Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 78: Tình thù năm ấy




Người phụ nữ lông mày xếch ngược cùng thiếu nữ mang mặt nạ bạc nhìn nhau nghi hoặc, nhưng là thiếu nữ nhanh hơn. Nàng dùng ngân châm, thi ba châm trên cổ tân nương, lại dùng chủy thủ cắt một đường mảnh trên ngón tay nàng. Ngoài ý muốn, máu từ tay tân nương chảy ra thế nhưng là màu đen! Thiếu nữ khóe môi cong lên thị huyết, bàn tay khẽ động, giọt máu bay đến trên mặt người phụ nữ lông mày xếch nọ, nhất thời người ta chỉ nghe thấy tiếng tru tréo đáng sợ.

“Á, mặt của ta, nóng quá, mặt của ta!” Đến khi nhìn lại, chỉ thấy người nọ ban nãy tuy không xinh đẹp quốc sắc nhưng cũng coi như mặt mũi ưa nhìn, như thế nào bây giờ lại thành một đống bầy nhầy huyết nhục mơ hồ?

“Bất nương tử, khi ngươi hủy dung cô nương nhà người ta, có phải hay không cảm giác cũng thoải mái như vậy?”

“Aaaa…!” 

Lại một tiếng hét thất thanh khiến người ta quả thật tay chân muốn rụng rời. Ngoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy máu tươi văng ba tấc, nữ nhân tay cần loan đao, nụ cười đẫm máu như tu la hiện thế. Một nam nhân đang lăn lội trên mặt đất, ai cũng có thể nhìn thấy, gã chưa chết, nhưng tình trạng lúc này, thực là sống không bằng chết. 

“Cổ Nhật An, ta tìm ngươi mười năm rồi.” Gió lạnh lẽo từ đâu tràn tới, theo nụ cười của nữ tử kia, một đám người cảm thấy càng lúc càng lạnh.

“Ngươi…ngươi…”

“Tiếu Vô Nhan, ngươi…”

“Bạch tiền bối, Lâm Tiêu ở nơi này hướng ngươi tạ lỗi. Độc dược kia, bất quá là trò đùa, Lâm mỗ không có ý xấu. Nhưng là ân oán năm xưa, vẫn nên để nàng giải quyết đi thôi. Các vị hẳn cũng  không yêu thích Tiếu Vô Nhan lần nữa tàn sát giang hồ.”

“Nhưng là…”

“Tin đồn kia là do Lâm mỗ tung ra, dùng chút thủ đoạn mời Cổ Nhật An tới, khiến các vị mất công tới đây, Lâm mỗ xin tạ tội.”

“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Một vài người đã không còn kiên nhẫn.

“Cổ Nhật An, ngươi còn nhớ Ân Tiểu Ảnh chết thế nào sao?”

Bạch Nguyên nhìn Cổ Nhật An khuôn mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên là hoảng sợ tột cùng, trong lòng cũng minh bạch vài phần.

Trong mắt nữ tử áo lam là phẫn nộ cùng tàn nhẫn mà chưa người nào từng thấy. Nàng rút đoản đao bên người, khóe môi cong lên rướm máu, từng nhát từng nhát đao, mỗi nhát đao đâm xuống, một mảnh huyết nhục văng lên, khung cảnh ghê rợn đến mức vài cung nữ thái giám đã trực tiếp ngất đi. Có người giang hồ nhìn không nổi nữa, xông đến muốn cứu kẻ sống dở chết dở đang giãy giụa kia.

“Á! Ngươi…” Nhuyễn tiên vung lên, bóng người văng xuống, hồng y nữ tử nãy giờ luôn trầm mặc trong bóng tối khiến người ta cơ hồ quên mất sự tồn tại của nàng. Khuôn mặt thiếu nữ không chút biểu cảm, kẻ đó đáng chết, ai cũng không nên ngăn cản gã bị trừng phạt.

“Ngươi có biết thi thể Ân Tiểu Ảnh đã trôi đi đâu không?”

“Ngươi còn nhớ nàng năm đó bao nhiêu tuổi sao?”

“Ngươi còn nhớ năm đó ngươi thề thốt cùng nàng những gì sao?”

Mỗi câu hỏi rơi xuống, máu tươi lại văng ba thước, mà người kia tuy chưa chết, nhưng trong mắt là khủng hoảng, tựa hồ gã thấy gì đó còn đáng sợ hơn cả cái chết. Trước mắt gã như hiện lên thiếu nữ năm đó cười xinh đẹp ôn nhu như ánh sáng trong cuộc đời của gã.  

