Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 82: Bát quái




Khuôn mặt vốn đang mười phần thỏa mãn của Khương Thương Hải chợt biến sắc, đôi mắt tràn ngập sợ hãi, nội lực hắn đang không ngừng xoay chuyển sang Tư Nguyệt, còn số nội lực chí hàn hắn vừa hấp thu từ nàng đang có dấu hiệu chống đối với nội lực của hắn sinh ra phản phệ, hắn cắn răng : " Ngươi...Làm sao ngươi học được La Sát Tác Mệnh Công ?" Hắn tốn hơn ba mươi năm mới luyện La Sát Tác Mệnh Công đến tầng thứ tư, vậy mà nữ nhân trước mặt có thể phản kháng và hấp thu lại nội lực của hắn, chắc chắn công phu của nàng cao hơn không chỉ một bậc.

Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : " Ngươi xuống Diêm Vương từ từ hỏi." Nàng không có hứng thú giải thích với hắn đây căn bản không phải La Sát Tác Mệnh Công mà là một loại võ công nàng tự nghiên cứu, bởi thuộc tính nó khá giống bộ công phu của Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết Kim Dung nên Hạ Trác đã tùy tiện gọi nó là Quỳ Hoa Bảo Điển.

Hành Vân vừa hạ gục cận thân của Khương Thương Hải liền quay sang Tư Nguyệt, mắt thấy nội lực Khương Thương Hải ngày càng suy yếu cơ hồ cả tinh lẫn lực đều bị hút cạn, Hành Vân kinh ngạc nhìn Tư Nguyệt, nàng vẫn tựa tiếu phi tiếu, phi thường nhàn nha. Hắn không phải Khương Thương Hải, tuy hắn chưa từng đọc bí tịch La Sát Tác Mệnh Công nhưng mười mấy năm qua hắn tìm hiểu về nó không ít, công pháp nàng đang sử dụng rõ ràng không phải, vậy mà thực lực cường đại hơn không phải chín thì là mười. Hắn thực sự bội phục.

Đến khi hấp thụ cạn tinh khí lẫn nội lực từ Khương Thương Hải, nàng vung một chưởng kết liễu hắn, trước khi nhắm mắt chỉ thấy hắn nở nụ cười không rõ là bi thương hay hối tiếc, gọi ra một cái tên : " Tiêu...Thượng...Tà !"

Khương Thương Hải chết, mấy trăm hắc y nhân dưới trướng hắn đồng loạt bạo thể chết theo. Sáu người Tư Nguyệt tiếp tục đi sâu vào trong động cuối cùng cũng tìm thấy Tống Hàn Vũ. Hắn mơ màng nằm trên phiến đá bên trong thủy động, xung quanh bày rât nhiều chai lọ cùng dược thảo. Lúc này Tư Nguyệt mới thở phào được một cái. Mệnh hắn xem ra không tệ !

Lúc Tư Nguyệt đưa Tống Hàn Vũ trở về trời đã sáng, Tống gia cùng mấy chục nhân sĩ vô cùng kinh ngạc đồng thời thán phục không thôi, chi một đêm có thể giải quyết tận gốc Quỷ Thủy Môn, giết chết kẻ sử dụng La Sát Tác Mệnh Công thực sự không dễ dàng gì, tất cả nhân sĩ đều hướng Tư Nguyệt cấp lễ.

Tống gia vốn muốn đưa Tống Hàn Vũ trở về nhưng Tư Nguyệt ngăn cản, hắn dù sao cũng là đệ tử của Vương Luân, tuy tiểu tử này chưa tỉnh nhưng chắc chắn hắn không nguyện ý trở về Tống gia. Biết thực lực mình không đủ chống lại, Lâm Mệnh đành chấp thuận, dù sao sư phụ hắn nói chỉ cần Tống Hàn Vũ bình an là được.

