Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 31: Không biết đường, là một loại bệnh




Editor: Lão Tà chứ ai~

Thời gian qua năng lực nhớ đường đã làm Nam Thế Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đây cũng không phải là do hắn bị từ bẩm sinh, mà là sau này xảy ra sự cố mới tạo thành bóng ma trong lòng.

Đó là một chuyện xưa, ẩn giấu sâu trong ký ức của hắn. Một đoạn ký ức ấy, sau lần tự tử, hắn chưa bao giờ dám nhớ tới, ngay cả trong nhật ký cũng không muốn nói tới.

Hắn vẫn còn nhớ rõ người phụ nữ đó, đã từng lám hắn khủng hoảng đến cùng cực, hắn đã phải vứt bỏ em trai mình, chuyện đó làm hắn cả đời đều cảm thấy có lỗi.

Khi đó hắn còn nhỏ, tâm lý cũng không mạnh mẽ hắn đã vô cùng khủng hoảng, cho nên cũng mất đi khả năng nhớ đường, hắn vô cùng căm ghét phụ nữ, tất cả tính tình ngày hôm nay cũng vì nguyên nhân đó mà ra…

Cõng Văn Đình Tâm trên lưng hắn tùy ý chọn một phương hướng bước đi, mỗi bước đều không lớn, hết nhìn đông tới nhìn tây, ngắm chính xác mục tiêu. Có lẽ không nói quá chứ, ở trong mắt hắn, trước mặt cho dù có thế nào cũng chỉ là một loại phong cảnh…

Đây là giác quan của một người vốn bị mù đường, một loại trạng thái không bình thường của thị giác, người khác sẽ không hiểu được. . .

"A, đợi một chút, vì sao anh lại đi phía này, chúng ta vừa mới ở bên kia qua, đi như vậy không phải sẽ trở về chỗ cũ sao?" Vỗ vỗ trên vai hắn, ở trên lưng Văn Đình Tâm có cảm giác rất kỳ lạ, "Không phải là nên đi về phía bên kia sao?"

"Á, được rồi."

Cô tiện tay chỉ về một phía, ở trong mắt Nam Thế Dương giống như một ngọn đèn soi đường. Đây cũng là người bình thường vĩnh viễn không cách nào cảm giác được, sự sợ hãi thuộc về hắn.

Chính cô đã mang đến cho hắn cảm giác vô cùng an toàn.

Ngày đó ở giữa rừng, nếu như không có cô, hắn cũng không có khả năng đi ra ngoài. Trong mắt hắn mọi con đường đều giống nhau như đúc, không thể nhận thức được cảnh vật, là do thị giác của hắn, cho dù có cho hắn bao nhiêu thời gian đi nữa thì hắn cũng không chắc có thể đi ra bên ngoài được.

Cô đã dẫn hắn ra ngoài mà không bỏ lại, thậm chí còn dìu hắn, không chê hắn là làm cô liên lụy... Cô gái như thế, làm hắn hết sức an tâm, làm hắn không có biện pháp để ghét...

Trên thực tế, ở kiếp trước Văn Đình Tâm vô cùng xấu hổ, mặc dù khi tỉnh dậy hắn liền nhờ cậy vào cô, nhưng cô cũng chỉ vụng trộm dùng các loại dấu hiệu dẫn hắn ra ngoài. Cho đến khi đưa hắn trở về thôn...

Chuyện này, dường như là định mệnh đã sắp đặt từ trước, cô đối tốt một lần, đổi lấy một tấm chân tình từ hắn, chỉ là tiện tay giúp đỡ hắn lại nghiêm túc một đời quan tâm đến cô...

"Sau đó đi về phía bên này", ngón tay chỉ về phía trước, nghe được lời chỉ dẫn từ cô, hắn vô cùng nghe lời bước qua.

Bóng lưng của hai người làm cho phong cảnh của công viên thêm phần đẹp mắt, thiếu niên trẻ tuổi, toàn thân tràn đầy một loại hơi thở tốt đẹp của tuổi thanh xuân.

