Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 116: Phỉ kiếm bách vân




Mạc Khiết Thần dẫn bọn họ ra sau núi, núi Bách Vân linh khí dồi dào, cây cối um tùm, trăng non vừa lên khiến nó như nhuộm thêm mấy phần huyền ảo, cổ xưa. Đi khoảng hai khắc thời gian, Mạc Khiết Thần dừng chân trước một hang động đá lớn, bên trong tối đen như mực.

Mạch Xuyên là người phản ứng đầu tiên : " Tộc trưởng ?!"

Mạc Khiết Thần khoát tay ý bảo hắn im lặng rồi mỉm cười nhìn Tư Nguyệt, dưới ánh trăng mái tóc trắng như tuyết tựa hồ phát ra ánh kim, một đôi bạc mâu trong suốt hơn cả vầng trăng khiến người ta cảm thấy không chân thực : " Mời."

Mạc Khiết Thần chỉ dẫn theo Mạch Xuyên và Hạ trưởng lão, tất cả những người khác đều ở ngoài. Hành Vân muốn xông vào nhưng không đợi Mạch Xuyên ngăn cản, Tà Dung đã lên tiếng : " Đây là thánh địa của Bách Vân tộc, chúng ta vẫn nên chờ ở bên ngoài." Mặc dù tính tình Mạc Khiết Thần cổ quái nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới tính mạng của Cung chủ.

Đường hầm tối đen như mực, không có ánh lửa, không có tiếng động, chỉ có nhắm mắt đi thẳng nếu không sẽ mãi mãi lạc ở bên trong, không có đường ra.

" Tới rồi." Giọng nói Mạc Khiết Thần bớt đi mấy phần cợt nhã, thay vào đó là sự ôn hòa hiếm có.

Nguyên lai đây là hang động khoét sâu trong núi, đỉnh núi trống trơn để ánh trăng rọi vào, trước mặt Tư Nguyệt là một thủy đàm rộng lớn, bề mặt bốc lên hàn khí ngút trời khiến nàng có phần tê dại.

Mạc Khiết Thần chỉ tay về phía mỏm đá nằm giữa thủy đàm, xuyên qua lớp lớp hàn khí có thế thấy một bóng dáng vững chãi, lóe sáng dưới ánh trăng, là một thanh bảo kiếm. Hắn nói : " Nếu nàng có thể rút được thanh kiếm trên mỏm đá kia, ta sẽ đưa nàng đi tìm Y Tiên."

Đôi mâu Tư Nguyệt như nhạt đi mấy phần, lớp lớp khói sương lạnh lẽo xuyên thấu vào da thịt khiến nàng rùng mình, thế nhưng cảm giác hàn khí này lại làm nàng thấy quen thuộc. Nàng gật đầu : " Được."

Mạch Xuyên vội nói : " Tộc trưởng, nàng ta làm sao có thể ?" Đây là bí mật của Bách Vân tộc, bất kỳ đứa trẻ nào của tộc Bách Vân tròn một tuổi đều phải đến Hàn U thủy đàm này tắm qua, chúng tương thích với máu của tộc nhân, nếu là ngoại tộc chắc chắn sẽ bị hàn khí chiếm thân, thất khiếu đổ máu mà chết.

Đáy mắt Mạc Khiết Thần lóe tinh quang, nhàn nhạt nói : " Đó là ý nguyện của nàng ta, ngươi không cần quan tâm."

Tư Nguyệt hít một hơi, chậm rãi bước xuống thủy đàm. Mũi hài vừa chạm, hàn khí như tìm được nơi bấu víu cuồn cuộn ập vào trong thân thể nàng. Hàn thủy cơ hồ chứa ngàn vạn mũi kim, mỗi bước lún sâu càng đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần. Dần dần khuôn mặt nàng trở nên tái nhợt, hàn thủy dâng lên đến eo, nàng từng bước đi về phía mỏm đá.

Bây giờ Tư Nguyệt mới biết cho dù đi trên liệt hỏa, kim lộ đều không thể đau đớn bằng mỗi bước chân ở đây. Gió thốc qua từng cơn, trăng càng lên cao, nước thủy đàm càng lạnh, từng trận nhói buốt buộc người ta phải khuất phục.

Ánh mắt Mạc Khiết Thần càng ngày càng sâu, gắt gao theo dõi bóng dáng Tư Nguyệt.

Sắc mặt Mạch Xuyên từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi. Không nói đến nàng không phải là tộc nhân, cho dù là hắn cũng không thể gắng gượng đi đến đó.

