Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 112: Ngoại truyện 2 : hành vân (1)




Vân ca ca, huynh vừa đi đâu về vậy ?"

Ta là Hành Vân, năm nay tám tuổi, sống cùng với gia gia ở Lưu gia thôn. Gia gia ta là một lang trung, ngày ngày khám bệnh cho người trong thôn nhưng ít khi lấy tiền nên rất được mọi người kính trọng. Ta nhìn Ân Tú đang đi tới, nhếch môi nở nụ cười : " Bác Xuân Trụ nhà kế bên bị ngã gãy xương nên gia gia kêu ta lên núi hái ít thuốc về đắp cho hắn."

Ân Tú nhỏ hơn ta mấy tháng nên nàng luôn gọi ta là Vân ca ca, nhà nàng ở kế bên nhà ta. Nàng nhìn giỏ thuốc sau lưng ta rồi lôi kéo : " Vậy muội đi cùng với huynh tới nhà bác Xuân Trụ, đi nhanh đi, muội có cái này muốn cho huynh xem !" Nói xong, dứt khoát kéo ta chạy.

Ta bất đắc dĩ nhìn nàng, cười một tiếng.

Đi được một đoạn, liền thấy phía trước có hai tiểu hài tử đứng chắn giữa đường, đó là Thất lang nhà Vương thúc thúc và tiểu Đản tử, bọn họ luôn chướng mắt Ân Tú thân thiết với ta.

" Đó không phải là con ma ốm nhà Lý đại phu à ? Ra đường như thế cũng không sợ lây xui xẻo cho bọn ta !"

" Hừ, ngươi nhìn hắn xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Xấu xí ! Dọa chết ta ! Ngươi mau cút về ôm cái siêu sắc thuốc của ngươi đi !"

Ta không để bụng lời bọn hắn, chỉ cười khổ. Phải, ta là một con ma ốm, từ nhỏ một ngày ba bữa ta uống thuốc còn nhiều hơn so với bọn hắn ăn cơm. Người lớn trong thôn đều thông cảm, thương hại ta song đám hài tử bằng tuổi luôn chế nhạo ta nên trong thôn ngoại trừ Ân Tú ta cũng không nói chuyện với ai.

Ta nhịn nhưng Ân Tú không nhịn được, nàng cong môi nói : " Thất lang, tiểu Đản tử ! Các ngươi dám nói nữa ta liền đi mách Vương bá mẫu và Vương nhị thẩm chuyện các ngươi ăn trộm trứng gà đem ra bờ sông nướng ! Cho các ngươi ăn đòn no nê a!"

Nghe Ân Tú nói vậy, con người Thất lang và tiểu Đản tử đảo một vòng, bĩu môi ngoác : " Ta mới không sợ ! Đồ ma ốm ! Xui xẻo !" Nói xong liền xoay người bỏ chạy.

Ân Tú cười an ủi : " Bọn hắn là ganh tị, huynh đừng để ý !"

Sau khi đưa thuốc cho bác Xuân Trụ, Ân Tú dẫn ta ra sau núi đến trước một vách đá cao. Nàng chỉ tay, nương theo cánh tay trắng nõn như bắp ta nhìn thấy một khóm hoa đỏ rực mọc trên mỏm đá. Hóa ra thứ nàng muốn ta xem chính là đóa hoa này.

Ta nhìn vách đá một cái, nói : " Muội muốn nó sao ? Huynh giúp muội hái !" Ta liền đem giỏ trúc đặt xuống đất rồi hì hục leo lên.

Vách núi này không tính là cao nhưng đối với một người thân thể không tốt, suốt ngày đau ốm như ta nó quả thực là một tòa núi đá sừng sững. Ta chậm chạp leo, tay ta hằn lên mấy sợi gân xanh bấu vào từng mỏm đá nhỏ, mồ hôi tuôn ra như suối.

Ân Tú ngước lên vừa lo lắng vừa hưng phấn cổ vũ ta.

Hai khắc đồng hồ trôi qua ta mới tiếp cận được khóm hoa đỏ rực kia, bông hoa to hơn miệng bát, đỏ thẫmm, tựa như vết chu sa trong trí nhớ mơ hồ của ta. Ta cắn răng đạp lên chông đá, mấy viên đá vụn lộc cộc rơi xuống. Mắt thấy khóm hoa trước mặt, ta đưa tay hái, lần đầu tiên ta cảm thấy mình thực sự có thành tựu. Ta quơ quơ bó hoa trong không trung, nhìn xuống Ân Tú đang hoan hỉ phía dưới : " Huynh hái được rồi !"

Nhưng chưa đầy một giây, Ân Tú liền hét lên !

Tay phải ta vốn bám vào mỏm đá kế đó không ngờ mỏm đá bị lở, ta vô thức buông tay. Mắt ta nhắm chặt, cứ ngỡ sẽ thịt nát xương tan thế nhưng thời điểm ta mở mắt chỉ thấy cả người như đang lơ lửng giữa không trung.

Một nam nhân vận hắc y, đội mũ chụp màu đen ngồi trên mỏm đá nhỏ nơi khóm hoa ta vừa hái, tay hắn bắt lấy cổ tay ta, góc độ này ta có thể thấy rõ vết sẹo dài dữ tợn trên bàn tay hắn.

