Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 67: Có chút thương tiếc




Nhược Vũ cung cách Phượng Minh cung rất xa, lúc nàng đến được Nhược Vũ cung, đêm đã khuya, Thục phi và Tiêu Mặc đã ngủ. Trước lúc ngủ Thục phi đặc biệt dặn dò cung nhân không cho bất kỳ ai làm phiền nàng cùng Hoàng Thượng nghỉ ngơi, dù là việc quốc gia đại sự cùng để ngày mai thì nói. Cho nên, lúc Hạ Lan Phiêu chạy đến Nhược Vũ cung một lần nữa, không một cung nhân giữ cửa nào giúp nàng thông truyền.

Hạ Lan Phiêu mưu tính mạnh mẽ xông vào cung, thử mấy lần cũng không được, đành phải vội vàng chạy đến Thái y viện. Nàng liều mạng khẩn cầu, thế nhưng không một ai trong Thái y viện đồng ý giúp đỡ. Trước mắt của nàng, hiện ra nét mặt vui cười ngây thơ thuần khiết của Tử Vi, đau triệt nội tâm. Không biết lúc nào trời đã đổ mưa, mà nàng chạy trong mưa, chạy đến cửa Nhược Vũ cung. Nàng té quỵ xuống đất, nói với cung nữ: “Nói cho Thục phi nương nương các ngươi biết, ta thua. Xin nàng cứu chữa cho Tử Vi.”

“Nương nương đã ngủ…. Trước khi ngủ nương ngương đã dặn không để bất cứ ai quấy nhiễu, xin Hoàng Hậu nương nương sáng mai trở lại.” Cung nữ khó khăn nói.

“Có người kéo Tử Vi ta sẽ đi.”

Mưa càng lúc càng lớn.

Mưa to giống như ông trời đang phát tiết oán khí của mình, lại giống như đang trừng phạt Hạ Lan Phiêu phản bội gia tộc mình, giọt mưa lớn như hạt đậu nặng nề nện trên mặt, trên người của nàng, xối ướt đẫm toàn thân nàng. Tóc của nàng dính vào gò má, mắt bị nước mưa xối vào không nhìn thấy rõ vật gì. Các cung nữ biết rõ chủ tử nhà mình rất không thích Hoàng Hậu, cũng không dám lấy dù che mưa cho Hoàng Hậu sau lưng chủ tử, chỉ ngồi trong phòng nhìn nàng xôn xao bàn luận.

Có người nói Hoàng Hậu làm như vậy có phần *** phần, nhưng càng nhiều người không nghĩ tới Hoàng Hậu sẽ vì một cung nữ mà quỳ xuống như vậy. Bọn họ vốn cực kì khinh bỉ cái vị Hoàng Hậu danh tiếng không tốt kia, nhưng thấy nàng không nói một lời quỳ gối trong mưa, thật sự rất cảm động. Trong hoàng cung, chỉ có nô tài quỳ chủ tử, chủ tử vì nô tài mà quỳ xuống là chuyện lần đầu thấy từ trước đến nay. Không trách được mỗi khi bọn họ lén nghị luận Hoàng Hậu, một người vốn tao nhã như Tử Vi cũng liều mạng với bọn họ! Gặp được một chủ tử như vậy, ai cũng sẽ nguyện ý vì nàng mà chết….

“Trời đang mưa đấy.”

Một phen ** qua đi, Thục phi đã ngủ thật say, mà Tiêu Mặc – ý thức vẫn còn rát tỉnh táo. Hắn ngồi trên giường, nghe tiếng mưa rơi táp vào cửa sổ, trong lòng một mảnh thanh minh.

Mấy ngày nữa, Hạ Lan Thụy sẽ bị chém đầu trước mặt mọi người, ngày hắn bị kiếm chế, bị người nắm trong tay cũng sẽ biến mất. Nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đánh lão hồ ly kia ngã ngựa, nhưng trong lòng Tiêu Mặc có chút trống rỗng. Vì bổ sung chỗ trống trong nội tâm, hắn đã lên kế hoạch tìm Thủy Lưu Ly, mở ra bí mật của bảo tàng làm thiên hạ khiếp sợ. Mà tất cả thứ này, đều cần Hạ Lan Phiêu giúp một tay.

Thủy Lưu Ly…. Ta đã lấy được một nửa, khoảng cách đến bí mật kia cũng chỉ còn vài bước, ta không hiểu rõ tại sao phụ hoàng lại giao thứ quan trọng như vậy cho Hạ Lan Phiêu, mà không giao cho ta. Là bởi vì không tin tưởng ta sao? Hay là bởi Hạ Lan Phiêu và Thủy Lưu Ly có liên hệ nào đó? Rốt cục vật kia là bị nàng giấu ở đâu?

