nên làm rối tóc ta, dừng tay, dừng tay!”

“Nhưng mà tóc của người rất mềm chơi rất vui ~~”

Ước định, thật sao?

Được, như vậy thì ước định với ngươi đi!

Còn nữa, trên người của ngươi mùi vị thật sự rất dễ chịu. . . . . .

Tiểu Phiêu. . . . . .

Dưới sự giúp đỡ của Lý Thương Nguyệt, Hạ Lan Phiêu ngồi lên xe ngựa của Hoa Mộ Dung, thành công rời khỏi Lý gia.”

“A, Câu Đông quốc a ~~” Hạc Minh liếc bộ mặt tái nhợt của Hoa Mộ Dung, tiếp tục cười: “Nơi đó quá loạn, không thích hợp cho nữ hài đi, hay là đi Tề quốc làm quốc sư phu nhân đi ~”

“Ta mới không cần!”

“Tại sao?”

“Bởi vì biến thái là gặp sẽ lây bệnh.” Hạ Lan Phiêu nghiêm túc nhìn Hạc Minh: “Ta vốn là không thông minh, càng không muốn bị ngươi lây bệnh biến thành biến thái, hi vọng ngươi có thể thông cảm.”

“Tiểu Hạ Lan. . . . . .” Hạc Minh bị đánh bại trong nháy mắt: “Ngươi thật sự là. . . . . .”

“Ha ha. . . . . .”

“Tiểu Hạ Lan, ngươi đã vô tình không muốn chúng ta ở cùng nhau, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Mấy ngày nữa sẽ là sinh nhật của ngươi, để cho chúng ta vì ngươi ăn mừng một lần đi, như thế nào?”

Cái gì? Ta nghe Tử Vi nói về sinh nhật “Hạ Lan Phiêu”, hình như là mấy ngày này. . . . . . Nhưng tại sao Hạc Minh lại biết? Xem ra “Nam sủng” như hắn, không phải làm cho chơi , thật đúng là chuyên nghiệp. . . . . .

“Được rồi.” Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu gật đầu: “Cám ơn các ngươi.”

“Ha ha ~~”

Hạc Minh cười nhạt, sau đó nhìn đám đông ồn ào náo động ngoài cửa sổ, mà Hoa Mộ Dung vẫn thất thần cắn chặt môi, trước đây Hạ Lan Phiêu chưa từng thấy mờ mịt và đau đớn. Mặc dù biết rõ như vậy 38 không được, nhưng trong lòng nàng thiêu đốt hừng hực như lửa trận bát quái, càng đốt càng liệt.

Có vị vĩ nhân dạy chúng ta, nhân chi sơ, tính bản tám. Lại có vị vĩ nhân dạy chúng ta, phải quan tâm bằng hữu. Cho nên, Hạ Lan Phiêu không thể nhịn được, quyết định quan tâm vấn đề tình cảm của Hoa Mộ Dung Đích thật tốt.

“Mộ Dung, tại sao vừa nhắc tới Câu Đông quốc sắc mặt của ngươi cứ khó coi như vậy? Có phải là ngươi hay không. . . . . . Ô ô!”

Ngay khi nàng gần như không nhịn được muốn hỏi Hoa Mộ Dung Đích, Hạc Minh một tay bịt miệng nàng. Ở trong ma chưởng của Hạc Minh, Hạ Lan Phiêu liều mạng giãy giụa, lại chỉ có thể phát âm thanh đứt quãng”Ô ô”, giống như một con chó nhỏ đang nức nở nghẹn ngào. Hạc Minh cười hì hì che miệng của nàng, cảm khái nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay mặt trời thật chói mắt.”

Đại ca, hôm nay rõ ràng là trời đầy mây. . . . . . Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc bí mật của Mộ Dung là gì không! !

Hôm nay, là sinh nhật của Hạ Lan Phiêu.

Hôm nay, rốt cuộc nàng tròn mười sáu tuổi, cũng là một nữ nhân đúng nghĩa. Kiếp trước nàng sống đến hai mươi tuổi, nhưng vẫn nhớ rõ ràng tuổi mười sáu của mình.

Mười sáu tuổi là hoa quý, là mùa xuân của thiếu nữ, là tuổi mộng! Được rồi, mặc dù ta đã không phải gì “Thiếu nữ” kia rồi, nhưng trên thế giới này có ai lại không muốn sống trẻ tuổi, có ai lại trở lại mười sáu tuổi một lần nữa? Ta liền có!

Trẻ tuổi vạn tuế!

Lần đầu tiên mừng sinh nhật ở thế giới này, Hạ Lan Phiêu vẫn còn có chút vui sướng và mong đợi. Trời còn chưa sáng, nàng liền bị Hạc Minh yêu nghiệt này nắm lỗ mũi đánh thức. Nàng mở mắt, gian nan hô hấp, lại thấy Hạc Minh tươi cười với nàng: “Tiểu Hạ Lan, rời giường thôi. Thay đổi y phục, hai chúng ta đi đến thế giới hai người ~~”

“Thật sớm, trời còn chưa sáng. . . . . . Ngươi tha cho ta đi. . . . . .”

“Nhanh rời giường!” Hạc Minh không chút khách khí tát một cái vào đầu của Hạ Lan Phiêu: “Nếu không đứng lên, ta sẽ ‘ tự tay ’ giúp ngươi thay quần áo ~”

Hạc Minh nói xong, đưa tay vén cái chăn trên người của Hạ Lan Phiêu, làm bộ muốn cởi bỏ áo ngủ của nàng. Hạ Lan Phiêu cả kinh, nhất thời tỉnh táo lại, thuận tay cầm cái gối đầu lên ném tới trên người của Hạc Minh: “Cút ngay, đại sắc lang! !”

“Ha ha ~”

Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng Hạ Lan Phiêu vẫn là ngáp liên tục bị Hạc Minh ôm ra cửa.

Hạc Minh ôm nàng lên ngựa, khiến con ngựa phóng bước chân, chạy vững vàng. Hắn ôm nàng đến bờ biển, nhìn người nào đó còn buồn ngủ, ý thức không rõ ràng, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, theo bản năng cởi áo khoác ra, khoác ở trên người của nàng.

Lời nói của Hồ ly: Tiêu Mặc cũng nhanh sẽ ra sân, hoan hô.