Hạ trưởng lão nhìn Mạc Khiết Thần rồi lại lo lắng nhìn Tư Nguyệt đầy nghiền ngẫm.

Bọn họ tuy biết nàng đau đớn, đau còn hơn róc xương lột da nhưng nỗi đau này vốn không thể so sánh với nỗi đau mỗi lần phát bệnh. Nó tựa như lấy một mảnh gỗ nham nhúa đính đầy kim châm chà xát da thịt nàng, hung hăng dày vò khiến nàng thống khổ không thể nào tả nổi.

Nàng lê từng bước một, đột nhiên nước sôi lên ùng ục, hàn khí tỏa ra ngày càng mãnh liệt, cứa vào da thịt mềm mại như tơ.

" Uỳnh !"

Hàn thủy bắn lên tứ phía, Tư Nguyệt lúc này cảm nhận được một cỗ nội lực dâng trào, đánh vỡ lớp phong bế trong cơ thể, mái tóc đen nhánh ẩm ướt chuyển dần sang màu bạc, dưới ánh trăng lấp lánh ngân quang, trong trẻo như tuyết.

Bước chân nàng nhanh hơn, nháy mắt đã đi tới mỏm đá kia, nàng đưa tay rút lấy thanh kiếm, hàn khí trong người nàng cuồn cuộn đổ vào thanh kiếm, nó rung lên bần bật, rời khỏi mỏm đá ! Nàng xoay người nhìn thẳng vào Mạc Khiết Thần, mái tóc bạch kim, phượng mâu tinh xảo càng trở nên yêu nghiệt khó tả, một đôi bạc mâu trong suốt, chỉ có bốn từ, đẹp đến "kinh tâm động phách", "bách bàn nan miêu" ( không thể diễn tả bằng lời ).

Nàng một lần nữa trở lại chỗ Mạc Khiết Thần đưa thanh kiếm cho hắn, giọng nói khàn khàn mang theo vài tia suy kiệt : " Ta đã lấy được."

" Nàng từng nghe qua " Long châu Hồ tộc, Phỉ kiếm Bách Vân, Ngọc câu Thường Doãn, Tỷ ân Phượng Tỳ" chưa ?" Mạc Khiết Thần không nhận lấy thanh kiếm mà mỉm cười hỏi.

Nàng nhíu mày, nàng chỉ biết Hồ tộc có Long châu thôi, vì vậy nàng lắc đầu.

Mạc Khiết Thần nhìn thanh kiếm trên tay Tư Nguyệt, lưỡi kiếm đỏ như máu, chuôi kiếm màu vàng chạm trổ song long tương châu, mắt rồng khảm hồng ngọc lấp lánh : " Đây là Phỉ kiếm Phệ Cốt Long, bảo vật trấn tộc của Bách Vân tộc. Nàng đã rút được nó, chứng tỏ nó là của nàng." Đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào bạc mâu trong suốt chỉ in lên hình bóng của hắn.

Tư Nguyệt vuốt lưỡi kiếm, lại nhìn mái tóc bạc của nàng, sóng ngầm trong lòng càng mãnh liệt. Tiêu Họa Vân là nữ nhi của Tiêu Thượng Tà và nữ tử Bách Vân tộc nên trong cơ thể nàng ta chưa một nửa dòng máu của Bách Vân tộc. Mà Tư Nguyệt, lần đầu tiên nàng nhìn thấy mái tóc trắng như tuyết của Mạch Xuyên, nghi ngờ càng đậm sâu, nàng có mái tóc trắng, có bạc mâu, nàng chỉ nghĩ đây là do căn bệnh quái ác của nàng thôi song lần đầu tiên nàng nghi ngờ suy nghĩ này.

Mạc Khiết Thần chậm rãi nói : " Nàng không cần suy nghĩ nữa, nàng là biểu muội của ta, Tư Mộ Tuyết !"

Một câu nói khiến thân thể Tư Nguyệt lảo đảo, nàng mở to mắt nhìn Mạc Khiết Thần.

" Hàn thủy trong Hàn U thủy đàm chỉ có người có dòng máu Bách Vân tộc mới có thể dung hòa được nó, mà Bách Thần Ngọc Chỉ vốn là vật năm xưa Cung chủ Tiêu Thượng Tà tặng cho nàng làm lễ vật trong ngày tròn một tháng. Nàng chính là Tư Mộ Tuyết, mười sáu năm qua ta tìm kiếm nàng thực cực khổ." Mạc Khiết Thần nhìn Tư Nguyệt, tựa như thiên địa đều chỉ còn duy hắn và nàng.