“Người tới! Bắt đám nghịch tặc này lại!” Sắc mặt hoàng hậu trầm xuống, bà không lên tiếng liền trực tiếp bị coi là không khí sao?

“Cung thủ!”

Vừa dứt lời, bốn phía nóc nhà liền xuất hiện những mũi tên lập lòe ánh lửa, đến nước này, hoàng hậu cũng ngại nói nhiều cùng các nàng. Cá đã vào lưới, công việc còn lại chỉ là thu lưới. Sau hôm nay, trên đời sẽ không còn Huyền Vương, không còn Vân Phương cùng đám người cứng đầu cản trở con trai bà thượng vị, cũng không còn đám người giang hồ ngấm ngầm ở khắp nơi chống lại bà nữa.

“Hoàng hậu nương nương…” Đám lão thần trong triều có người hoang mang, có người phẫn nộ, hoàng hậu cư nhiên đã có an bài. Vậy bọn họ đến đây không phải là làm đệm thịt sao?

“Hoàng hậu người yên tâm giao hoàng cung cho Thái tử sao?” Kỳ Phong khóe môi cong lên giễu cợt. Nữ nhân này cho rằng đã lợi dụng được Mạc Kỳ Thanh, lại không nghĩ tới bị hắn đùa giỡn như con khỉ. Mạc Kỳ Thanh là ai? Hắn dù oán hận đến đâu cũng không quên mình mang họ gì!

“Ngươi có ý gì?”

“Ha, ta chỉ hỏi chơi vậy thôi.” Kỳ Phong dứt lời cũng là khi trên trời vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa, đám cung nữ cùng mấy lão già quan văn đã có người không chịu nổi mà ngã quỵ xuống.

Cùng lúc đó, từ trong nội viện Huyền Vương phủ đáp lại một tiếng rống khác, cái bóng trắng muốt xuất hiện khiến không ít người xanh mặt. 

Con sói trắng như tia sét lao về phía nữ tử đang đứng bên cạnh Huyền Vương. Vân tướng quân hoảng hốt muốn xông đến, lại bị cảnh tượng trước mắt cản lại. Con sói trắng bỗng chốc biến thành chó con, dụi đầu vào chân thiếu nữ bày ra bộ dạng nịnh thần.

Trên bầu trời, Huyết Ưng đại nhân khinh bỉ nhìn con sói chân chó kia, mất kiên nhẫn gầm lên một tiếng. Bạch lang chi vương, dưới đất là thiên hạ của nó. Huyết Ưng chi thần, bầu trời là nơi nó tung hoành. 

“Rống… Rống...” Vũ Quân liền biết con sói nhỏ của nàng mấy năm qua ở 

Luyện ngục của Huyền Vương ăn không ít khổ, mà con chim ưng béo kia cũng không phải chỉ ăn thịt mà lớn lên. Thật sự ăn không ít khổ a!

Mưa tên bỗng chốc bị nghiền nát, gãy đôi, gãy ba, rơi lả tả xuống đất. Chỉ là hai con vật, như thế nào có sức công phá đáng sợ như vậy? Vậy nếu như là Huyền Vương phủ toàn lực xuất kích, trận chiến này không phải đã phân rõ thắng bại sao?

Ai cũng đều biết, trận chiến kéo dài suốt mấy năm qua giữa Huyền Vương và hoàng hậu hôm nay nhất định kết thúc, qua ngày mai, thiên hạ hoặc sẽ không còn Hoàng hậu hậu cung lộng quyền khắp nơi, hoặc sẽ không còn tồn tại tay nắm binh quyền cao cao tại thượng. Ở đây người có tâm đều hiểu, Mạc đế trong  hoàng cung kia chỉ e lành  ít dữ nhiều. Huyền Vương hôm nay nếu không thể xoay chuyển tình thế, thiên hạ này chỉ sợ phải đổi chủ rồi.

Mạc Kỳ Phong vẫn không động ánh mắt, một mực đứng đó nhìn hoàng hậu. Người này năm xưa vì một cái Phượng mệnh mà thuận lợi tiến cung, trở thành hoàng hậu được tông thất chỉ định. Người này, trên tay đẫm máu của mẹ ruột hắn, của tỷ tỷ hắn, và cả mẫu thân hờ hững đã vì hắn mà chết oan. Con người a, dù khởi đầu có bao nhiêu tốt đẹp, bao nhiêu thuần khiết, một khi bị tham lam xâm chiếm, trái tim sẽ ngày càng trở nên đen đúa, xấu xí.