Trần Thái y nói, độc tính bị ta áp chế trong cơ thể nàng rất nhanh liền phát tác, tính mạng của nàng cũng có thể mất đi. Có lẽ, ta nên đi tìm Hạ Lan Thụy muốn thuốc giải? Không, theo tính tình của Hạ Lan Thụy, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho Hạ Lan Phiêu, tuyệt đối không có khả năng cho nàng thuốc giải. Có lẽ, thuốc giải ở phủ đệ của hắn? Lúc tịch thu tài sản nên để ý…. Ta không thể để nàng chết ngay bây giờ.

Tiêu Mặc nghĩ vậy, đẩy cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành ngoài cửa sổ. Mà đúng lúc này, đột nhiên hắn thấy một bóng dáng quen thuộc đang quỳ gối trong mưa. Bóng dáng kia cách hắn rất xa, không thấy rõ mặt mũi, nhưng hắn biết rõ nàng là người nào. Hắn giật mình nhìn bóng dáng mảnh mai kia, chỉ cảm thấy hô hấp đều đình trệ.

Đáng chết…. Tại sao nàng lại quỳ trước cửa cung, tại sao lại gặp mưa, rốt cục nàng muốn làm cái gì?

“Hoàng Thượng?”

Thục phi bị gió lạnh ngoài cửa sổ đánh thức, Nàng mở mắt ra, nhìn vẻ mặt có chút tức giận lại lo lắng của Tiêu mặc dưới ánh nến, nhìn ra ngoài theo ánh mắt hắn, nhưng không thấy gì cả. Nàng không hiểu Tiêu Mặc luôn ôn văn ưu nhã vì chuyện gì mà tức giận như vậy, không khỏi ôm cổ của hắn, dịu dàng hỏi: “Vì sao Hoàng Thượng không nghỉ ngơi?”

“Đang đợi chuyện gì đó xảy ra.” Giọng điệu của Tiêu Mặc bình tĩnh như nước.

“Hoàng Thượng đã chờ được sao?” Thục phi tò mò hỏi.

“Đã đến.”

“Vì sao nhìn Hoàng Thượng lại có chút mất hứng?”

“Có sao?” Tiêu Mặc nhàn nhạt nói: “Trẫm không mất hứng, ngươi ngủ trước đi, Trẫm đi một lúc sẽ trở lại.”

“Hoàng Thượng!”

Tiêu Mặc không để ý đến Thục phi, lấy dù rời khỏi tẩm cung. Hắn đi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, dùng ô chặn lại những giọt mưa. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy giống như đã tạnh mưa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy khuôn mặt không gợn sóng của Tiêu Mặc. Nàng lau nước mưa trên mặt, dụi mắt, cười: “Sinh ra ảo giác rồi…. Lại có thể nhìn thấy Tiêu Mặc.”

“Là Trẫm. Hoàng Hậu ở chỗ này làm cái gì?”

“Ta ở đây chờ Hoàng Thượng cùng Thục phi đi cứu Tử Vi. Nếu như ngươi thật sự là Hoàng Thượng, vậy đi cứu Tử Vi được không? Nàng sắp không chịu nổi rồi!”

Trong mưa, ý thức của Hạ Lan Phiêu đã không còn rõ ràng, nhưng nàng vẫn vội vã nhìn Tiêu Mặc, nhỏ giọng khẩn cầu. Quần áo của nàng bị nước mưa xối, dính chặt vào thân thể, mặt cũng tái nhợt đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên phát hiện làm cho nàng quỳ xuống, làm cho nàng khuất phục, làm cho nàng lệ thuộc vào mình cũng dễ dàng như vậy. Nhưng mà, tại sao lại không cảm thấy vui vẻ? Rõ ràng là lấy được thứ mình muốn….

“Ngươi đứng lên.”

“Ngươi không đồng ý, ta sẽ không đứng lên!” Ý thức của Hạ Lan Phiêu đã không rõ ràng, bắt trước nhân vật nữ chính nhu nhược trên truyền hình, thậm chí bắt đầu ca hát: “Mưa vẫn rơi, không khí không hòa hợp….”

“Hạ Lan, ngươi ngã bệnh.” Tay Tiêu Mặc đặt trên cái trán nóng hổi của Hạ Lan Phiêu: “Đi thôi!”

“Ta không muốn, ta không muốn, không muốn xuyên qua….”

“Đi thôi. Cùng Trẫm hồi cung, Trẫm sẽ phái người đi cứu Tử Vi, nàng sẽ không chết. Cho nên, ngươi có thể không ca hát hay không?”

Tiêu Mặc nói xong, ôm lấy Hạ Lan Phiêu. Rõ ràng người này là người đứng đầu giày vò nàng, nhưng mà bây giờ trải qua một qua một trận huyết tẩy hậu cung cùng một hồi giày vò sức cùng lực kiệt, nằm trong ngực hắn, thế nhưng lại làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng buồn ngủ…. Mà đây chắc là do tính ỷ lại của nữ nhân đáng thương này thôi.

“Hạ Lan….” Tiêu Mặc nhẹ nhàng thở dài, ôm nàng đi tới Long Khiếu điện.