Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 117: Định Vương Tạo PhảnĐịnh Vương Tạo Phản




Đêm

Tư Nguyệt lẳng lặng nhìn lên trần nhà, đôi mâu quang đã trở lại màu xam tro như thường ngày, khẽ thở dài một tiếng.

Mạc Khiết Thần nói, nàng chính là nữ nhi của Tư Mộ Phàm - tộc trưởng Hồ tộc và Tiêu Họa Vân - đại tiểu thư Bắc Băng Thần Cung, còn Bách Thần Ngọc Chỉ là do Tiêu Thượng Tà tặng nàng nhân ngày nàng tròn một tháng tuổi.

Mười sáu năm, mười sáu năm nàng từ cổ đại không hiểu sao bị đưa đến hiện lại, cuối cùng vât về khổ chủ, một lần nữa trở lại nơi này. Nàng không biết nên hận hay nên cảm kích Nam Cung Viễn nữa, đến cùng đó cũng chi là một nơi nàng tạm thời dừng chân mà thôi.

Trước kia khi nàng biết nàng chỉ là một cô nhi được Nam Cung Viễn nhặt về nàng rất hận, hận người được gọi là cha mẹ nàng đẩy nàng vào tay ác ma. Thật may, mọi chuyện không giống như nàng tưởng tượng, nàng nhất định sẽ tim được cha mẹ và ông ngọai nàng, trả thù những kẻ đã khiến gia đình nàng ly tán bao nhiêu năm qua.

Mệt mỏi, nàng chìm vào giấc ngủ.

Trăng treo trên cao, đỉnh Bách Vân chìm trong sương mù, vạn vật ngủ say khiến không gian im ắng đến lạ thường. Mạc Khiết Thần đứng trên đỉnh núi, mái tóc trắng như tuyết tung bay, cuồng phong thổi qua thành một mảnh hỗn loạn.

" Tộc trưởng, ngài định làm gì ?" Hạ trưởng lão bụng đầy suy tư.

" Nàng ấy đã trở về. Ta nhất định sẽ thay nàng ấy đòi lại mọi thứ, nợ máu phải trả bằng máu !" Ánh mắt màu bạc lóe sáng, vô cùng lạnh lẽo.

Ngày hôm sau Mạc Khiết Thần dẫn Tư Nguyệt lên núi tìm Mạc Kiến Vũ, y là lão gia gia của hắn bình thường đều sống ở trên núi. Đi gần nửa canh giờ, trước mặt nàng hiện ra một căn nhà tranh cũ, trong sân là một vườn dược điền rộng lớn, trồng rất nhiều loại thảo dược.

" Lão gia gia, lão gia gia !" Mạc Khiết Thần đá tung cánh cổng gỗ vặn vẹo, trực tiêp bước vào sân hô to.

" Ồn ào cái gì đó ? Lão tử ta còn chết !" Trong nhà đi ra một lão nhân vận y phục thô màu trắng, mái tóc trắng bạc, hàm râu dài màu trắng, trông rất hiền từ tựa như mấy lão tiên nhân song cách nói chuyện thô tục liền đánh bay suy nghĩ này của Tư Nguyệt.

Mạc Khiết Thần nhếch môi cười : " Ta dĩ nhiên biết lão nhân ngươi chưa chết, ta là đưa tiểu tôn tức (cháu dâu ) đến thăm ngươi a."

Mạc Kiến Vũ ngước lên nhìn Tư Nguyệt, nháy mắt khuôn mặt như già đi vài tuổi, giọng nói chứa đây xúc động : " Vân nhi ? Là Vân nhi ?" Nói xong trực tiếp nhào đến muốn ôm lấy nàng.

Mạc Khiết Thần chụp lấy cái ót của lão, hừ, muốn ăn đậu hũ của nàng à? Hắn còn chưa có ăn đâu ! Hắn híp đôi mắt hoa đào : " Nàng không phải là biểu cô."

Mạc Kiến Vũ thu lại xúc động, bình tĩnh nhìn Tư Nguyệt rồi thở dài : " Quả nhiên..." Sau đó nói : " Sao trên đời lại có người giống nhau đến vậy ?"

" Nàng là Tư Mộ Tuyêt, là nữ nhi của biểu cô thì làm sao không giống mẫu thân nàng chứ." Mạc Khiết Thần bình thản nói, môi cười cười.

" Tư Mộ Tuyết ?" Mạc Kiến Vũ lẩm bẩm, " Lẽ nào...? Rõ ràng năm đó chúng ta tìm khắp Vu Lĩnh Sơn cũng không tìm được nàng, tại sao có thể ?"