Tại phía sau hai người, một mũi giầy lem luốc bước ra, có thể thấy được chính là ông chú lang thang khi nãy, đôi mắt nhìn về phía họ thoáng nét tươi cười và ý vị sâu xa, mặc dù khuôn mặt dính đầy bụi đất, râu ria mọc tốt, nhưng vẫn không thể che đi được ngũ quan anh tuấn.

Đúng là khóe miệng của hắn đang cười vô cùng ôn hòa.

"Nhóc con, đã lớn như vậy. . ." Tờ quảng cáo trong lòng bàn tay bị siết chặt, sức lực không nhỏ, dường như đang củng cố quyết tâm của hắn.

Nếu như con của hắn đang ở đây, không khác biệt lắm có lẽ cũng đã lớn như vậy. . .

...

Nam Thế Dương mặc dù không biết đường, Văn Đình Tâm lại nhận ra đường vô cùng tốt, ở kiếp trước, công viên này cô đã đi vô số lần.

Kỳ thật phong cảnh của công viên rất đẹp, những hàng cây xanh, những bụi hoa hồng nở rộ, đôi khi lại có thể chứng kiến được một vài chuyện thú vị.

Nếu như không phải là cô đang đói bụng, nhất định sẽ đi dạo cùng hắn một lát.

Được cô chỉ dẫn, hai người rất nhanh liền đi ra khỏi công viên, tìm được một quán ăn ở gần đó, thời gian lúc ngồi xuống đã là một giờ chiều.

"Anh buổi chiều có đi học không? Nếu có, tôi có thể ở lại chỗ này chờ anh. Hoặc là ở bên trong đình nghỉ mát kia, tuyệt đối không đi linh tinh đâu" lấy đôi đũa cho hắn, Văn Đình Tâm lại cầm khăn giấy lau cái bàn trước mặt, trong lòng suy nghĩ nếu như buổi chiều có thể gặp được ông chú lang thang kia thì vô cùng tốt.

"Không được."

Trả lời chắc nịch, Nam Thế Dương lông mày đều nhíu lại.

Trời mới biết, thời điểm cô ở công viên này giết thời gian, hắn đã lo lắng đến phát điên, loại chuyện như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới có thể để nó phát sinh một lần nữa.

"Buổi chiều tôi không có tiết học, sẽ dẫn cô đi tìm phòng ở." Nói một câu này, cũng không để cho cô có cơ hội phải kháng, dù sao không tới lớp cũng chỉ có một mình hắn biết, "Sau đó đi mua sách vở, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi sẽ đưa đón cô đi học, sau đó cùng nhau trở về".

Đây chính là lời hứa hẹn lớn nhất của Nam Thế Dương. Hắn sắp xếp rất hợp lý, dường như không để ý đến loại hứa hẹn này có một ý vị khác...

Cùng đến trường, cùng tan học, cùng nhau ăn cơm, cuối tuần ở cùng nhau, những chuyện như thế này, không phải là tình yêu thuần khiết của tuổi học sinh sao?

Ngước mắt nhìn hắn một cái, Nam Thế Dương nói chuyện vô cùng nghiêm túc làm cô cảm thấy buồn cười, Văn Đình Tâm khẽ lắc đầu, không làm đáp lại.

Phản ứng này, làm Nam Thế Dương rất sốt ruột, dò xét một lát, sau đó nghiêm túc lặp lại:

"Này, tôi không có nói cho cô cười. Tôi sẽ đưa đón cô mỗi ngày! Hộ khẩu của cô cũng đang ở chỗ tôi, về sau người giám hộ cô chính là tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!"

Nghiêm túc nói lời này, ai nghĩ Văn Đình Tâm nhịn không được, "Xì" một tiếng bật cười lớn.

