Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 115: Người không nên chọc !




Nàng bất đắc dĩ gọi : " A...Thần, ngươi hỏi đi."

Mạc Khiết Thần nở nụ cười hài lòng, khiêu khích liếc Hành Vân một cái : " Nàng tên gọi là gì ?"

" Lạc Tẫn Thiên." Tư Nguyệt bình thản đáp.

Hành Vân nghe vậy thì nhìn Mạc Khiết Thần, khóe môi cong cong. Nàng không có nói ra tên thật !

" Nàng bao nhiêu tuổi ?"

" Mười bảy." Hôm nay là ngày đầu năm, nàng tất nhiên trở thành mười bảy.

Mạc Khiết Thần vuốt một sợi tóc của nàng, bạc môi phiếm cười, cả người tản mát ra hơi thở ám muội : " Nàng có phu quân chưa ? Nàng trẻ như vậy hẳng là chưa có, thật trùng hợp, ta cũng chưa có thê tử nha." Hắn nói một mạch, tự hỏi tự trả lời, âm cuối lười biếng kéo dài.

Hành Vân bóp vỡ cốc trà thứ hai, cười lạnh : " Vậy thì không trùng hợp rồi ! Ta là phu quân của nàng ấy."

Mạc Khiết Thần nâng mày, liếc Hành Vân một cái rồi nhìn Tư Nguyệt, đôi mắt như muốn nặn ra nước.

" Ân, hắn là phu quân của ta." Nàng nhướn mày nói, lần đầu tiên nàng có cảm giác tràn đầy bất đắc dĩ như thế này.

Mạc Khiết Thần híp đôi mắt hoa đào đảo qua người Hành Vân, ngón tay gảy gảy mái tóc Tư Nguyệt, thần bí nói : " Vậy thì...hơi khó giải quyết." Chữ "giải quyết" đè rất nặng, không biết hắn muốn giải quyết cái gì.

Nàng tựa tiếu phi tiếu không để ý lời nói kia : " Ngươi còn gì muốn hỏi không ?"

Mạc Khiết Thần nhìn nàng, đưa hai ngón tay ngọc lên xoa xoa trán, cả người mềm mại không xương tựa vào người Tư Nguyệt, hồng y đỏ thẫm hơi rũ xuống lộ ra bờ ngực trắng nõn mê người, thanh âm thổn thức : " Ây, ta lại đau đầu rồi..."

Bốp !

Hành Vân nhanh như chớp bật dậy, không khách sáo đá vào mông ai kia khiến hắn lảo đảo dịch sang một bên, bất quá Mạc Khiết Thần giảo hoạt muốn ngã vào người Tư Nguyệt song nàng đã nhanh nhẹn lùi về phía sau để lại Mạc Khiết Thần nằm dài trên sàn.

Sự việc xảy ra trong nháy mắt khiến mấy người chứng kiến đều sững sờ. Mạch Xuyên chỉ hận không thể chôn mặt xuống đất !

Mạc Khiết Thần mặt không đỏ tim không đập ngước lên, dùng đôi mắt tràn đầy ủy khuất, long lanh như hồ thu hướng tới Tư Nguyệt, kêu một tiếng : " A Thiên, ta đau."

Hành Vân kiềm nén ý nghĩ muốn giết người !

Tư Nguyệt ho khan một tiếng nhìn bộ mắt đen như than của Hành Vân, hỏi : " A, cái này...ngươi muốn hỏi gì liền hỏi đi."

Hắn bĩu môi, giọng nói như dỗi, ẩn ẩn ủy khuất : " Ngươi đỡ ta dậy a, nếu không ta liền không hỏi nữa."

" Ngươi...!" Hành Vân bước lên một bước muốn tung chưởng.

Tư Nguyệt nhíu mày, khoát tay ý bảo Hành Vân dừng tay song hơi nhích lại đỡ Mạc Khiết Thần dậy, Mạc Khiết Thần nhân cơ hội này nắm chặt tay nàng không buông, đáy mắt ánh cười rực rỡ, thanh âm nhẹ như gió : " Ta không còn gì muốn hỏi, bất quá ta muốn ngươi giúp ta một chuyện."

Nàng nghĩ nghĩ rồi gật đầu : " Ngươi nói."

Hắn dựa sát vào người nàng, một tay nắm chặt tay nàng, hơi thở tản ra một cỗ hương nhàn nhạt, đôi mắt hoa đào liếc Hành Vân, ẩn ẩn nụ cười : " Ta muốn nàng hưu hắn."

