Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 111: Thụy mỹ nhân (2)




Phượng mi ẩn ẩn sát khí : " Là Thụy Mỹ Nhân." Loại độc này uống vào ban đầu sẽ không có triệu chứng, sau mấy ngày sẽ ăn sau vào lục phủ ngũ tạng khiến nạn nhân mãi mãi sống như người thực vật, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ nàng đang ngủ say nên mới gọi là Thụy Mỹ Nhân.

" Là kẻ nào ác độc như vậy ?" Phượng Trầm xưa này ôn hòa nghe đến tên độc cũng phải ánh lên tia hàn khí.

Tư Nguyệt phất tay kêu An Phúc đưa giấy bút đến, nàng viết một đơn thuốc phân phó cho Viên thái y bốc thuốc, An Phúc canh chừng. Loại độc này Tư Nguyệt không có khả năng giải, chỉ có thể ngăn chặn độc tố phát tác trong vòng ba ngày.

Đợi Viên thái y và An Phúc lui ra ngoài, Phượng Trầm không nhịn được hỏi : " A Đậu đã trúng độc bao lâu rồi ?"

" Năm ngày." Đáy mắt Tư Nguyệt lóe lên.

Phượng Trầm như hiểu gì đó, nhìn Tư Nguyệt : " Sắp tới nàng cũng nên cẩn trọng."

"Trầm Vương không cần lo lắng." Nàng không mặn không nhạt nói. Quả nhiên nàng lâu rồi không ra tay liền khiến bọn họ nghĩ nàng là mèo bệnh, tùy ý sắp xếp !

Dứt lời không khí chợt im lặng đến lạ thường, Tư Nguyệt và Phượng Trầm đều uống rượu khiến mùi rượu lan tỏa khắp nơi, dần dần đốt nóng. Lúc này Phượng Lâm chợt "ưm" một tiếng, bởi vì trước đó Tư Nguyệt đã điểm huyệt giúp độc tố hạn chế nên Phượng Lâm ít nhiều có chút phản ứng.

Phượng Trầm đang ngồi trên ghế thì giật mình đứng dậy, hơi rượu xông lên đầu làm hắn loạng choạng, chưa kịp định thần đã ngã xuống người Tư Nguyệt.

Tửu lượng Tư Nguyệt rất tốt nhưng hôm nay uống khá nhiều, còn lạ loại rượu nặng, phát tán chậm nên yên tĩnh hồi lâu khiến nàng có cảm giác nóng đầu, không giữ vững mà thuận thế theo Phượng Trầm ngã xuống long sàng.

Hơi rượu phà từ Phượng Trầm phà ra khiến nàng cảm giác trước mặt là một bình rượu, không kiềm được đưa lưỡi ra liếm một cái. Môi mỏng mang theo hơi rượu ươn ướt, mềm mại như tơ, nàng hít hít mấy cái rồi chụp môi lên môi hắn.

Môi anh đào mút nhẹ cánh môi mỏng, lưỡi nàng luồn qua kẽ răng, từng chút một công chiếm bên trong hang động mềm mại đầy hương rượu hoa đào.

Phượng Trầm hơi khựng lại song nhắm mắt, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi mềm mại của nàng, hút lấy hơi thở của nàng, không chút kiêng dè.

Tư Nguyệt lật người, đè lên thân thể Phượng Trầm, môi lưỡi vẫn không ngừng công thành đoạt đất, hôn đến khi cả hai đều hụt khí, không thở nổi. Đồng tử nàng rất sâu, lành lạnh, thăm thẳm. Nàng đưa môi hôn lên yết hầu hắn, cong lưỡi liếm một cái.

Phượng Trầm không kiềm được thở một tiếng.

Nàng đưa tay kéo vạt áo ra để lộ bờ ngực trắng nõn, bởi vì ở cuối giường có rèm che nên ánh sáng rất mờ, đôi mắt nàng mông lung, nhẹ nhàng cắn lên hạt hồng đậu trước ngực hắn. Lưỡi nhẹ nhàng đánh một vòng, bàn tay không ngừng xoa bờ ngực mềm như lụa, không, so với lụa còn trơn mịn hơn. Không giống bờ vai cường trán của Mạc Thương, cứng rắn, săn chắc mà là loại chỉ cần lượt qua có thể để lại cảm giác ướt át không tả nổi.

" Khụ !"