" Cửu âm thất tuyệt mạch ?" Nam nhân kia nói, giọng nói rất lãnh, khàn khàn.

Hắn xoay người một cái, nháy mắt ta và hắn đã đáp xuống đất, ta hoảng sợ thầm nghĩ : Đây là khinh công ? Hắn dường như đang đánh giá ta, mãi một lúc sau mới tháo cái mũ chụp màu đen xuống để lộ một khuôn mặt tầm hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt thâm thúy mang theo một cỗ uy nghiêm khiến người ta khuất phục. Hắn nói : "Ngươi có muốn học võ công không ?"

Ta không nhớ tâm trạng lúc đó là như thế nào, chỉ nhớ rõ thanh âm trong trẻo, văng vẳng : " Có !"

Từ đó hắn nhận ta làm đệ tử, bắt ta gọi hắn là sư phụ. Hắn không nói hắn là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi này mà chỉ bắt ta sáng sớm theo hắn lên núi luyện võ. Gia gia không nói gì, chỉ ngày ngày thở dài, hàm hồ khuyên ta đừng quá sức.

Mỗi lần luyện xong một bộ tâm pháp, sư phụ đều khen ta là nhân tài luyện võ, trăm năm hiếm có song sau đó liền nhìn xa xăm nói hai chữ, đáng tiếc...Ta không biết là đáng tiếc cái gì, giả hoặc ta không biết cũng có thể là không muốn biết.

Vào một ngày năm ta mười tuổi, ta luyện võ xong đang định tìm Thất lang và tiểu Đản tử vào rừng lượm trứng chim. Từ lúc ta học võ da dẻ ta trở nên hồng hào, khí sắc cũng tốt hơn, bọn hắn liền không khinh thường ta là ma ốm nữa mà còn rủ ta đi hái quả dại, lượm trứng chim. Không những thế, ta biết khinh công nên bọn hắn rất hâm mộ, đối đãi với ta càng tốt hơn.

Đi đến đầu thôn, ta ngửi thấy một cỗ tanh nồng, mùi tanh theo gió khiến người ta nhịn không được mà cau mày. Ta vội vã chạy vào thôn.

Đường đất từng vũng từng vũng máu hiện ra, sắc đỏ khiến tâm ta tê dại. Xác người chất đầy hai bên đường, la liệt, sõng soài, có người trong tay còn đang cầm một bó rơm có lẽ sắp đi ủ phân. Ta nửa đi nửa chạy, đó là bác Xuân Trụ hai hôm trước cho ta trứng gà để bồi bổ, là Lâm tam thúc mấy ngày trước không đủ tiền chữa bệnh nên không dám tìm gia gia, cuối cùng gia gia phải ôm tráp tới tận nhà, còn có...Thất lang, tiểu Đản tử, tiểu Nhị lang dáng vẻ này là muốn đợi ta về đi lượm trứng chim. Tất cả bọn họ đều là thân hữu, là người trông ta lớn lên từng chút một.

Ta hốt hoảng, co chân chạy về nhà. Sân viện im lìm, Ân Tú ngã trên mặt đất, mấy cái bánh nướng lăn lóc đến không còn màu sắc, cả người nàng nhầy nhụa máu, ta sững sờ, trân trân nhìn vũng máu đỏ đến chói mắt.

Nàng rất thích chưng diện, hôm nay còn cài một đóa hoa lụa màu hồng trên tóc, đóa hoa dính máu, đẹp nhưng bi thương.

Ta đi như người mất hồn vào trong nhà, gia gia nằm vật trên khán, cổ bị cắt thật sau như muốn đứt lìa. Ta cái gì cũng không nói, muốn khóc nhưng mắt chỉ mở trừng trừng, nửa giọt lệ cũng không rơi ra được, quỳ xuống bên người gia gia.

Mặt trăng vằng vặc, qua cửa sổ in bóng ta lên tường, thật tịch mịch.

Sư phụ bước vào, giọng nói vẫn lãnh ngạo, uy nghiêm như cũ : " Vậy thì báo thù thôi."

Đêm đó, hai trăm mạng người Trầm Sơn Trang không ai sống sót. Xác người chất từ đại môn ra đến hậu viện, từng vũng từng vũng máu phi thường chói mắt. Ta nhìn đưa bé sơ sinh đang khóc oa oa trên mặt đất, vung kiếm, mím môi, đâm xuống một nhát.

Tiếng khóc không còn.

Gió thôi vù vù.

Ta quỵ xuống đất, tóc bay tán loạn mang theo mùi máu, cả người ta nhầy nhụa, không rõ là máu của ta hay máu của bọn họ. Ta mơ hồ nhìn xác đứa bé sơ sinh trước mặt, hai dòng lệ nóng hổi chậm rãi lăn xuống, ta bi thống rống lên.

Mãi cho đến khi giọng ta khản đặc, sư phụ vỗ vai ta : " Đi thôi."

Từ hôm đó, giang hồ chỉ còn Nhị công tử Thần Mã Cung giết người như rơm rạ, không còn tiểu ma ốm - Hành Vân.