“Vạn Thu Huyên, chúng ta lại gặp.” Thiếu nữ áo trắng cong môi cười quỷ dị, ngày hôm nay, nàng sẽ trả lại cho bà ta tất cả bi kịch bà ta đã gây ra.

Ngự lâm quân trên mái nhà không biết từ lúc nào đã thay thành một đội binh lính mang giáp đen một màu. Đây là kỵ binh do Huyền Vương chưởng quản.

“Các ngươi muốn làm phản?”

“Hoàng hậu người nói đi?” Nụ cười trên môi Huyền Vương quá đỗi dọa người, có người nhớ, năm xưa khi hắn huyết tẩy Bách Hoa lâu cũng không có đáng sợ như vậy. Nếu có một hạ cấp của Huyền Vương ở đây, khẳng định sẽ nói lần gần đây nhất Huyền Vương cười như vậy là khi hắn đem đầu tướng quân Tây Viện cách đây sáu năm.

Vũ Quân lấy cung tên gần nhất, dây cung căng lên, ba mũi tên liên tiếp phóng về phía hoàng hậu. Nàng muốn biết một con cờ khi đã không còn giá trị, liệu người ta có còn bảo vệ nó hay không?

Ba mũi tên xé gió bay tới bỗng nhất loạt gãy đôi, rơi xuống mặt đất, vị ma ma bên người hoàng hậu tiến lên hai bước, Vũ Quân kéo cung, lại liên tiếp ba mũi tên nữa bay đi. Vị ma ma cười lạnh, đứa nhỏ này thật yêu đùa giỡn. Lần này, bà không đánh gãy tên nữa, rõ ràng tuổi đã cao, thân thể vẫn thật linh hoạt né tránh. Thiếu nữ vẫn thật kiên trì, ống tên bên cạnh đã bị nàng vét sạch, còn duy nhất một tên cuối cùng. Vị ma ma nhìn nàng thêm vài phần hứng thú, đứa nhỏ của Lâm Khanh Khanh quả nhiên không tầm thường. Mũi tên lao tới mang theo sát khí kinh người, này chính là người một tay dẫn đến cục diện hôm nay.

Mũi tên cách ba thước, vị ma ma mỉm cười, hoàn toàn không còn dáng vẻ hiền hòa cẩn trọng hàng ngày.

Mũi tên cách hai thước, nụ cười trên môi bà thoáng cứng đờ.

Mũi tên cách một thước, một tiếng “tách” khô khốc vang lên trong không gian ngưng trọng. Mũi tên thẳng tắp tách làm ba, tạo thành thế vây chặt lấy vị ma ma.

Bà nhẹ nhàng tránh được cả ba mũi tên, nụ cười trên môi mang vài phần mỉa mai. 

Bất chợt, một trong ba mũi tên lần nữa tách làm ba!

Vị ma ma tránh khỏi, lại vô tình bị một mảnh tên khác sượt qua tay, máu tươi phá lệ chói mắt.

Đám người giang hồ vẫn chưa rời đi, đúng hơn là chưa thể rời đi, chỉ có thể đứng đó thầm than hai chữ “trâu bò”. Một mũi tên nhỏ như vậy bị nàng xé thành năm, bảy phần, phần nào cũng mang lực sát thương, vị kia tránh được một lần, lần thứ hai muốn tránh cũng không đơn giản như vậy.

“Lục phu nhân, vãn bối có lễ.” 

Vũ Quân đến nụ cười giả dối cũng không còn giữ nổi. Người này là mẫu thân của Lục An Giao, chính là kẻ hết lần này đến lần khác hại Lâm gia. Ông ngoại nàng, mẫu thân nàng đều đã oan uổng bỏ mạng, bà ta tại sao còn dai dẳng sống trên đời mãi không chết đi?

Thiết kỵ binh tầng tầng bao vây Huyền Vương phủ, con muỗi cũng không lọt. Một chiếc xe ngựa từ góc phố chạy đến, trên xe là hai người thân mang bệnh tật. Chỉ khác là một người trên mặt đã phảng phất cái chết trong khi người kia sắc mặt đang dần hồng hào.

“Ai?”

“Vân gia tam công tử.”

Khi người bệnh tật yếu ớt kia được đỡ vào, đáy mắt hiện ra khủng hoảng không thể che giấu.

“Khanh…Khanh…”

“Lục An Giao, bà rất bất hạnh.” Trong mắt Vũ Quân lóe lên vẻ hung ác.