Lần nay Hành Vân không bóp ly trà nữa mà trực tiếp tung một chưởng về phía Mạc Khiết Thần. Mạc Khiết Thần nghiêng người bình thản né tránh chưởng lực. Nội công Hành Vân thâm hậu, chỉ nghe "uỳnh" một tiếng, cây liễu bên hồ nháy mắt đã bị đánh gãy.

Tư Nguyệt xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ mỉm cười nói : " Chuyện này ta không làm được. Ngươi có thể yêu cầu chuyện khác không ?"

Mạc Khiết Thần tỏ ra rất tiếc nuối, thanh âm như gảy vào lòng : " Nàng xem, phu quân như hắn vừa hung dữ lại xấu xí. Chi bằng nàng hưu hắn cưới ta, ta vừa tuấn mỹ, võ công lại phi phàm, công phu trên giường...càng không tệ..."

" Khụ !" Mạch Xuyên đen mặt, ngay lập tức ho khan một tiếng. Ai nói cho hắn biết đây không phải là tộc trưởng của hắn đi !

Nghe Mạch Xuyên ho, Mạc Khiết Thần như giật mình, liền nói : " Ta nói nhầm, không phải là không tệ mà là cực kỳ tốt, chắc chắn tốt hơn hắn." Nói xong Mạc Khiết Thần dùng lan hoa chỉ hướng khuôn mặt đen như than của Hành Vân.

Lần nay tới lượt Tư Nguyệt ho khan, nàng vừa ho vừa đứng dậy ngăn Hành Vân : " Ta đã nói chuyện này ta không thể đáp ứng. Hi vọng ngươi có thể đưa ra yêu cầu khác."

Mạc Khiết Thần bĩu môi, hai ngón tay xinh đẹp vuốt một sợi tóc mai trắng như tuyết, không cam lòng nói : " Không phải không có, bất quá hắn đánh ta, hắn phải xin lỗi !"

" Đừng hòng !" Hành Vân trực tiếp cự tuyệt.

Tư Nguyệt nhìn hai nam nhân trước mặt, dở khóc dở cười, đành nói với Hành Vân : " Hành Vân, huynh xin lỗi hắn một tiếng đi."

Hành Vân nắm chặt hai tay thành quyền, liếc đôi mắt hoa đào đang nhìn hắn đầy khiêu khích, Hành Vân kiềm nén cảm xúc muốn móc hai con mắt đáng ghét kia ra ! Song hắn cũng không thể không nghe lời nàng, bước tới trước mặt Mạc Khiết Thần, lạnh giọng nói : " Xin lỗi."

Mạc Khiết Thần không buông tha, cánh môi xinh đẹp như hoa nhếch lên : " Ngươi xin lỗi ai ? Không có thành ý !"

Đáy mắt Hành Vân càng ngày càng đen, hắn hít một hơi, cắn răng nói : " Mạc Khiết Thần, ta xin lỗi ngươi."

" Ngươi nói cái gì a, nói nhỏ quá." Mạc Khiết Thần không buông tha, lơ đễnh cười.

" Mạc Khiết Thần, ta xin lỗi người !" Hành Vân như cắn răng nuốt máu gầm lên. Hàn khí tản ra cơ hồ muốn đóng băng mọi thứ xung quanh.

Mà Tà Dung và mấy người Bắc Băng Thần Cung đều rất mặc niệm, chọc phải ai tốt nhất cũng không nên chọc trúng tộc trưởng Bách Vân tộc a !

Tư Nguyệt vỗ nhẹ vai Hành Vân, nói với Mạc Khiết Thần : " Bây giờ thì ngươi có thể nói yêu cầu rồi hay chưa ?"

Mạc Khiết Thần nhìn nhìn bầu trời, nanh âmũng nịu : " Trời cũng sắp tối rồi, chi bằng các vị cứ ở lại đây vài hôm rồi chúng ta từ từ nói a." Trăng sắp nhú lên, rọi ánh bạc vào mái tóc bạch kim muôn phần rực rỡ, hồng y như tỏa sáng khiến dung mạo kia càng trở nên yêu nghiệt.

" Bằng hữu ta chỉ cầm cự được ba ngày, thật sự không thể đợi được !" Nàng nghiêm túc.

Mạc Khiết Thần thu lại nụ cười cợt nhã, đáy mắt lóe một tia tinh quang song lại cười như bình thường : " Được, vậy thì mời theo ta."