Tư Nguyệt phân phó Đào Thiên, Trư Vân đưa Tống Hàn Vũ đến Bắc Băng Thần Cung, còn nàng trở về hoàng cung Tề quốc.

"Nhị công tử ! Cáo từ !" Nàng chào Hành Vân một cái, xoay người phóng lên ngựa.

Hành Vân cũng không đáp lại, nhàn nhã thúc ngựa theo sau nàng.

Tư Nguyệt nheo mắt : " Ngươi vẫn muốn tỷ thí ?" Nàng không tin Hành Vân qua lần này còn muốn đấu với nàng, căn bản chính là lấy trứng chọi đá.

"Ta chỉ muốn đi theo nàng học hỏi." Hắn lắc lắc đầu.

Hắn từng ở kinh thành Tề quốc chờ nàng chắc chắn biết nàng ở đấy làm gì, nàng không giấu giếm nói : " Ta phải trở lại hoàng cung."

Tuy Hành Vân không hiểu nàng đường đường Lâu chủ Thiên Hải Lâu, Cung chủ Bắc Băng Thần Cung mà lại sống dưới thân phận một cung phi nhỏ bé nhưng hắn cũng không hỏi nhiều : " Không sao, ta đi cùng nàng."

Tư Nguyệt nhếch môi cười : " Theo ta thì ngươi phải trở thành thái giám."

"Ta không ngại giả trang." Hắn chậm rãi nói, rất nghiêm túc.

Nàng ho khan một tiếng, vấn đề không phải hắn có giả trang hay không mà là với cá tính của hắn mà vào cung, nói không chừng hắn một ngày hai bữa chưởng chết mấy cung phi là chuyện bình thường. Bất quá nàng không mấy quan tâm, chăm chú đánh giá hắn một lượt, nàng gật đầu : " Cũng được." Song tiếp : " Ngươi không định trở về Thần Mã Cung ?"

Hắn ung dung đáp : " Không vội." Hắn tuy là nhị công tử nhưng sự vụ trong cung trên dưới đều do bốn vị trưởng lão cùng đại sư huynh hắn giải quyết. Hắn không có hứng thú nhảy vào tranh công.

Trên đường trở về kinh thành, hai người nghe không ít chuyện gần đây trong giang hồ, dĩ nhiên nổi bật nhất vẫn là chuyện Lâu chủ Thiên Hải Lâu nửa đêm xông pha pha đánh bại môn chủ Quỷ Thủy Môn, cứu được cháu trai Kiếm Vương, ngoài ra pha thêm không ít mắm muối, càng kể càng sinh động. Tư Nguyệt cùng Hành Vân dừng chân tại một quán trà nhỏ nhìn người kể chuyện nói đến nước miếng bay đầy trời không khỏi cảm khái.

"Sau khi đánh bại Khương Thương Hải khiến hắn sức cùng lực kiệt, Thiên Hải Lâu chủ một phen mỹ nhân cứu anh hùng ôm Tống thiếu hiệp trong tay, vạn phần lo lắng mềm mại kêu một tiếng : "Hàn Vũ ca ca...""

Phụt !

Tư Nguyệt xưa này vô cùng điềm tĩnh, cho dù trời sập cũng không mảy may lay động một cái vậy mà nghe kể đến đây liền tao nhã phun ra một ngụm trà. Nếu so tuổi Tống Hàn Vũ quả thật lớn hơn nàng nhưng đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một tiểu bối mà thôi. Vậy mà chuyện nàng cứu hắn lan ra trong giang hồ lại trở thành giai thọai anh hùng với mỹ nhân, cổ đại bát quái quả không tầm thường.

" Này ! Ngươi không biết kể chuyện thì đừng kể, ai mà không biết Thiên Hải Lâu chủ với Trang chủ Tử Giai sơn trang lưỡng tình tương duyệt." Một nhân sĩ giang hồ bày ra vẻ ta đây biết rất nhiều ngông nghênh nói.