“Nhìn đi, mẹ ruột của bà nguyện bảo vệ một người dưng, cũng không đến nhìn bà lấy một lần.”

“Ngươi không cần nói nữa!” Lục An Giao hoảng hốt bịt chặt hai tai, lại cố tình giọng nói của thiếu nữ cứ như ma âm luẩn quẩn bên tai.

“Bà sống bốn mươi năm, đến kẻ thù giết cha mình là ai cũng không biết, bà nói có bi kịch hay không?”

“Ngươi…ngươi nói bậy! Ta…”

“Lâm gia sao?” Vũ Quân cười nhạt. “Chỉ bằng mẫu thân bà?”

“Không cần! Không cần nói nữa!” Con người trước cái chết luôn luôn yếu ớt như vậy, Lục An Giao thực sự sợ hãi, sợ tín niệm của bà bao nhiêu năm nay ầm ầm sụp đổ.

“Nương…”  Vân đại công tử Vân Ngọc vội chạy đến đón lấy mẫu thân từ tay Vân Tam, nhưng Lục An Giao không biết sức mạnh ở đâu ra, vùng khỏi tay con trai xông đến túm lấy áo vị ma ma kia.

“Nương! Nàng nói bậy, đúng không?” Vân Phương cùng bà thành thân đã hơn hai mươi năm, cũng là lần đầu tiên nhìn đến Lục An Giao luống cuống như vậy.

“Lục An Giao, bà nhìn xem đây là ai a?” Trong đêm tối, giọng nói của thiếu nữ phi thường bén nhọn.

Lục An Giao ánh mắt khủng hoảng, ngẩng lên lại bắt gặp một bóng lưng mờ mịt. Bóng lưng này bốn mươi năm qua ám ảnh bà không kém gì cái chết của cha. Bóng lưng này khi ấy tay cầm lợi kiếm, từ thanh kiếm ấy, máu tươi từng giọt, từng giọt rơi xuống “lách tách”, “lách tách”. Đó là máu của cha bà, là máu của trên dưới Lục gia hơn ba mươi mạng người.

“Ngươi…là ai?” Đến lúc này, Lục phu nhân Mạnh Kiều luôn lạnh nhạt đứng xem giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Người đàn ông do dự, chần chừ quay lại, đến khi nhìn rõ mặt ông ta, Mạnh Kiều khuôn mặt trắng bệnh, không tin vào mắt mình.

“Ca…ca?”

Vũ Quân cười tàn nhẫn, nhưng lại bất lực nhắm mắt, Rõ ràng là ân oán tình thù của Mạnh gia và Lục gia, tại sao sau cùng lại là Lâm gia nàng chết oan?

“Năm xưa Lục Sĩ Anh một thân đầy máu, quỳ trước mặt Lâm lão gia, cầu xin ông bảo hộ mẫu tử các người. Vì ca ca bà, thân ca ca của bà lại yêu muội muội của mình, vì bà không tiếc tắm máu Lục gia. Mà bà đâu? Thù trượng phu không trả, ngu muội nhiều năm như vậy, bà có bao nhiêu ngu xuẩn?”

Thiếu nữ vẫn cười, mặt nạ bạc dưới ánh lửa vẫn ánh lên chói mắt, không ai thấy, hai giọt lệ trong veo theo gò má rơi xuống. Vì bà ta ngu xuẩn, vì nghiệt duyên của họ  mà mẫu thân nàng tan cửa nát nhà.

“Ngươi câm miệng!” Mạnh Viêm kích động xông về phía Vũ Quân, lại bị nàng vô tình hất lại, ngã xuống đất thật nhếch nhác. Nữ tử này xảo quyệt như hồ ly, ông khắp nơi phòng bị, cuối cùng vẫn tránh không được nàng ta hạ độc thủ.

“Ca ca, nàng nói bậy đúng không?” Giọng nói Mạnh Kiều run rẩy, đây là ca ca bà, là thân ca ca của bà! Người chết là trượng phu của bà, là trượng phu bà yêu nhất trong cuộc đời này. Còn có nam nhân như tùng như trúc ở Xuân Vụ Sơn kia, ông ta không yêu bà, nhưng lại là người chiếu cố bà nhiều nhất.

“Ca! Mau trả lời ta! Nàng nói bậy!...” Nơi nào còn phong phạm lạnh mạc lúc nãy, Mạnh Kiều hiện tại như con thú bị thương, cố gắng bấu víu lấy sợi cỏ cứu mạng cuối cùng.