" Nàng ấy được một người bí ẩn thu lưu nên chung ta không tìm thấy được." Bởi vì hôm qua Tư Nguyệt đã nói một chút về tình huống của nàng với Mạc Khiết Thân, dĩ nhiên nàng cũng không nói rõ mà chỉ bảo được một người bí ẩn nuôi dưỡng trong núi, vừa rời núi cách đây không lâu mà thôi.

Mạc Kiến Vũ nghi hoặc nhìn Tư Nguyệt : " Thật sự ?"

Mạc Khiết Thần khẳng định : " Nàng ấy đã xuyên qua hàn đàm rút được Phỉ kiếm, xác thực không sai được."

Mạc Kiến Vũ từng gặp Tư Mộ Phàm mấy lần, lúc này nhìn kỹ Tư Nguyệt mới thấy nàng có ba phần giống cha bảy phần giống mẹ, lão gật gật đầu : " Mau vào trong nhà rồi nói chuyện."

Nói đến chuyện mười sáu năm trước, lời của Mạc Kiến Vũ không khác gì so với Tử Giai Âu Thần. Năm đó khi hắn đưa người của Bách Vân tộc lên núi giải vây thì gặp một trận bão tuyết kéo dài một tháng, đến khi những thể lực khác lên núi thì trên núi đã không còn bóng ai, tất cả đều mất tích. Bốn người trở về được đều bế quan tu luyện, tính đến nay vẫn chưa xuất hiện lại trên giang hồ.

" Ta sẽ giúp nàng." Mạc Khiết Thần vỗ nhẹ vai nàng, đôi mắt nhu hòa.

Tư Nguyệt gật gật đầu.

Ân oán này vốn không thể giải quyết trong một sớm một chiều nên Tư Nguyệt vẫn nghĩ tới đại sự trước mắt, thỉnh Mạc Kiến Vũ xuống núi cứu Phượng Lâm. Mạc Kiến Vũ cũng không từ chối, sai người chuẩn bị mọi thứ khởi hành ngay tức khắc. Ngọai trừ Mac Kiến Vũ, Mạc Khiết Thần và Mạch Xuyên cũng đi theo, phía sau là hai mươi cao thủ Bạch Vân tộc bảo vệ.

Cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, chiều tối hôm đó cũng đến được thành Ưng Trì cách Kinh Thành không đến mười dặm. Song lúc này Tư Nguyệt mới nhận ra điều kỳ lạ, quả nhiên người Thiên Hải đã tề tựu trong thành.

" Bẩm Lâu chủ, Định Vương vu khống lâu chủ cấu kết với Vệ quốc hãm hại hòang thượng nay hắn liên kết với Nam An Vương bao vây kinh thành, chiếm được hoàng cung. Hạ Trác đại nhân đã đưa hoàng thượng rời khỏi đó, hiện đang ở trong căn cứ Thiên Hải Lâu. Còn Mạc Thương đại nhân đang trên đường điều 10 vạn binh về kinh." Một người bẩm báo.

Tư Nguyệt cười lạnh : "Được, trước tiên chữa trị cho hòang thượng. Ta viết một bức thư ngươi tìm cách đưa cho Sơ Tướng quân, hiện giờ bà ấy chắc đang đóng quân ở Tây Thành." Nàng tiếp : " Hiện tại bọn hắn có bao nhiêu binh lực ?"

" Định Vương có năm vạn quân đóng ở ngoài thành, bên trong bảy vạn cấm quân đêu đã bị mua chuộc. Ở Liễu Hàm còn có mười hai vạn quân đang đến đây."

Nàng liếc Tà Dung và Hành Vân : " Hiệu lệnh cho hai Sát binh đoàn của Bắc Băng Thần Cung và Hắc Phong Hội hợp tác, diệt sạch mười hai vạn quân kia không để chúng có đường lui." Trong mắt nàng dày đặc sát khí, xem ra thủ đoạn nàng vẫn còn nhẹ, bọn chúng nghé con không sợ cọp ! Nàng cũng không quản nữa.

Mạc Khiết Thần nở nụ cười kinh diễm : " Có cần ta giúp nàng không ?"

Tư Nguyệt lắc đầu : " Không cần." Mặc dù mẫu thân nàng là biểu cô hắn nhưng quen biết không lâu, nàng vẫn chưa thực sự tin tưởng hắn. Vả lại đối mắt với hắn nàng có cảm giác bản thân sẽ thua thiệt !

Sắp xếp xong một số chuyện, mấy người Tư Nguyệt trực tiếp đi đến căn cứ Thiên Hải Lâu để Mạc Kiến Vũ chẩn bệnh cho Phượng Lâm.