Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 235




Edit: Du

Bên cửa sổ, Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn Lưu Ly, khóe môi tràn đầy trào phúng.

“Vâng”

Lý Trường xuất hiện ở trước mặt của Tiêu Mặc, nghe theo an bài của hắn mà xử lý thi thể của Lưu Ly thật tốt, sau đó cúi đầu chờ Tiêu Mặc ra lệnh. Nhưng là, hắn đợi hồi lâu, chỉ nghe Tiêu Mặc sâu kín nói: “Lý Trừong, nữ nhân ai cũng ngốc như vậy sao?”

“Nô tài không biết. . . . . .”

“Ta cũng không có nói gì với nàng, thậm chí không có ra lệnh cho nàng, mà nàng cư nhiên thật sự giúp ta diệt trừ dư nghiệt Khuyển Nhung. Thật ra thì, trong lòng của ta cũng là có chút không đành lòng. . . . . . Ta biết bọn họ có thể là không có lòng mưu phản, nhưng bọn họ là dư nghiệt dị tộc, lại biết được bí mật ‘ tam bảo ’ , bọn họ nhất định phải chết.”

“Vâng”

“Thà giết lầm một ngàn, không thể bỏ qua cho một. Ta không thể bởi vì sự tùy hứng của ta mà để giang sơn Đại Chu lâm vào nguy hiểm.”

“Vâng”

“Hạ Lan Phiêu. . . . . . Nàng đã bắt đầu khiến lòng ta dao động, ta không thể giữ nàng nữa. Nhưng là, ta cũng không nhẫn tâm giết nàng. . . . . . Cho nên, ta chỉ có thể rời đi.”

“Vâng”

“Nếu Hạ Lan biết được Ngư Đảo bị diệt, nhất định sẽ liều mạng với ta, cho nên Lưu Ly cũng không được giữ lại —— nàng chết như vậy cũng tiết kiệm ta không ít hơi sức, vẫn có chút biết điều. Lý Trường, ta cảm thấy được ta thật sự là càng ngày càng phát tính trẻ con rồi, lại có thể vì chút chuyện hao tổn tinh thần. . . . . . A. . . . . .”

Trong miệng của Tiêu Mặc lẩm bẩm nói xong, đang nói đến tên của “Hạ Lan Phiêu” , khóe miệng cũng lộ ra một chút ôn nhu. Lý trưởng không biến sắc đứng ở sau lưng hắn, nhìn Hoàng thượng đang có chút mờ mịt, nhưng trong lòng so với ai khác đều hiểu,rốt cuộc hoàng đế của hắn đã thay đổi.

Hoàng thượng. . . . . . Có lẽ đã yêu nương nương rồi. Bởi vì sợ hãi đột nhiên mình có tình cảm cho nên trốn tránh, mà thật không giống như hắn. . . . . .

Nhưng là, đây tất cả cũng không phải là một nô tài nhỏ nhoi như ta có thể can thiệp .

Vẫn là yên lặng theo dõi tình hình thôi.

Lưu Ly chết đi giống như là hòn đá nhỏ ném vào vực sâu, không có một chút gợn sóng. Tiêu Mặc hồi cung, tiếp tục làm Quân vương anh minh cơ trí, nhưng số lần đến hậu cung cũng càng ngày càng ít. Hắn có chút buồn bực phát hiện, dù là trong ngực hắn có cô gái xinh đẹp như thế nào, nhưng trong lòng hắ vẫn nhớ người thiếu nữ xinh đẹp động lòng kia.

Hạ Lan Phiêu. . . . . .

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc ta nên làm gì mới có thể quên ngươi?

Aizz. . . . . .

Không có nàng ở trong cung, ngày thật là rất nhàm chán.

Mỗi phi tần từng ghen tuôn tranh giành tình cảm giờ đều rất quy củ, trong cung cũng không có náo loạn đến gà bay chó sủa, bình tĩnh làm người ta cảm thấy chán ghét. Hôm nay hình như là sinh nhật của một vị phi tần,Lý Trường đưa đến một thiệp mời của phi tần. Này thiệp mời là loại giấy thượng hạng, từ ngữ rất thú vị, cũng làm cho trong lòng của Tiêu Mặc khẽ động.