“Kiều Nhi, ta…”

Ánh mắt Mạnh Kiều hiện lên tuyệt vọng. Bà sai rồi! Một lần sai là hơn bốn mươi năm. Đến khi nhìn lại, cái gì cũng không còn! Ánh mắt vô thức nhìn sang Lục An Giao khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt.

“Nương! Ta hận người! Ta thực sự hận người!” Lục An Giao dường như rơi vào điên loạn, ngón tay chỉ chằm chằm vào khuôn mặt dường như đã già đi cả chục tuổi của Mạnh Kiều.

“Các người! Chính là các người đem cuộc sống của ta phá hủy. Nương! Người hại ta không đủ, còn hại cả nữ nhi của ta! Nương, ta hận người…ta hận các người…”

Hơi thở yếu ớt, đồng tử giãn ra, Lục An Giao biết mình không xong rồi. Trước mắt bà như hiện lên hình ảnh thiếu nữ áo trắng cười rạng rỡ như ánh mặt trời, người nam nhân có bờ vai rộng cõng bà trên lưng, ánh mắt khẽ động, kia là trượng phu của bà, là nam nhân cả đời này bà bắt không được tâm. Bên tai văng vẳng tiếng cười nói như chuông bạc. Thiếu nữ áo trắng không mang một thân bạch y đã nhiễm bẩn, đưa cho bà đóa hoa đẹp nhất.

“Giao Nhi? Giao Nhi?” Mạnh Kiều đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của nữ nhi, bà có thể nhìn thấy oán hận ngút trời trong ánh mắt nữ nhi nhìn bà.

Vài vị đồng liêu nhìn cha con Vân Phương mang vài phần thông cảm. Vân Ngọc bị đẩy ra lúc nãy một mực đứng bên cạnh Vân Tam, chuyện xưa này, hắn đã hiểu vài phần. Tuổi còn trẻ, nhưng mười lăm năm rèn giũa trên chiến trường đã giúp hắn học được ổn trọng, tuy rằng bất mãn phụ thân đối với cái chết của mẫu thân hờ hững, nhưng hắn hiểu được giữ mình. Mặc dù vậy, ánh mắt nhìn Vân Tam vẫn mang vài phần oán giận. 

“Mang nàng đến, biết được sự thật, buông bỏ được oán hận trong lòng, cũng xem như thành toàn cho nàng.” Vân Phương vỗ vai con trai khẽ lắc đầu.

“Cha…”

“Lâm gia một nhà một núi bị mẫu tử họ hại chết, bao nhiêu mạng người vô tội, chuyện hôm nay, cũng là cho họ một cái công đạo.”

Bỗng chợt, Mạnh Kiều trong mắt hiện lên hung quang, rút lấy thanh kiếm của người gần nhất. Mọi người chợt hoảng hốt thất kinh. Kỳ Phong kéo lấy nữ tử áo trắng vào lòng. Nhưng là Mạnh Kiều lướt qua họ, lưỡi kiếm như gió đâm qua yết hầu Mạnh Viêm.

“Ca, ngươi không nên đối xử với ta như vậy.” Khuôn mắt vì kích động mà trở nên vặn vẹo. “Đời này của ta bị ngươi hủy hoàn toàn…”

Mạnh Viêm hai mắt mở lớn, nhìn khuôn mặt nữ nhân, lại nhìn thanh kiếm đang xuyên qua cổ họng mình. Kiều Nhi, yêu ngươi ta không hề hối hận. Nếu có kiếp sau, chúng ta không cần là huynh muội.

Ánh mắt Mạnh Kiều như đã không còn tỉnh táo, bà bỏ mặc Mạnh Viêm đang từ từ đổ xuống, đi tới ôm lấy thi thể Lục An Giao đang nằm trên đất.

“Giao Nhi, có lạnh không?”

“Đừng sợ, nương tới cùng ngươi.”

“Giao Nhi, nương xin lỗi.”

Không có tiếng trả lời, cũng không có ai ngăn cản, chủy thủ sắc bén ánh lên chói mắt dưới ánh lửa. Không có tiếng động, một nhát vào tim, máu tươi theo đó trào ra. Dòng máu nóng, cũng không cách nào giột rửa sạch được dơ bẩn trong tim. Bà mù quáng trả thù mười mấy năm, sau đó lại tiếp tục lún sâu vào đấu đá trong cung đình, đến khi sinh mạng kết thúc, ngoảnh đầu nhìn lại, cái gì cũng không có, cái gì cũng không còn.