Ngươi kể chuyện thẹn quá hóa giận nói : " Ngươi có chứng cứ gì ?"

Nhân sĩ kia tự đắc cười : " Không nói dối các ngươi, ta từng đến tham dự Đại hội Tiểu Long, ây, các ngươi không biết Tử Giai trang chủ đối với Thiên Hải Lâu chủ chính là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa a !" Song hắn đứng phắt dậy bước lên đài kể chuyện : " Đã vậy, ta cũng không ngại nói các ngươi biết, Thiên Hải Lâu chủ quả thực kiều mỵ vô song không chỉ khiến Tử Giai trang chủ mê luyến mà cả Nhị công tử Thần Mã Cung thực kiềm lòng không đậu hướng Tử Giai trang chủ khiêu chiến."

Tư Nguyệt nhìn nhân sĩ kia, hơi nheo mắt. Hôm đó là Tử Giai Âu Thần vì ngăn cản Hành Vân động thủ với nàng nên bước ra tiếp chiêu, nếu không giai thoại kia có nên viết thành Nhị Công Tử Thần Mã Cung ái mộ Tử Giai trang chủ không thành quyết định sống chết với nữ nhân trong lòng y? Nàng híp mắt nhìn Hành Vân vẫn đang ưu nhã thưởng trà.

Thật ra bây giờ Hành Vân đã phần nào cảm thấy may mắn, mặc dù hắn không quan tâm danh tiếng nhưng một nam nhân bị người khác nói đoạn tụ làm sao thoải mái ?

Để lại phía sau người nói kẻ đáp, Tư Nguyệt cùng Hành Vân lặng lẽ trả tiền trà rồi rời khỏi đó, nhanh chóng lên đường.

Tề Duyệt Phong nhận được tin Tư Nguyệt trở về, trong lòng vạn phần hứng khởi. Cho đến khi gặp được Hành Vân, hắn mới cảm thấy làm hoàng đế không quá dễ dàng đi. Ngày ngày nhìn tên nam nhân giả trang thái giám đi qua đi lại trong Ỷ Lan Cung hắn thực sự muốn ngũ mã phanh thây y, bất quá hắn biết võ công Hành Vân không thua kém gi hắn nên đành phải nghẹn một bụng tức. May mắn, hắn trên danh nghĩa là phu quân nàng, cho dù ăn không được vẫn có thể ôm có thể sờ, không như tên kia chỉ được phép nhìn mà không thể làm gì.

Chưa tới bốn ngày sau, trong cung truyền ra tin tức Hoàng Hậu Kiều Mộng Lan hương tiêu ngọc vẫn.

Tề Duyệt Phong vốn đã chuẩn bị sẵn, lập tức an bài một tang lễ cực kỳ trịnh trong cho Kiều Mộng Lan rồi gia phong không ít con cháu Kiều gia vài chức quan hữu danh vô thực. Ngay sau đó, Thiệu Nghị Tướng quân cùng Nhị phẩm Binh bộ Thị lang Tưởng Chính Cần bị bắt vì tội mưu phản, cả hai người này đều là cánh tay đắc lực dưới trướng Lăng Vương, triều đình bỗng chốc dậy sóng.

Mà bên kia biên giới, Mãn tộc khí thế lang thôn hổ yết vừa xuất quân đã chiếm được thành Hưng Châu Vệ quốc, rèn sắt khi còn nóng, Mãn tộc tiếp tục tiến công thành Nghị Châu, Vệ Tử Minh kiên quyết thủ thành nhưng Mãn tộc có hơn mười vạn binh trong khi hắn chỉ có trên dưới sáu vạn xác thực lấy trứng chọi đá, song hắn mấy lần yêu cầu viện binh từ Đôn Mã đều không có tin tức, quân lương ngày một cạn kiệt khiến Vệ Tử Minh rơi vào tình thế vạn phần hung hiểm.