Đi chơi vui đùa một chút cũng tốt. Sau khi hồi cung thì không có cưng chiều phi tần nào, các nàng có thể lại nghĩ trẫm thật sự “Không được” rồi, azzz. . . . . .

Tiêu Mặc liền nghĩ tới người kia do dự muốn nói lại thôi, hiểu ý nở nụ cười. Lý Trường yên lặng nhìn chăm chú vào hoàng thượng đột nhiên tâm tình rất tốt, chỉ là thử dò xét tính hỏi: “Hoàng thượng, ngài đi không?”

“Vì sao không đi chứ?”

Trong đại điện ồn ào náo động, tay trái của Tiêu Mặc ôm Dương tài tử, hôm nay là sinh nhật nàng, tay phải ôm lấy một phi tần xinh đẹp đã bị quên tên, buồn chán nhìn ca múa, vốn có chút hăng hái dần dần phai nhạt. Hắn có chút không nhịn được ngáp một cái, mà Dương tài tử lập tức sợ hãi nhìn hắn, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, có phải nô tì chuẩn bị tiết mục không hợp ý ngài hay không?”

“Không phải. Trẫm chỉ là có chút mệt mỏi.”

“Hoàng thượng. . . . . .”

Dương tài tử có một đôi mắt rất đẹp, bộ dáng muốn nói lại ngừng làm cho lòng người thương xót không thôi. Nhưng là, Tiêu Mặc nhìn đôi mắt này của nàng, lại nhớ tới đôi mắt giảo hoạt của Hạ Lan Phiêu.

Không khỏi có chút cô đơn và nhung nhớ kéo tới trong nháy mắt, hắn có chút nhức đầu che cái trán, nhàn nhạt nói: “Tất cả giải tán đi. . . . . .”

“Hoàng thượng. . . . . .”

“Đi thôi.”

Tiêu Mặc cũng đẩy những phi tần này ra, không cho họ một chút cơ hội giữ lại. Lý Trường không hiểu nhìn Hoàng thượng, mà Tiêu Mặc cười nói: “Nữ nhân quá dính người, thật sự rất phiền toái. Nhưng là, nàng chưa bao giờ dính lấy trẫm, chỉ biết trốn tránh trẫm. . . . . .”

“Hoàng thượng là đang nương nương sao? Nô tài cũng nhớ mấy ngày nữa chính là sinh nhật của nương nương, nếu không hoàng thượng tuyên nương nương vào cung đi?” Hoàng thượng nói như vậy không phải là muốn tìm lối thoát cho mình sao? Nô tài vì ngài tìm bậc thang không tệ chứ!

“Vậy sao. . . . . .”Quả nhiên Tiêu Mặc bắt đầu trầm tư: “Lý Trường, ngươi cảm thấy Hạ Lan Phiêu đối với trẫm như thế nào?”

“Đương nhiên nương nương có tình cảm sâu đậm với hoàng thượng. . . . . .” Lý trưởng xoa một chút mồ hôi trên trán, nghỉ một đằng nói một nẻo.

“Nói thật.”

Lý trưởng do dự một chút, nhưng vẫn là nói: “Theo lão nô thấy, nương nương rất là yêu thích hoàng thượng, lại hình như một luôn lùi lại, cũng không dám đến gần hoàng thượng.”

“Không tệ. Trò chơi như vậy, trẫm đã mệt mỏi. Trẫm vốn tưởng rằng rời khỏi nàng liền sẽ theo từng ngày mà quên đi, nhưng hình như trở nên càng ngày càng nhớ. . . . . . Đã như vậy, thì trẫm liền giữ nàng ở bên người, không để cho nàng rời đi là được. Thu xếp hành lý, chuẩn bị khởi hành.”

“Dạ, hoàng thượng.”

. . . . . .

Tiêu Mặc nghĩ tới hai tháng qua này đ không cách nào kiềm chế nhung nhớ Hạ Lan Phiêu, đang nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh mình, theo thói quen vươn tay, ôm nàng vào trong ngực. Một loại thỏa mãn để cho hắn vui thích mỉm cười, mà hắn, ôm thật chặt Hạ Lan Phiêu, quyết định sẽ không bao giờ buông tay nữa.