Đương say mê thì nghe tiếng ho khẽ, Tư Nguyệt ngoái đầu ra khỏi màn che thì thấy Mặc Băng Quân và Vân Quý phi – Long Phi Vũ đứng cách đó không xa, phía sau là An Phúc và Viên thái y, trên tay An Phúc bưng cái khay, bên trên là bát thuốc nóng hổi, đen ngòm.

Lần đầu tiên Tư Nguyệt cảm thấy ngại ngùng, giống như bị bắt gian tại giường, nàng ho một tiếng sau đó đứng dậy, chỉnh lại tóc tai xộc xệch.

Phượng Trầm cũng tỉnh táo mấy phần, đỏ mặt buộc lại thắt lưng, lui đến bên ghế ngồi.

Mặc Băng Quân không nói gì, im lặng ngồi bên cạnh Phượng Trầm mặc cho Long Phi Vũ đau lòng bón thuốc cho Phượng Lâm.

"An Phúc, mấy ngày nay ngươi nên chăm sóc hoàng thượng thật tốt. Đêm đã khuya, bổn vương hồi phủ nghĩ cách." Tư Nguyệt ho một tiếng rồi nói.

Phượng Trầm thấy Phượng Lâm đã uống thuốc cũng phần nào yên tâm, gật đầu : " Nàng nên về nghỉ ngơi đi, ta ở lại đây một lúc nữa, có chuyện sẽ sai người đến báo."

" Xem ra Trầm Vương và Tiêu Dao Vương quan hệ rất tốt." Mặc Băng Quân ngoài cười trong không cười, nhàn nhã nói.

Tư Nguyệt không có cách nào phản bác, xoay người chào một cái rồi rời đi.

Phượng Trầm và Mặc Băng Quân nhìn theo bóng lưng nàng, mỗi người một suy nghĩ.

Trở về Vương phủ, Mạc Thương, Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đã đợi nàng trong đại sảnh. Tử Giai Âu Thần mở miệng trước : " Nha đầu Phượng Lâm đó bị trúng độc sao ?" Bọn họ ngồi gần nàng nên vẫn nghe được.

Tư Nguyệt hớp một ngụm trà, âm trầm nói : " Là Thụy Mỹ Nhân."

Mạc Thương và Hạ Trác không am hiểu độc dược thuộc thời không này nên đều im lặng nhìn nàng. Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đồng loạt nhíu mày, Hành Vân bất đắc dĩ nói : " Chuyện này không đơn giản."

Nàng đặt tách trà xuống bàn, đáy mắt lóe lên sát khí : " Ta đã kiềm chế độc tính trong người nàng, trong vòng ba ngày sẽ không phát tán. Trước tiên phải tìm người giải được độc." Nói xong nàng quay sang Hạ Trác : " Thạch Tín Nghị đang ở đâu ?" Thạch Tín Nghị được mệnh danh là Tà Vương, từng được nàng phái đến Vệ quốc trị độc cho Vệ Tử Minh.

Hạ Trác nghĩ nghĩ, lắc đầu : " Lần đó sau khi trị độc cho Vệ Tử Minh hắn đã rời khỏi Vệ quốc, hành tung không xác định."

Thời gian chỉ có ba ngày, tìm được Thạch Tín Nghị chưa chắc đưa ông ta về kịp, Tư Nguyệt thở dài.

Tử Giai Âu Thần gõ gõ bạch phiến vào mu bàn tay, bí hiểm nói : " Nàng từng nghe nói đến Tiên Y Mạc Kiến Vũ chưa ?"

Cái tên này nàng từng nghe Lạc Thanh Dương nhắc đến, mặc dù chưa gặp nhưng hai chữ Tiên Y đã có thể xác định một phần nào đó : " Huynh biết tin tức của ông ta ?"

" Tiên Y bao nhiêu năm qua đểu ở tại Bách Vân tộc."

Bách Vân tộc nằm giữa đại lục, bao quanh là dãy Lục Sát có vào không có ra. Xưa này Bách Vân tộc không giao lưu với bên ngoài, không tham gia chiến sự, là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nhiều cao thủ vốn không tin Bách Vân tộc có tồn tại, mạo hiểm xông vào đều không thấy trở ra.

" Cái này..." Tư Nguyệt khẽ cau mày, so với việc điều tra hành tung Thạch Tín Nghị thì xông vào Bách Vân tộc tìm Tiên Y nhanh hơn bởi vì từ kinh thành đến đó chỉ hơn nửa ngày đi đường. Bất quá...

" Nàng đã quên Bắc Băng Thần Cung có giao tình với Bách Vân tộc sao ?" Tử Giai Âu Thần tiếp.