"Ha ha, anh như thế nào lại dễ thương đến vậy?" đưa tay vuốt vuốt đầu của hắn, trong ánh mắt là niềm vui cùng với sự cưng chiều vô hạn.

Thì ra năm mười tám tuổi hắn lại dễ thương hồn nhiên đến vậy.

Lấy được hộ khẩu chính thì chính là người giám hộ, chuyện này nếu như hắn đã hơn ba mươi tuổi nói còn có thể nghe được, không mà dù ở tuổi đó mà nói câu này cũng bị cho là ngốc đi.

"Văn Đình Tâm", ý thức được cô đang đùa giỡn mình, làm khuôn mặt Nam Thế Dương đỏ rần, "Tôi nói thật, buổi sáng tôi đi tìm cha mẹ kế của cô."

"Sau đó thì sao?" Chê cười, Văn Đình Tâm cảm thấy không quan tâm lắm.

"Cầm hộ khẩu", dừng một chút, nhìn thấy cô bày ra vẻ mặt khinh bỉ ở phía đối diện, đành phải cúi đầu thừa nhận, "Hơi động tay một chút..."

Đối hắn mà nói, lần ra tay này đã xem như là vô cùng nhẹ. Nhưng, Nam Thế Dương cũng không biết, cái thủ đoạn như vậy, giờ phút này ở trong thôn Nam giao đã sớm bị truyền đi vô cùng kinh khủng. Đến lúc trở về thôn, hai người trẻ tuổi đã thành đối tượng công kích của cả thôn.

Liếc hắn một cái, Văn Đình Tâm lại cười bất đắc dĩ mở, "Anh thật là…"

Giọng nói là dịu dàng , giống như mặc kệ hắn làm cái gì, cô cũng không trách mắng...

"Văn Đình Tâm, tôi đánh cha mẹ kế của cô, cô không trách tôi sao?"

Nở một nụ cười, thái độ ôn hòa của cô để cho hắn yên tâm, "Không trách, anh làm cái gì tôi cũng không trách. Hơn nữa, chuyện dại dột như vậy, cũng chỉ có anh mới làm ra."

Nửa câu đầu làm hắn thầm sảng khoái không thôi, nửa câu lại làm cảm giác vẻ vang đang trên cao của hắn biến mất không còn tăm tích...

Chống cằm nhìn về phía cô, Nam Thế Dương lộ vẻ mặt không biết làm thế nào.

Bầu không khí trở nên im lặng, cho đến khi Dư Dương dẫn người tới.

"Nhị thiếu!"

Đứng ở cửa tiệm, Dư Dương nhìn một cái liền nhận ra nhị thiếu nhà hắn.

Lúc đó, nỗi bất an trong lòng cũng được hạ xuống. Thời điểm ánh mắt nhìn về phía Văn Đình Tâm, lông mày nhíu lại vô cùng chặt. Rõ ràng có thể thấy được, hắn rất chán ghét cô.

Một cô gái xuất phát từ Nam giao, không biết đã dùng thủ đoạn gì đối với nhị thiếu. Vốn là trước đây cũng không có chán ghét cô, nhưng hiện tại cô đã gây ra nhiều chuyện như vậy, làm cho hắn cũng đủ thấy phiền chán.

Dùng tốc độ nhanh nhất đi vào, ở trước mặt nhị thiếu dừng lại, Dư Dương khom người, đưa một tấm thẻ qua, "Nhị thiếu, đồ của cậu này."

"Nhị thiếu, ông chủ đã dậy, đang tìm cậu". Khóe mắt ra hiệu với Văn Đình Tâm, Dư Dương mở miệng lại nói, "Ông chủ còn nói, không thể mang tiểu thư Đình Tâm về".

Rõ ràng nhằm vào cô, điều này làm Nam Thế Dương vô cùng tức giận. . .

Như vậy cũng rất tốt.

Lúc trước không gặp được ông nội, hiện tại, hắn nhất định phải nói chuyện này cho rõ ràng mới được!